Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 286

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mà khu vườn công đức này là con đường duy nhất để cô trở về thế giới thần tiên.Vẫn không biết cô phải làm bao nhiêu việc thiện mới có thể mở ra cánh cửa tiên giới, điều cô có thể làm bây giờ là hết sức bảo vệ gia đình mình.Về phần khi nào trở lại Tiên giới, bảy tám mươi năm nữa cô cũng không định trở về.Tháng mười năm 1977.Trung Quốc cuối cùng đã khôi phục hệ thống thi tuyển sinh đại học đã bị đình chỉ trong mười năm.Tin tức lan này truyền khắp cả nước thông qua các tờ báo và đài phát thanh radio.Khi tất cả những thanh niên trí thức nghe tin, bọn họ đều vui mừng và vội vã nói với mọi người.Sau khi ở nhà chuẩn bị một năm, Diệp Ngưng Dao rất tự tin với hiểu biết của chính mình, cho dù không vào được đại học, cô cũng có thể học trường trung cấp kỹ thuật.Ban đầu, Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc thi vào đại học, thứ nhất là do anh không có trình độ kiến thức cao như vậy, thứ hai là anh còn phải nuôi gia đình, nếu anh học đại học thì sẽ kiếm tiền như thế nào?Thật không may, lấy trứng chọi đá, vì vậy Diệp Ngưng Dao đã hạ quyết tâm để anh đi cùng cô ngay cả khi anh không muốn. Cuối cùng, Phó Thập Đông bất đắc dĩ không còn cách nào khác ngoài việc học tập chăm chỉ và cố gắng vào cùng trường với vợ.Bởi vì đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau mười năm, tất cả các sở giáo dục trên toàn quốc đều không có sự chuẩn bị tốt.Đột nhiên bộ sách tự học Toán, Lý, Hoá hết hàng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.Phó Thập Đông đã từng mua một bộ từ trạm tái chế rác thải, anh gần như đã học hết tất cả nội dung của cuốn sách, anh chỉ cần ôn tập củng cố nó một chút là được.Về việc học chuyên ngành gì trong trường đại học, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.Diệp Ngưng Dao và anh, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẻ mặt của cô cũng trở nên mờ mịt.Sau vài lần thảo luận, Diệp Ngưng Dao quyết định học hóa học, đây là một kiến thức mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây, có vẻ thú vị và cô rất hứng thú.Phó Thập Đông chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền để nuôi gia đình, sau khi suy nghĩ một chút, anh đã nhờ Lâm Tử An giúp anh phân tích trong một thời gian dài, cuối cùng anh đã chọn chuyên ngành tài chính.Còn về việc bọn họ có thể vượt qua kỳ thi đại học hay không, đó lại là một câu chuyện khác.Mùa đông năm nay chắc hẳn sẽ là một mùa không thể nào quên đối với mỗi học sinh.Hai tháng trôi qua nhanh chóng, đến ngày 10 tháng 12, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông bước vào phòng thi.Trải qua một mốc thời gian quan trọng như vậy trong đời, Tiền Thục Hoa đã từ Bắc Kinh đến để cổ vũ cho bọn họ.Mặt khác là để thảo luận về các vấn đề chuyển nhà với bọn họ.Nếu lần này cô có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và trở lại thành phố, Diệp Ngưng Dao muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh để ổn định cuộc sống.Cô không biết mua gì và mua ở đâu nên chỉ có thể viết thư nhờ mẹ tư vấn.Tiền Thục Hoa đã mong chờ ngày bọn họ trở lại Bắc Kinh từ lâu, sau khi nhận được bức thư, bà ấy lập tức xin nghỉ việc và đến làng Đại Oa.Lúc này, bà ấy đang đứng bên ngoài địa điểm thi với Miêu Miêu một tuổi trên tay, vẻ mặt lo lắng.Trang Tú Chi ở một bên cũng lộ vẻ lo lắng, cô ấy nhìn khuôn viên yên tĩnh, đến thở mạnh một hơi cũng không dám.Kỳ thi sẽ kéo dài nửa ngày, bọn họ không thể cứ đứng ở đây chờ đợi, một lúc sau Tiền Thục Hoa nói với cô ấy: “Tú Chi, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh gần đó ngồi một lát đi, cũng đến giờ Miêu Miêu nên ăn một chút rồi.”Trang Tú Chi thấy Miêu Miêu đang dùng đôi mắt to đen láy tò mò nhìn xung quanh, gật đầu nói: “Được, chúng ta tiện thể mua đồ ăn cho bọn họ.”Chiều bọn họ còn phải thi tiếp nên phải bổ sung dinh dưỡng thì mới có sức.