Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 297

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bên ngoài người nói chuyện quá nhiều, không phải chỗ nói chuyện, Mạc Vãn Hề đi tới trước mặt ông ấy, nhìn chung quanh: “Chúng ta về nhà trước đi.”“Về đứa bé kia?”“Vâng.”Cách đó vài phút, Đông Nam Lễ ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông ấy đã tìm kiếm hơn hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức nhưng không thể biết ngay được, thật sự rất nghẹn khuất!Ông ấy có thể chất cường tráng, bình thường thích vận động, sải bước dài chạy về nhà, ngay cả Mạc Vãn Hề cũng không đuổi kịp.Một đường đi bình thường cần mười phút thì chỉ đi năm phút.Hai người lần lượt một trước một sau vào thư phòng, vừa ngồi vững vàng xuống, Đông Nam Lễ đã không kịp chờ đợi, liền hỏi: “Mau nói cho ông biết có chuyện gì vậy?”Biết ông ngoại đã chờ đợi ngày này từ lâu, Mạc Vãn Hề mô tả tình hình của Phó Thập Đông bằng những từ ngữ ngắn gọn nhất một lần.Nghe thông tin như vậy, trong một thời gian Đông Nam Lễ vẫn không thể bình tĩnh, ông ấy lấy chiếc khăn tay trong túi áo khoác ra lau nhẹ khóe mắt rồi xác nhận: “Đứa trẻ mà cháu nhắc đến lớn lên thực sự trông rất giống ông bác sao?”“Sao ông không cho cháu xem lại tấm ảnh đó để cháu xác nhận lại lần nữa.” Lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy bức ảnh đó là mấy năm trước, thấy ông ngoại cô ấy kích động như vậy, cô ấy đột nhiên không dám xác nhận đúng một trăm phần trăm.Đông Nam Lễ cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ từ phía sau tủ sách, trong đó có một vài bức ảnh đen trắng bên cạnh một chồng thư.Một trong số đó là bức chân dung gia đình ba thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà.Giữa đám đông có một người đàn ông mặc bộ áo dài Tôn Trung Sơn đang bế trên tay một đứa trẻ hai tuổi, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.Mặc dù Đông Nam Lễ đã nhắc đến tên của những người trong bức ảnh nhiều lần nhưng ông ấy vẫn duỗi ngón tay ra và nói với Mạc Vãn Hề: “Đứa trẻ kia là đứa nhỏ được ôm trong lòng, cháu nên gọi người mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn này là cậu.” Chỉ vào trưởng lão ngồi ở bên cạnh người đàn ông nói: “Đây là ông bác của cháu.”Nhìn vào bức ảnh cũ, Mạc Vãn Hề có thể nhìn thoáng qua và khẳng định rằng Phó Thập Đông trông giống hệt người trong ảnh.Đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp kia, chúng giống hệt nhau.“Hẳn là cậu ấy, không thể sai!”“Thật sao?” Trong lòng mừng rỡ, khóe miệng Đông Nam Lễ khẽ run, vội vàng hạ lệnh: “Cháu lại giúp ông đi đến thôn Đại Oa một lần nữa, nhất định phải điều tra rõ ràng mọi việc.”Trong toàn bộ mấy người vãn bối, Mạc Vãn Hề là người duy nhất mà ông ấy có thể tin tưởng, vì vậy ông ấy chỉ có thể yên tâm khi cô ấy thay bản thân đi giải quyết vấn đề này.“Được! Hôm nay cháu sẽ đi luôn.” Mạc Vãn Hề gật đầu, trong đầu đã tính sẵn cách điều tra chuyện này như thế nào.Sau khi tiễn người đi, Đông Nam Lễ ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã v.uốt ve bức ảnh cũ, trên miệng nói tên của bọn họ.Trong nháy mắt một tuần đã đi qua, chớp mắt đã đến lúc bắt đầu đi học.Tiền Thục Hoa sắp nghỉ việc nên giờ đây bà ấy có thể giúp chăm sóc Miêu Miêu, đây là một công việc nhàn hạ hơn.Vì vậy, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông mới có thể yên tâm đi học, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Diệp Ngưng Dao còn đặc biệt thuê một người cô giúp chăm sóc đứa trẻ.Hoa Đại nằm ở ngoại ô phía tây bắc của Bắc Kinh, cả hai thường đến trường bằng xe đạp.Vì bọn họ không ở cùng khu vực nên Phó Thập Đông rời đi bằng xe đạp sau khi đưa vợ đến khoa Hóa học.Đón gió xuân ấm áp, đi dạo trong khuôn viên trường rực rỡ này, trên môi Diệp Ngưng Dao nở nụ cười. Sau vài ngày thích ứng, cô tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống tương lai của bản thân.Trên con đường người qua kẻ lại, dáng người xinh đẹp của cô quyến rũ mê người, trong mỗi cử chỉ đều có cảm giác lộ ra tiên khí. Cô chỉ biết mùa xuân trong vườn ngày càng đẹp đẽ như tranh, nhưng cô không biết rằng bản thân đã trở thành người đẹp trong bức tranh đó.