Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 295

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mãi cho đến khi cô ấy rời khỏi sân sau bữa tối, dòng suy nghĩ của cô ấy mới được coi là suôn sẻ.Trong mắt Cao Thiên Vũ, sự lơ đãng của đêm nay mang một ý nghĩa khác.Tục ngữ có câu, say rượu mới có dũng khí, Cao Thiên Vũ vì uống quá nhiều đã chặn cô ấy lại ở góc hẻm, nhìn cô ấy chăm chú rồi hỏi: “Có phải em giấu anh chuyện gì không?Em không hẹn hò nhiều năm như vậy là có lý do đúng không? Phá hoại gia đình nhà người ta là không đúng, không có đạo đức!”“Anh nói cái gì?” Mạc Vãn Hề bị anh ta làm cho sửng sốt, không hiểu ý anh ta là gì.“Có phải là em thích Phó Thập Đông đó không? Cậu ấy là một người đàn ông đã có gia đình, em không nên có những suy nghĩ không nên có.” Trước đây Mạc Vãn Hề đã nhắc nhở anh ta, bây giờ anh ta trả lại câu nói ban đầu.Mạc Vãn Hề tức giận đến mức hoàn toàn không hiểu mạch não kỳ lạ của anh ta như thế nào: “Anh thực sự có bệnh rồi!”Nghe cô ấy mắng mỏ, Cao Thiên Vũ càng tức giận hơn. Lúc say rượu rất dễ hành động nông nổi, không chút nghĩ ngợi liền kéo người tới, hung hăng hôn lên cái miệng đỏ mọng anh đào, trong đầu hai người đồng thời quay cuồng.Nhưng sau khi hôn, Cao Thiên Vũ hạ quyết tâm tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt này, tim đập thình thịch.“Bang” một tiếng, đột nhiên có một cái tay to tát vọt tới, cắt đứt màn hữu tình này.Mạc Vãn Hề tức giận nhìn anh ta chằm chằm, cả người run lên vì tức giận, trước khi Cao Thiên Vũ kịp phản ứng vì cơn đau rát, cô ấy đã bỏ chạy.Sau một ngày bận rộn, Diệp Ngưng Dao vì cảm ơn người đàn ông của mình đã vất vả nên trước khi đi ngủ cô đã ngồi xuống cạnh anh, nghiêm túc xoa bóp cho anh.Trong không khí tràn ngập hương hoa, Phó Thập Đông khẽ nheo mắt trên chiếc giường thưởng thức nó.Từ đỉnh đầu đến thái dương rồi đến vai, những ngón tay của cô chạm vào làn da ấm áp của anh, mỗi một cái chạm đều vô cùng thoải mái.Cùng với giọng nói nhỏ nhẹ của vợ mình, mọi thứ thật tuyệt vời! Anh cảm thấy dù anh đã làm bao nhiêu công việc thì nó đều đáng giá!“Làm sao vậy? Có thoải mái không?” Diệp Ngưng Dao thấy người đàn ông vẫn luôn im lặng, cô có chút không xác định bản thân xoa bóp có đủ lực hay không, lúc buồn chán ở tiên giới cô đã học qua chiêu này từ trong sách, nhưng trước kia cô chỉ mát xa cho mèo, đây là lần đầu tiên làm cho người.“Thoải mái.” Phó Thập Đông lười biếng nhướng mắt, càng khẳng định người mình lấy nhất định là tiên nữ trên trời, nếu không sao vợ mình lại biết hết mọi thứ?Quả thật là toàn năng không gì là không làm được!Bản thân anh da dày thịt béo, ấn một thời gian dài cũng vất vả, anh quay đầu lại hỏi: “Vợ ơi, để anh xoa bóp cho em.”Thấy người đàn ông biết điều đứng dậy, Diệp Ngưng Dao cầu mà không được, liền vui vẻ tiếp nhận: “Được, nếu