Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá…

Chương 324: Chương 324

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Nghe thấy chồng nhắc tới bùa bình an, âm mưu luận trong lòng Hà Thục Mẫn lập tức biến mất. Lúc này bà ta nhớ tới bùa bình an bị mình vứt trong ngăn kéo, lại nghĩ tới có thể thật sự là nó phát huy tác dụng, trong lòng cực kỳ hối hận, hận không thể quay lại lúc sáng sớm ra ngoài, mang bùa bình an theo bên mình.Bác sĩ: Hai vợ chồng này trông có vẽ cũng là người có văn hóa có địa vị, sao không có một ai đứng đắn? Một người chê chồng không bị thương, một người mê tín dị đoan…Bác sĩ này về nhà kể chuyện này như chuyện cười cho người nhà nghe. Vợ con ông ta cũng coi là chuyện cười mà nghe. Ngược lại ba mẹ ông ta lại nói: “Các con đừng có không tin, đồ do lão tổ tông chúng ta lưu lại, chỉ cần là chân truyền thì thật sự sẽ hữu dụng, ba nói con nghe…” Cha già kể cho con trai bác sĩ nghe chuyện kỳ lạ mà ông cụ gặp phải lúc nhỏ.Đợi gia đình Lục Vân Triết nghe nói chuyện này, đến nhà cũ thăm Hà Thục Mẫn bị thương.* Bởi vì bị thương ở mặt, Hà Thục Mẫn không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy nên xin nghỉ vài ngày.Đợi bà ta gặp được gia đình Lục Vân Triết, chủ động hỏi ông ấy: “Anh cả, anh còn có thể mua được bùa bình an không? Em muốn mua vài lá.”Hà Thục Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, quay về lại kiểm tra bùa bình an của chồng, lại so sánh với bùa của bà ta, phát hiện màu sắc lá bùa bình an của chồng giống như cháu gái nói, màu sắc của vết bút chu sa đã nhạt hơn.Hà Thục Mẫn đã tin là bùa bình an phát huy tác dụng, bà ta cũng không còn giữ thái độ khinh thường với bùa bình an nữa, bây giờ bà ta mong mua được vài lá để dự phòng bất trắc.Hà Thục Mẫn đeo dây hồng trên cổ, hiển nhiên đã mang theo bùa bình an bên người, không định tháo xuống nữa, sau này ngày nào cũng đeo. Xinh đẹp có quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống. Nếu bà ta luôn đeo bùa bình an, lần này mặt và tay cũng sẽ không bị thương.Lục Vân Triết: “Còn hay không anh cũng không biết, anh phải hỏi đại sư trước.”Thấy dáng vẻ mong mỏi của bà ta, vợ thằng hai đây là biết được tác dụng của bùa bình an rồi. Lục Vân Triết thầm nghĩ nếu không phải nể tình Vân Thanh, trước kia bà ta coi thường bùa do con gái vẽ, Lục Vân Triết cũng không muốn bận lòng.“Anh cả, vậy phiền anh mua vài lá giúp em đi, tới lúc đó tốn bao nhiêu tiền em đều đưa anh.” Hà Thục Mẫn sợ Lục Vân Triết không mua giúp bà ta, vội vàng bổ sung một câu. Bà ta sợ anh cả không để tâm, định quay về nói với chồng, lại nhờ chồng giục anh cả giúp.Khương Nhã nói vài câu khách sáo với Hà Thục Mẫn, để lại đồ đã mua cho ba mẹ Lục, lại ở đó ăn bữa cơm.Lúc về nhà, Lục Vân Triết cười nói: “Hoan Hoan, xem ra lần này thím hai con đã nhận được bài học rồi, chú hai con không bị thương. Cô ta lại bị thương, chắc chắn cô ta biết lợi ích của bùa bình an nên mới muốn mua thêm vài lá.”“Vâng, có lẽ vậy, bà ta bị thương cũng là tự chuốc lấy, con nhớ chú hai đã mua bùa bình an cho bà ta. Nhưng bà ta không đeo, đây chính là không sợ một vạn, chỉ sợ lỡ như.”“Hoan Hoan, bán bùa bình an cho cô ta không?”“Bán, sao lại không bán? Thực ra nếu nói ra thì con cũng không tính là kiếm thêm tiền của bà ta. Bởi vì có rất nhiều người có tiền muốn mua bùa bình an cũng không mua được.” Diệp Hoan dặn ba: “Sau này không thể để lộ, để họ biết bùa là do con vẽ, nếu không họ còn cho rằng con kiếm không ít tiền của họ.”Lục Vân Triết: “Nếu ba nói thật với họ, trước đây đã không giấu họ rồi. Sau này ai hỏi con có biết vẽ bùa không, con cứ nói con chỉ biết vẽ bùa đơn giản, loại bùa như bùa bình an con không vẽ được, đợi sau này mới có thể học được.” Con gái còn trẻ, giải thích như vậy mới có người tin.Hai ba con suy nghĩ giống nhau, đều không định tặng không bùa bình an cho người thân.Bên Diệp Hoan, ngoài phần bùa bình an do ba mẹ và ông bà dùng, những thân thích khác trông thuận mắt mới tặng, không thuận mắt thì phải bỏ tiền mua. Vẽ bùa được coi là việc làm ăn không vốn, nhưng cô cũng không thể vô cớ cung cấp bùa khơi khơi cho thân thích mãi được.Lục Vân Triết cũng nghĩ như vậy, đừng coi thường tâm tư của những người thích chiếm tiện nghi. Nếu họ hàng biết con gái biết vẽ bùa bình an, đều tới tìm cô xin thì phải làm sao. Dù sao cũng là cho không, không xin thì uổng. Ôm suy nghĩ này, thân thích kéo theo thân thích, không ngừng xin xỏ. Tới lúc đó con gái còn có thể không làm gì hết, chỉ vẽ bùa cho những người đó? Mơ đi!Ở chỗ Lục Vân Triết, dù là anh chị em ruột cũng không bằng con gái ruột.Khương Nhã thấy hai ba con người tung kẻ hứng, mỉm cười cong khóe miệng: “Cuối cùng cũng nhìn ra hai người là ba con ruột rồi.”

