Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 271

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Giang Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, giống như muốn xuyên thấu tâm can nhìn ra bản chất, Mạnh Nghênh Oánh không nhịn được mà nuốt nước bọt giải thích nói: “Lúc đó tôi thật sự nghĩ mình mang thai, không phải tôi muốn cố ý gạt anh, chẳng lẽ chúng ta kết hôn chỉ bởi vì tôi mang thai sao?”Cô ta biết người đàn ông này đã không còn tin tưởng cô ta, không cần phải lừa dối hắn ta nữa, bây giờ cô ta có thể buông bỏ tất cả.Hắn ta vốn tưởng rằng cô ta sẽ chột dạ và sẽ hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn là hắn ta đã nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ ngay thẳng của cô ta, Giang Hoài càng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.“Nếu không phải cô mang thai, tôi đã không cưới cô.” Dưới sự k.ích thích mạnh mẽ con người có thể nói ra những lời cực kỳ độc ác, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Giang Hoài chỉ có hận.“Giang Hoài, anh không phải là người!” Mạnh Nghênh Oánh không ngờ hắn ta lại nói như vậy, cô ta cảm thấy cho dù đây là sự thật thì bọn họ cũng từng có tình cảm với nhau, làm sao có thể hoàn toàn phủ nhận?“Nếu cô nhất quyết muốn đưa việc ly hôn lên ủy ban thôn, vậy thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô.” Giang Hoài bị cô hét làm cho đau lỗ tai, lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Cô ở trong huyện thành làm những việc đó, cô cho rằng tôi không biết sao? Nếu không ly hôn thì cuối cùng cũng chỉ có cô xấu hổ.”Nghe thấy hai chữ “trong huyện”, con ngươi của Mạnh Nghênh Oánh co rụt lại, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn ta lại quyết liệt như vậy.Lúc này cô ta mới cảm thấy bối rối và nhận ra bản thân không muốn ly hôn chút nào: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”Thấy nói với cô ta không được, Giang Hoài cũng không cố gắng đàn gảy tai trâu: “Sáng mai tám giờ chúng ta gặp nhau ở cổng thôn, tôi không thấy cuộc hôn nhân này còn gì để cô lưu luyến, chúng ta đều là người lớn, đừng làm cho nhau trở nên quá mất mặt.”Nói xong liền quay người rời đi.Nhìn bóng lưng vô cảm tuyệt tình của hắn ta, Mạnh Nghênh Oánh rất muốn tiến lên ngăn hắn ta lại, nhưng trong lòng cô ta biết cho dù bản thân không muốn buông tay, hắn ta cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.Cô ta nên làm gì? Nên ly hôn hay không ly hôn?Đêm nay chính là một đêm mất ngủ.Trên đời này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, ngày hôm sau, hai người vừa rời khỏi làng, tin tức bọn họ ly hôn đã lan truyền khắp làng Đại Oa.Khi Phan Quế Phân nghe tin, ban đầu bà ấy không thể tin được, nhưng mọi người đều nói như vậy khiến bà ấy không thể không tin vào điều đó.Năm trước, bà ấy còn cầu xin Giang Hoài đến nhà tù để gặp con trai mình, lúc đó hắn ta vẫn ổn, tại sao lại ly hôn ngay sau Tết Nguyên Đán?Có người nhìn thấy bà ấy vội vã đi tới chỗ ở của Mạnh Nghênh Oánh, tò mò hỏi thăm: “Sao bà lại đi? Con gái bà và thanh niên trí thức Giang thật sự ly hôn sao?”Phan Quế Phân không có gan nói với người khác rằng bản thân bà ấy cũng không biết gì, bà ấy chỉ có thể lắp bắp nói: “Đừng nghe những lời nhảm nhí từ người ngoài, tôi sẽ đến nhà của Nghênh Oánh để nhìn xem.”“Ai u, vậy bà cũng đừng đi, nghe nói con gái cô sáng sớm đã đi ra cửa thôn, hiện tại bà đi thì cũng tốn công vô ích.”Phớt lờ sự ngăn cản của người đó, Phan Quế Phân ủ rũ tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi bà ấy nhìn thấy cổng nhà con gái mình bị khóa, hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của bà ấy cũng tan thành mây khói.Lúc này, ở trong huyện thành.Mạnh Nghênh Oánh dừng xe trước cửa Cục Dân chính, nhìn hai bên cửa có mấy khẩu hiệu lớn, hỏi: “Anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”Giang Hoài nhíu mày nhìn cô ta, không biết người phụ nữ này lại sắp gây ra chuyện gì.Thấy sáng nay cô ta đến cổng làng thì rất bất ngờ, mọi việc diễn ra quá suôn sẻ.