anh xoa bóp tốt sẽ có thưởng…”Phó Thập Đông thích thú với lời nói của cô, nhìn cô với đôi mắt phượng dịu dàng, giống như mặt trời mùa hè nóng bỏng, khiến trái tim nóng ran.Diệp Ngưng Dao chịu không nổi ánh mắt này, cô thu hồi hai tay nhỏ bé rồi nằm xuống bên cạnh anh, đỏ mặt vùi đầu nói: “Anh nhẹ nhàng một chút đi, em sợ đau.”Dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Ngưng Dao chỉ mặc một chiếc áo bông, bờ vai tròn trịa trắng như tuyết, dưới tấm lưng gầy là vòng eo thon thả, nằm sấp như thế này có thể nhìn thoáng qua những đường cong tinh xảo của cô, đôi chân thon thả của cô đang quyến rũ khiến trong lòng khó chịu.Yết hầu của Phó Thập Đông bất giác co giật, những suy nghĩ đơn giản ban đầu của anh không còn thuần khiết vì vẻ đẹp trước mắt.Nhưng anh đã hứa với vợ sẽ giúp xoa bóp nên anh chỉ có thể trấn áp ngọn lửa tà ác trong người trước.Bàn tay thô ráp chậm rãi v.uốt ve bờ vai mịn màng của cô, ấn hết lần này đến lần khác.Sức lực vừa phải .

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mãi cho đến khi cô ấy rời khỏi sân sau bữa tối, dòng suy nghĩ của cô ấy mới được coi là suôn sẻ.Trong mắt Cao Thiên Vũ, sự lơ đãng của đêm nay mang một ý nghĩa khác.Tục ngữ có câu, say rượu mới có dũng khí, Cao Thiên Vũ vì uống quá nhiều đã chặn cô ấy lại ở góc hẻm, nhìn cô ấy chăm chú rồi hỏi: “Có phải em giấu anh chuyện gì không?Em không hẹn hò nhiều năm như vậy là có lý do đúng không? Phá hoại gia đình nhà người ta là không đúng, không có đạo đức!”“Anh nói cái gì?” Mạc Vãn Hề bị anh ta làm cho sửng sốt, không hiểu ý anh ta là gì.“Có phải là em thích Phó Thập Đông đó không? Cậu ấy là một người đàn ông đã có gia đình, em không nên có những suy nghĩ không nên có.” Trước đây Mạc Vãn Hề đã nhắc nhở anh ta, bây giờ anh ta trả lại câu nói ban đầu.Mạc Vãn Hề tức giận đến mức hoàn toàn không hiểu mạch não kỳ lạ của anh ta như thế nào: “Anh thực sự có bệnh rồi!”Nghe cô ấy mắng mỏ, Cao Thiên Vũ càng tức giận hơn. Lúc say rượu rất dễ hành động nông nổi, không chút nghĩ ngợi liền kéo người tới, hung hăng hôn lên cái miệng đỏ mọng anh đào, trong đầu hai người đồng thời quay cuồng.Nhưng sau khi hôn, Cao Thiên Vũ hạ quyết tâm tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt này, tim đập thình thịch.“Bang” một tiếng, đột nhiên có một cái tay to tát vọt tới, cắt đứt màn hữu tình này.Mạc Vãn Hề tức giận nhìn anh ta chằm chằm, cả người run lên vì tức giận, trước khi Cao Thiên Vũ kịp phản ứng vì cơn đau rát, cô ấy đã bỏ chạy.Sau một ngày bận rộn, Diệp Ngưng Dao vì cảm ơn người đàn ông của mình đã vất vả nên trước khi đi ngủ cô đã ngồi xuống cạnh anh, nghiêm túc xoa bóp cho anh.Trong không khí tràn ngập hương hoa, Phó Thập Đông khẽ nheo mắt trên chiếc giường thưởng thức nó.Từ đỉnh đầu đến thái dương rồi đến vai, những ngón tay của cô chạm vào làn da ấm áp của anh, mỗi một cái chạm đều vô cùng thoải mái.Cùng với giọng nói nhỏ nhẹ của vợ mình, mọi thứ thật tuyệt vời! Anh cảm thấy dù anh đã làm bao nhiêu công việc thì nó đều đáng giá!