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mà khu vườn công đức này là con đường duy nhất để cô trở về thế giới thần tiên.Vẫn không biết cô phải làm bao nhiêu việc thiện mới có thể mở ra cánh cửa tiên giới, điều cô có thể làm bây giờ là hết sức bảo vệ gia đình mình.Về phần khi nào trở lại Tiên giới, bảy tám mươi năm nữa cô cũng không định trở về.Tháng mười năm 1977.Trung Quốc cuối cùng đã khôi phục hệ thống thi tuyển sinh đại học đã bị đình chỉ trong mười năm.Tin tức lan này truyền khắp cả nước thông qua các tờ báo và đài phát thanh radio.Khi tất cả những thanh niên trí thức nghe tin, bọn họ đều vui mừng và vội vã nói với mọi người.Sau khi ở nhà chuẩn bị một năm, Diệp Ngưng Dao rất tự tin với hiểu biết của chính mình, cho dù không vào được đại học, cô cũng có thể học trường trung cấp kỹ thuật.Ban đầu, Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc thi vào đại học, thứ nhất là do anh không có trình độ kiến thức cao như vậy, thứ hai là anh còn phải nuôi gia đình, nếu anh học đại học thì sẽ kiếm tiền như thế nào?Thật không may, lấy trứng chọi đá, vì vậy Diệp Ngưng Dao đã hạ quyết tâm để anh đi cùng cô ngay cả khi anh không muốn. Cuối cùng, Phó Thập Đông bất đắc dĩ không còn cách nào khác ngoài việc học tập chăm chỉ và cố gắng vào cùng trường với vợ.Bởi vì đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau mười năm, tất cả các sở giáo dục trên toàn quốc đều không có sự chuẩn bị tốt.Đột nhiên bộ sách tự học Toán, Lý, Hoá hết hàng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.Phó Thập Đông đã từng mua một bộ từ trạm tái chế rác thải, anh gần như đã học hết tất cả nội dung của cuốn sách, anh chỉ cần ôn tập củng cố nó một chút là được.Về việc học chuyên ngành gì trong trường đại học, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.Diệp Ngưng Dao và anh, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẻ mặt của cô cũng trở nên mờ mịt.Sau vài lần thảo luận, Diệp Ngưng Dao quyết định học hóa học, đây là một kiến thức mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây, có vẻ thú vị và cô rất hứng thú.Phó Thập Đông chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền để nuôi gia đình, sau khi suy nghĩ một chút, anh đã nhờ Lâm Tử An giúp anh phân tích trong một thời gian dài, cuối cùng anh đã chọn chuyên ngành tài chính.Còn về việc bọn họ có thể vượt qua kỳ thi đại học hay không, đó lại là một câu chuyện khác.Mùa đông năm nay chắc hẳn sẽ là một mùa không thể nào quên đối với mỗi học sinh.Hai tháng trôi qua nhanh chóng, đến ngày 10 tháng 12, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông bước vào phòng thi.Trải qua một mốc thời gian quan trọng như vậy trong đời, Tiền Thục Hoa đã từ Bắc Kinh đến để cổ vũ cho bọn họ.Mặt khác là để thảo luận về các vấn đề chuyển nhà với bọn họ.Nếu lần này cô có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và trở lại thành phố, Diệp Ngưng Dao muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh để ổn định cuộc sống.Cô không biết mua gì và mua ở đâu nên chỉ có thể viết thư nhờ mẹ tư vấn.Tiền Thục Hoa đã mong chờ ngày bọn họ trở lại Bắc Kinh từ lâu, sau khi nhận được bức thư, bà ấy lập tức xin nghỉ việc và đến làng Đại Oa.Lúc này, bà ấy đang đứng bên ngoài địa điểm thi với Miêu Miêu một tuổi trên tay, vẻ mặt lo lắng.Trang Tú Chi ở một bên cũng lộ vẻ lo lắng, cô ấy nhìn khuôn viên yên tĩnh, đến thở mạnh một hơi cũng không dám.Kỳ thi sẽ kéo dài nửa ngày, bọn họ không thể cứ đứng ở đây chờ đợi, một lúc sau Tiền Thục Hoa nói với cô ấy: “Tú Chi, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh gần đó ngồi một lát đi, cũng đến giờ Miêu Miêu nên ăn một chút rồi.”Trang Tú Chi thấy Miêu Miêu đang dùng đôi mắt to đen láy tò mò nhìn xung quanh, gật đầu nói: “Được, chúng ta tiện thể mua đồ ăn cho bọn họ.”Chiều bọn họ còn phải thi tiếp nên phải bổ sung dinh dưỡng thì mới có sức.