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bên ngoài người nói chuyện quá nhiều, không phải chỗ nói chuyện, Mạc Vãn Hề đi tới trước mặt ông ấy, nhìn chung quanh: “Chúng ta về nhà trước đi.”“Về đứa bé kia?”“Vâng.”Cách đó vài phút, Đông Nam Lễ ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông ấy đã tìm kiếm hơn hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức nhưng không thể biết ngay được, thật sự rất nghẹn khuất!Ông ấy có thể chất cường tráng, bình thường thích vận động, sải bước dài chạy về nhà, ngay cả Mạc Vãn Hề cũng không đuổi kịp.Một đường đi bình thường cần mười phút thì chỉ đi năm phút.Hai người lần lượt một trước một sau vào thư phòng, vừa ngồi vững vàng xuống, Đông Nam Lễ đã không kịp chờ đợi, liền hỏi: “Mau nói cho ông biết có chuyện gì vậy?”Biết ông ngoại đã chờ đợi ngày này từ lâu, Mạc Vãn Hề mô tả tình hình của Phó Thập Đông bằng những từ ngữ ngắn gọn nhất một lần.Nghe thông tin như vậy, trong một thời gian Đông Nam Lễ vẫn không thể bình tĩnh, ông ấy lấy chiếc khăn tay trong túi áo khoác ra lau nhẹ khóe mắt rồi xác nhận: “Đứa trẻ mà cháu nhắc đến lớn lên thực sự trông rất giống ông bác sao?”“Sao ông không cho cháu xem lại tấm ảnh đó để cháu xác nhận lại lần nữa.” Lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy bức ảnh đó là mấy năm trước, thấy ông ngoại cô ấy kích động như vậy, cô ấy đột nhiên không dám xác nhận đúng một trăm phần trăm.Đông Nam Lễ cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ từ phía sau tủ sách, trong đó có một vài bức ảnh đen trắng bên cạnh một chồng thư.Một trong số đó là bức chân dung gia đình ba thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà.Giữa đám đông có một người đàn ông mặc bộ áo dài Tôn Trung Sơn đang bế trên tay một đứa trẻ hai tuổi, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.Mặc dù Đông Nam Lễ đã nhắc đến tên của những người trong bức ảnh nhiều lần nhưng ông ấy vẫn duỗi ngón tay ra và nói với Mạc Vãn Hề: “Đứa trẻ kia là đứa nhỏ được ôm trong lòng, cháu nên gọi người mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn này là cậu.” Chỉ vào trưởng lão ngồi ở bên cạnh người đàn ông nói: “Đây là ông bác của cháu.”Nhìn vào bức ảnh cũ, Mạc Vãn Hề có thể nhìn thoáng qua và khẳng định rằng Phó Thập Đông trông giống hệt người trong ảnh.Đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp kia, chúng giống hệt nhau.“Hẳn là cậu ấy, không thể sai!”“Thật sao?” Trong lòng mừng rỡ, khóe miệng Đông Nam Lễ khẽ run, vội vàng hạ lệnh: “Cháu lại giúp ông đi đến thôn Đại Oa một lần nữa, nhất định phải điều tra rõ ràng mọi việc.”Trong toàn bộ mấy người vãn bối, Mạc Vãn Hề là người duy nhất mà ông ấy có thể tin tưởng, vì vậy ông ấy chỉ có thể yên tâm khi cô ấy thay bản thân đi giải quyết vấn đề này.“Được! Hôm nay cháu sẽ đi luôn.” Mạc Vãn Hề gật đầu, trong đầu đã tính sẵn cách điều tra chuyện này như thế nào.Sau khi tiễn người đi, Đông Nam Lễ ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã v.uốt ve bức ảnh cũ, trên miệng nói tên của bọn họ.Trong nháy mắt một tuần đã đi qua, chớp mắt đã đến lúc bắt đầu đi học.Tiền Thục Hoa sắp nghỉ việc nên giờ đây bà ấy có thể giúp chăm sóc Miêu Miêu, đây là một công việc nhàn hạ hơn.Vì vậy, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông mới có thể yên tâm đi học, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Diệp Ngưng Dao còn đặc biệt thuê một người cô giúp chăm sóc đứa trẻ.Hoa Đại nằm ở ngoại ô phía tây bắc của Bắc Kinh, cả hai thường đến trường bằng xe đạp.Vì bọn họ không ở cùng khu vực nên Phó Thập Đông rời đi bằng xe đạp sau khi đưa vợ đến khoa Hóa học.Đón gió xuân ấm áp, đi dạo trong khuôn viên trường rực rỡ này, trên môi Diệp Ngưng Dao nở nụ cười. Sau vài ngày thích ứng, cô tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống tương lai của bản thân.Trên con đường người qua kẻ lại, dáng người xinh đẹp của cô quyến rũ mê người, trong mỗi cử chỉ đều có cảm giác lộ ra tiên khí. Cô chỉ biết mùa xuân trong vườn ngày càng đẹp đẽ như tranh, nhưng cô không biết rằng bản thân đã trở thành người đẹp trong bức tranh đó.