“Làm sao vậy? Có thoải mái không?” Diệp Ngưng Dao thấy người đàn ông vẫn luôn im lặng, cô có chút không xác định bản thân xoa bóp có đủ lực hay không, lúc buồn chán ở tiên giới cô đã học qua chiêu này từ trong sách, nhưng trước kia cô chỉ mát xa cho mèo, đây là lần đầu tiên làm cho người.“Thoải mái.” Phó Thập Đông lười biếng nhướng mắt, càng khẳng định người mình lấy nhất định là tiên nữ trên trời, nếu không sao vợ mình lại biết hết mọi thứ?Quả thật là toàn năng không gì là không làm được!Bản thân anh da dày thịt béo, ấn một thời gian dài cũng vất vả, anh quay đầu lại hỏi: “Vợ ơi, để anh xoa bóp cho em.”Thấy người đàn ông biết điều đứng dậy, Diệp Ngưng Dao cầu mà không được, liền vui vẻ tiếp nhận: “Được, nếu anh xoa bóp tốt sẽ có thưởng…”Phó Thập Đông thích thú với lời nói của cô, nhìn cô với đôi mắt phượng dịu dàng, giống như mặt trời mùa hè nóng bỏng, khiến trái tim nóng ran.Diệp Ngưng Dao chịu không nổi ánh mắt này, cô thu hồi hai tay nhỏ bé rồi nằm xuống bên cạnh anh, đỏ mặt vùi đầu nói: “Anh nhẹ nhàng một chút đi, em sợ đau.”Dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Ngưng Dao chỉ mặc một chiếc áo bông, bờ vai tròn trịa trắng như tuyết, dưới tấm lưng gầy là vòng eo thon thả, nằm sấp như thế này có thể nhìn thoáng qua những đường cong tinh xảo của cô, đôi chân thon thả của cô đang quyến rũ khiến trong lòng khó chịu.Yết hầu của Phó Thập Đông bất giác co giật, những suy nghĩ đơn giản ban đầu của anh không còn thuần khiết vì vẻ đẹp trước mắt.Nhưng anh đã hứa với vợ sẽ giúp xoa bóp nên anh chỉ có thể trấn áp ngọn lửa tà ác trong người trước.Bàn tay thô ráp chậm rãi v.uốt ve bờ vai mịn màng của cô, ấn hết lần này đến lần khác.Sức lực vừa phải .

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mãi cho đến khi cô ấy rời khỏi sân sau bữa tối, dòng suy nghĩ của cô ấy mới được coi là suôn sẻ.Trong mắt Cao Thiên Vũ, sự lơ đãng của đêm nay mang một ý nghĩa khác.Tục ngữ có câu, say rượu mới có dũng khí, Cao Thiên Vũ vì uống quá nhiều đã chặn cô ấy lại ở góc hẻm, nhìn cô ấy chăm chú rồi hỏi: “Có phải em giấu anh chuyện gì không?Em không hẹn hò nhiều năm như vậy là có lý do đúng không? Phá hoại gia đình nhà người ta là không đúng, không có đạo đức!”“Anh nói cái gì?” Mạc Vãn Hề bị anh ta làm cho sửng sốt, không hiểu ý anh ta là gì.