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mà khu vườn công đức này là con đường duy nhất để cô trở về thế giới thần tiên.Vẫn không biết cô phải làm bao nhiêu việc thiện mới có thể mở ra cánh cửa tiên giới, điều cô có thể làm bây giờ là hết sức bảo vệ gia đình mình.Về phần khi nào trở lại Tiên giới, bảy tám mươi năm nữa cô cũng không định trở về.Tháng mười năm 1977.Trung Quốc cuối cùng đã khôi phục hệ thống thi tuyển sinh đại học đã bị đình chỉ trong mười năm.Tin tức lan này truyền khắp cả nước thông qua các tờ báo và đài phát thanh radio.Khi tất cả những thanh niên trí thức nghe tin, bọn họ đều vui mừng và vội vã nói với mọi người.Sau khi ở nhà chuẩn bị một năm, Diệp Ngưng Dao rất tự tin với hiểu biết của chính mình, cho dù không vào được đại học, cô cũng có thể học trường trung cấp kỹ thuật.Ban đầu, Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc thi vào đại học, thứ nhất là do anh không có trình độ kiến thức cao như vậy, thứ hai là anh còn phải nuôi gia đình, nếu anh học đại học thì sẽ kiếm tiền như thế nào?Thật không may, lấy trứng chọi đá, vì vậy Diệp Ngưng Dao đã hạ quyết tâm để anh đi cùng cô ngay cả khi anh không muốn. Cuối cùng, Phó Thập Đông bất đắc dĩ không còn cách nào khác ngoài việc học tập chăm chỉ và cố gắng vào cùng trường với vợ.Bởi vì đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau mười năm, tất cả các sở giáo dục trên toàn quốc đều không có sự chuẩn bị tốt.Đột nhiên bộ sách tự học Toán, Lý, Hoá hết hàng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.Phó Thập Đông đã từng mua một bộ từ trạm tái chế rác thải, anh gần như đã học hết tất cả nội dung của cuốn sách, anh chỉ cần ôn tập củng cố nó một chút là được.Về việc học chuyên ngành gì trong trường đại học, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.Diệp Ngưng Dao và anh, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẻ mặt của cô cũng trở nên mờ mịt.Sau vài lần thảo luận, Diệp Ngưng Dao quyết định học hóa học, đây là một kiến thức mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây, có vẻ thú vị và cô rất hứng thú.Phó Thập Đông chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền để nuôi gia đình, sau khi suy nghĩ một chút, anh đã nhờ Lâm Tử An giúp anh phân tích trong một thời gian dài, cuối cùng anh đã chọn chuyên ngành tài chính.Còn về việc bọn họ có thể vượt qua kỳ thi đại học hay không, đó lại là một câu chuyện khác.Mùa đông năm nay chắc hẳn sẽ là một mùa không thể nào quên đối với mỗi học sinh.Hai tháng trôi qua nhanh chóng, đến ngày 10 tháng 12, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông bước vào phòng thi.Trải qua một mốc thời gian quan trọng như vậy trong đời, Tiền Thục Hoa đã từ Bắc Kinh đến để cổ vũ cho bọn họ.Mặt khác là để thảo luận về các vấn đề chuyển nhà với bọn họ.Nếu lần này cô có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và trở lại thành phố, Diệp Ngưng Dao muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh để ổn định cuộc sống.Cô không biết mua gì và mua ở đâu nên chỉ có thể viết thư nhờ mẹ tư vấn.Tiền Thục Hoa đã mong chờ ngày bọn họ trở lại Bắc Kinh từ lâu, sau khi nhận được bức thư, bà ấy lập tức xin nghỉ việc và đến làng Đại Oa.Lúc này, bà ấy đang đứng bên ngoài địa điểm thi với Miêu Miêu một tuổi trên tay, vẻ mặt lo lắng.Trang Tú Chi ở một bên cũng lộ vẻ lo lắng, cô ấy nhìn khuôn viên yên tĩnh, đến thở mạnh một hơi cũng không dám.Kỳ thi sẽ kéo dài nửa ngày, bọn họ không thể cứ đứng ở đây chờ đợi, một lúc sau Tiền Thục Hoa nói với cô ấy: “Tú Chi, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh gần đó ngồi một lát đi, cũng đến giờ Miêu Miêu nên ăn một chút rồi.”Trang Tú Chi thấy Miêu Miêu đang dùng đôi mắt to đen láy tò mò nhìn xung quanh, gật đầu nói: “Được, chúng ta tiện thể mua đồ ăn cho bọn họ.”Chiều bọn họ còn phải thi tiếp nên phải bổ sung dinh dưỡng thì mới có sức.

Chương 286