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bên ngoài người nói chuyện quá nhiều, không phải chỗ nói chuyện, Mạc Vãn Hề đi tới trước mặt ông ấy, nhìn chung quanh: “Chúng ta về nhà trước đi.”“Về đứa bé kia?”“Vâng.”Cách đó vài phút, Đông Nam Lễ ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông ấy đã tìm kiếm hơn hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức nhưng không thể biết ngay được, thật sự rất nghẹn khuất!Ông ấy có thể chất cường tráng, bình thường thích vận động, sải bước dài chạy về nhà, ngay cả Mạc Vãn Hề cũng không đuổi kịp.Một đường đi bình thường cần mười phút thì chỉ đi năm phút.Hai người lần lượt một trước một sau vào thư phòng, vừa ngồi vững vàng xuống, Đông Nam Lễ đã không kịp chờ đợi, liền hỏi: “Mau nói cho ông biết có chuyện gì vậy?”Biết ông ngoại đã chờ đợi ngày này từ lâu, Mạc Vãn Hề mô tả tình hình của Phó Thập Đông bằng những từ ngữ ngắn gọn nhất một lần.Nghe thông tin như vậy, trong một thời gian Đông Nam Lễ vẫn không thể bình tĩnh, ông ấy lấy chiếc khăn tay trong túi áo khoác ra lau nhẹ khóe mắt rồi xác nhận: “Đứa trẻ mà cháu nhắc đến lớn lên thực sự trông rất giống ông bác sao?”“Sao ông không cho cháu xem lại tấm ảnh đó để cháu xác nhận lại lần nữa.” Lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy bức ảnh đó là mấy năm trước, thấy ông ngoại cô ấy kích động như vậy, cô ấy đột nhiên không dám xác nhận đúng một trăm phần trăm.Đông Nam Lễ cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ từ phía sau tủ sách, trong đó có một vài bức ảnh đen trắng bên cạnh một chồng thư.Một trong số đó là bức chân dung gia đình ba thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà.Giữa đám đông có một người đàn ông mặc bộ áo dài Tôn Trung Sơn đang bế trên tay một đứa trẻ hai tuổi, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.Mặc dù Đông Nam Lễ đã nhắc đến tên của những người trong bức ảnh nhiều lần nhưng ông ấy vẫn duỗi ngón tay ra và nói với Mạc Vãn Hề: “Đứa trẻ kia là đứa nhỏ được ôm trong lòng, cháu nên gọi người mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn này là cậu.” Chỉ vào trưởng lão ngồi ở bên cạnh người đàn ông nói: “Đây là ông bác của cháu.”Nhìn vào bức ảnh cũ, Mạc Vãn Hề có thể nhìn thoáng qua và khẳng định rằng Phó Thập Đông trông giống hệt người trong ảnh.Đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp kia, chúng giống hệt nhau.“Hẳn là cậu ấy, không thể sai!”“Thật sao?” Trong lòng mừng rỡ, khóe miệng Đông Nam Lễ khẽ run, vội vàng hạ lệnh: “Cháu lại giúp ông đi đến thôn Đại Oa một lần nữa, nhất định phải điều tra rõ ràng mọi việc.”Trong toàn bộ mấy người vãn bối, Mạc Vãn Hề là người duy nhất mà ông ấy có thể tin tưởng, vì vậy ông ấy chỉ có thể yên tâm khi cô ấy thay bản thân đi giải quyết vấn đề này.“Được! Hôm nay cháu sẽ đi luôn.” Mạc Vãn Hề gật đầu, trong đầu đã tính sẵn cách điều tra chuyện này như thế nào.Sau khi tiễn người đi, Đông Nam Lễ ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã v.uốt ve bức ảnh cũ, trên miệng nói tên của bọn họ.Trong nháy mắt một tuần đã đi qua, chớp mắt đã đến lúc bắt đầu đi học.Tiền Thục Hoa sắp nghỉ việc nên giờ đây bà ấy có thể giúp chăm sóc Miêu Miêu, đây là một công việc nhàn hạ hơn.Vì vậy, Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông mới có thể yên tâm đi học, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Diệp Ngưng Dao còn đặc biệt thuê một người cô giúp chăm sóc đứa trẻ.Hoa Đại nằm ở ngoại ô phía tây bắc của Bắc Kinh, cả hai thường đến trường bằng xe đạp.Vì bọn họ không ở cùng khu vực nên Phó Thập Đông rời đi bằng xe đạp sau khi đưa vợ đến khoa Hóa học.Đón gió xuân ấm áp, đi dạo trong khuôn viên trường rực rỡ này, trên môi Diệp Ngưng Dao nở nụ cười. Sau vài ngày thích ứng, cô tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống tương lai của bản thân.Trên con đường người qua kẻ lại, dáng người xinh đẹp của cô quyến rũ mê người, trong mỗi cử chỉ đều có cảm giác lộ ra tiên khí. Cô chỉ biết mùa xuân trong vườn ngày càng đẹp đẽ như tranh, nhưng cô không biết rằng bản thân đã trở thành người đẹp trong bức tranh đó.

Chương 297