“Có phải là em thích Phó Thập Đông đó không? Cậu ấy là một người đàn ông đã có gia đình, em không nên có những suy nghĩ không nên có.” Trước đây Mạc Vãn Hề đã nhắc nhở anh ta, bây giờ anh ta trả lại câu nói ban đầu.Mạc Vãn Hề tức giận đến mức hoàn toàn không hiểu mạch não kỳ lạ của anh ta như thế nào: “Anh thực sự có bệnh rồi!”Nghe cô ấy mắng mỏ, Cao Thiên Vũ càng tức giận hơn. Lúc say rượu rất dễ hành động nông nổi, không chút nghĩ ngợi liền kéo người tới, hung hăng hôn lên cái miệng đỏ mọng anh đào, trong đầu hai người đồng thời quay cuồng.Nhưng sau khi hôn, Cao Thiên Vũ hạ quyết tâm tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt này, tim đập thình thịch.“Bang” một tiếng, đột nhiên có một cái tay to tát vọt tới, cắt đứt màn hữu tình này.Mạc Vãn Hề tức giận nhìn anh ta chằm chằm, cả người run lên vì tức giận, trước khi Cao Thiên Vũ kịp phản ứng vì cơn đau rát, cô ấy đã bỏ chạy.Sau một ngày bận rộn, Diệp Ngưng Dao vì cảm ơn người đàn ông của mình đã vất vả nên trước khi đi ngủ cô đã ngồi xuống cạnh anh, nghiêm túc xoa bóp cho anh.Trong không khí tràn ngập hương hoa, Phó Thập Đông khẽ nheo mắt trên chiếc giường thưởng thức nó.Từ đỉnh đầu đến thái dương rồi đến vai, những ngón tay của cô chạm vào làn da ấm áp của anh, mỗi một cái chạm đều vô cùng thoải mái.Cùng với giọng nói nhỏ nhẹ của vợ mình, mọi thứ thật tuyệt vời! Anh cảm thấy dù anh đã làm bao nhiêu công việc thì nó đều đáng giá!“Làm sao vậy? Có thoải mái không?” Diệp Ngưng Dao thấy người đàn ông vẫn luôn im lặng, cô có chút không xác định bản thân xoa bóp có đủ lực hay không, lúc buồn chán ở tiên giới cô đã học qua chiêu này từ trong sách, nhưng trước kia cô chỉ mát xa cho mèo, đây là lần đầu tiên làm cho người.“Thoải mái.” Phó Thập Đông lười biếng nhướng mắt, càng khẳng định người mình lấy nhất định là tiên nữ trên trời, nếu không sao vợ mình lại biết hết mọi thứ?Quả thật là toàn năng không gì là không làm được!Bản thân anh da dày thịt béo, ấn một thời gian dài cũng vất vả, anh quay đầu lại hỏi: “Vợ ơi, để anh xoa bóp cho em.”Thấy người đàn ông biết điều đứng dậy, Diệp Ngưng Dao cầu mà không được, liền vui vẻ tiếp nhận: “Được, nếu anh xoa bóp tốt sẽ có thưởng…”Phó Thập Đông thích thú với lời nói của cô, nhìn cô với đôi mắt phượng dịu dàng, giống như mặt trời mùa hè nóng bỏng, khiến trái tim nóng ran.Diệp Ngưng Dao chịu không nổi ánh mắt này, cô thu hồi hai tay nhỏ bé rồi nằm xuống bên cạnh anh, đỏ mặt vùi đầu nói: “Anh nhẹ nhàng một chút đi, em sợ đau.”Dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Ngưng Dao chỉ mặc một chiếc áo bông, bờ vai tròn trịa trắng như tuyết, dưới tấm lưng gầy là vòng eo thon thả, nằm sấp như thế này có thể nhìn thoáng qua những đường cong tinh xảo của cô, đôi chân thon thả của cô đang quyến rũ khiến trong lòng khó chịu.Yết hầu của Phó Thập Đông bất giác co giật, những suy nghĩ đơn giản ban đầu của anh không còn thuần khiết vì vẻ đẹp trước mắt.Nhưng anh đã hứa với vợ sẽ giúp xoa bóp nên anh chỉ có thể trấn áp ngọn lửa tà ác trong người trước.Bàn tay thô ráp chậm rãi v.uốt ve bờ vai mịn màng của cô, ấn hết lần này đến lần khác.Sức lực vừa phải .

Chương 295