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Giang Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, giống như muốn xuyên thấu tâm can nhìn ra bản chất, Mạnh Nghênh Oánh không nhịn được mà nuốt nước bọt giải thích nói: “Lúc đó tôi thật sự nghĩ mình mang thai, không phải tôi muốn cố ý gạt anh, chẳng lẽ chúng ta kết hôn chỉ bởi vì tôi mang thai sao?”Cô ta biết người đàn ông này đã không còn tin tưởng cô ta, không cần phải lừa dối hắn ta nữa, bây giờ cô ta có thể buông bỏ tất cả.Hắn ta vốn tưởng rằng cô ta sẽ chột dạ và sẽ hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn là hắn ta đã nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ ngay thẳng của cô ta, Giang Hoài càng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.“Nếu không phải cô mang thai, tôi đã không cưới cô.” Dưới sự k.ích thích mạnh mẽ con người có thể nói ra những lời cực kỳ độc ác, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Giang Hoài chỉ có hận.“Giang Hoài, anh không phải là người!” Mạnh Nghênh Oánh không ngờ hắn ta lại nói như vậy, cô ta cảm thấy cho dù đây là sự thật thì bọn họ cũng từng có tình cảm với nhau, làm sao có thể hoàn toàn phủ nhận?“Nếu cô nhất quyết muốn đưa việc ly hôn lên ủy ban thôn, vậy thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô.” Giang Hoài bị cô hét làm cho đau lỗ tai, lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Cô ở trong huyện thành làm những việc đó, cô cho rằng tôi không biết sao? Nếu không ly hôn thì cuối cùng cũng chỉ có cô xấu hổ.”Nghe thấy hai chữ “trong huyện”, con ngươi của Mạnh Nghênh Oánh co rụt lại, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn ta lại quyết liệt như vậy.Lúc này cô ta mới cảm thấy bối rối và nhận ra bản thân không muốn ly hôn chút nào: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”Thấy nói với cô ta không được, Giang Hoài cũng không cố gắng đàn gảy tai trâu: “Sáng mai tám giờ chúng ta gặp nhau ở cổng thôn, tôi không thấy cuộc hôn nhân này còn gì để cô lưu luyến, chúng ta đều là người lớn, đừng làm cho nhau trở nên quá mất mặt.”Nói xong liền quay người rời đi.Nhìn bóng lưng vô cảm tuyệt tình của hắn ta, Mạnh Nghênh Oánh rất muốn tiến lên ngăn hắn ta lại, nhưng trong lòng cô ta biết cho dù bản thân không muốn buông tay, hắn ta cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.Cô ta nên làm gì? Nên ly hôn hay không ly hôn?Đêm nay chính là một đêm mất ngủ.Trên đời này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, ngày hôm sau, hai người vừa rời khỏi làng, tin tức bọn họ ly hôn đã lan truyền khắp làng Đại Oa.Khi Phan Quế Phân nghe tin, ban đầu bà ấy không thể tin được, nhưng mọi người đều nói như vậy khiến bà ấy không thể không tin vào điều đó.Năm trước, bà ấy còn cầu xin Giang Hoài đến nhà tù để gặp con trai mình, lúc đó hắn ta vẫn ổn, tại sao lại ly hôn ngay sau Tết Nguyên Đán?Có người nhìn thấy bà ấy vội vã đi tới chỗ ở của Mạnh Nghênh Oánh, tò mò hỏi thăm: “Sao bà lại đi? Con gái bà và thanh niên trí thức Giang thật sự ly hôn sao?”Phan Quế Phân không có gan nói với người khác rằng bản thân bà ấy cũng không biết gì, bà ấy chỉ có thể lắp bắp nói: “Đừng nghe những lời nhảm nhí từ người ngoài, tôi sẽ đến nhà của Nghênh Oánh để nhìn xem.”“Ai u, vậy bà cũng đừng đi, nghe nói con gái cô sáng sớm đã đi ra cửa thôn, hiện tại bà đi thì cũng tốn công vô ích.”Phớt lờ sự ngăn cản của người đó, Phan Quế Phân ủ rũ tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi bà ấy nhìn thấy cổng nhà con gái mình bị khóa, hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của bà ấy cũng tan thành mây khói.Lúc này, ở trong huyện thành.Mạnh Nghênh Oánh dừng xe trước cửa Cục Dân chính, nhìn hai bên cửa có mấy khẩu hiệu lớn, hỏi: “Anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”Giang Hoài nhíu mày nhìn cô ta, không biết người phụ nữ này lại sắp gây ra chuyện gì.Thấy sáng nay cô ta đến cổng làng thì rất bất ngờ, mọi việc diễn ra quá suôn sẻ.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Giang Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, giống như muốn xuyên thấu tâm can nhìn ra bản chất, Mạnh Nghênh Oánh không nhịn được mà nuốt nước bọt giải thích nói: “Lúc đó tôi thật sự nghĩ mình mang thai, không phải tôi muốn cố ý gạt anh, chẳng lẽ chúng ta kết hôn chỉ bởi vì tôi mang thai sao?”Cô ta biết người đàn ông này đã không còn tin tưởng cô ta, không cần phải lừa dối hắn ta nữa, bây giờ cô ta có thể buông bỏ tất cả.Hắn ta vốn tưởng rằng cô ta sẽ chột dạ và sẽ hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn là hắn ta đã nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ ngay thẳng của cô ta, Giang Hoài càng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.“Nếu không phải cô mang thai, tôi đã không cưới cô.” Dưới sự k.ích thích mạnh mẽ con người có thể nói ra những lời cực kỳ độc ác, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Giang Hoài chỉ có hận.“Giang Hoài, anh không phải là người!” Mạnh Nghênh Oánh không ngờ hắn ta lại nói như vậy, cô ta cảm thấy cho dù đây là sự thật thì bọn họ cũng từng có tình cảm với nhau, làm sao có thể hoàn toàn phủ nhận?“Nếu cô nhất quyết muốn đưa việc ly hôn lên ủy ban thôn, vậy thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô.” Giang Hoài bị cô hét làm cho đau lỗ tai, lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Cô ở trong huyện thành làm những việc đó, cô cho rằng tôi không biết sao? Nếu không ly hôn thì cuối cùng cũng chỉ có cô xấu hổ.”Nghe thấy hai chữ “trong huyện”, con ngươi của Mạnh Nghênh Oánh co rụt lại, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn ta lại quyết liệt như vậy.Lúc này cô ta mới cảm thấy bối rối và nhận ra bản thân không muốn ly hôn chút nào: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”Thấy nói với cô ta không được, Giang Hoài cũng không cố gắng đàn gảy tai trâu: “Sáng mai tám giờ chúng ta gặp nhau ở cổng thôn, tôi không thấy cuộc hôn nhân này còn gì để cô lưu luyến, chúng ta đều là người lớn, đừng làm cho nhau trở nên quá mất mặt.”Nói xong liền quay người rời đi.Nhìn bóng lưng vô cảm tuyệt tình của hắn ta, Mạnh Nghênh Oánh rất muốn tiến lên ngăn hắn ta lại, nhưng trong lòng cô ta biết cho dù bản thân không muốn buông tay, hắn ta cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.Cô ta nên làm gì? Nên ly hôn hay không ly hôn?Đêm nay chính là một đêm mất ngủ.Trên đời này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, ngày hôm sau, hai người vừa rời khỏi làng, tin tức bọn họ ly hôn đã lan truyền khắp làng Đại Oa.Khi Phan Quế Phân nghe tin, ban đầu bà ấy không thể tin được, nhưng mọi người đều nói như vậy khiến bà ấy không thể không tin vào điều đó.Năm trước, bà ấy còn cầu xin Giang Hoài đến nhà tù để gặp con trai mình, lúc đó hắn ta vẫn ổn, tại sao lại ly hôn ngay sau Tết Nguyên Đán?Có người nhìn thấy bà ấy vội vã đi tới chỗ ở của Mạnh Nghênh Oánh, tò mò hỏi thăm: “Sao bà lại đi? Con gái bà và thanh niên trí thức Giang thật sự ly hôn sao?”Phan Quế Phân không có gan nói với người khác rằng bản thân bà ấy cũng không biết gì, bà ấy chỉ có thể lắp bắp nói: “Đừng nghe những lời nhảm nhí từ người ngoài, tôi sẽ đến nhà của Nghênh Oánh để nhìn xem.”“Ai u, vậy bà cũng đừng đi, nghe nói con gái cô sáng sớm đã đi ra cửa thôn, hiện tại bà đi thì cũng tốn công vô ích.”Phớt lờ sự ngăn cản của người đó, Phan Quế Phân ủ rũ tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi bà ấy nhìn thấy cổng nhà con gái mình bị khóa, hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của bà ấy cũng tan thành mây khói.Lúc này, ở trong huyện thành.Mạnh Nghênh Oánh dừng xe trước cửa Cục Dân chính, nhìn hai bên cửa có mấy khẩu hiệu lớn, hỏi: “Anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”Giang Hoài nhíu mày nhìn cô ta, không biết người phụ nữ này lại sắp gây ra chuyện gì.Thấy sáng nay cô ta đến cổng làng thì rất bất ngờ, mọi việc diễn ra quá suôn sẻ.

Chương 271