Nghe thấy chồng nhắc tới bùa bình an, âm mưu luận trong lòng Hà Thục Mẫn lập tức biến mất. Lúc này bà ta nhớ tới bùa bình an bị mình vứt trong ngăn kéo, lại nghĩ tới có thể thật sự là nó phát huy tác dụng, trong lòng cực kỳ hối hận, hận không thể quay lại lúc sáng sớm ra ngoài, mang bùa bình an theo bên mình.

Bác sĩ: Hai vợ chồng này trông có vẽ cũng là người có văn hóa có địa vị, sao không có một ai đứng đắn? Một người chê chồng không bị thương, một người mê tín dị đoan…

Bác sĩ này về nhà kể chuyện này như chuyện cười cho người nhà nghe. Vợ con ông ta cũng coi là chuyện cười mà nghe. Ngược lại ba mẹ ông ta lại nói: “Các con đừng có không tin, đồ do lão tổ tông chúng ta lưu lại, chỉ cần là chân truyền thì thật sự sẽ hữu dụng, ba nói con nghe…”

 

Cha già kể cho con trai bác sĩ nghe chuyện kỳ lạ mà ông cụ gặp phải lúc nhỏ.

Đợi gia đình Lục Vân Triết nghe nói chuyện này, đến nhà cũ thăm Hà Thục Mẫn bị thương.

*

 

Bởi vì bị thương ở mặt, Hà Thục Mẫn không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy nên xin nghỉ vài ngày.

Đợi bà ta gặp được gia đình Lục Vân Triết, chủ động hỏi ông ấy: “Anh cả, anh còn có thể mua được bùa bình an không? Em muốn mua vài lá.”

Hà Thục Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, quay về lại kiểm tra bùa bình an của chồng, lại so sánh với bùa của bà ta, phát hiện màu sắc lá bùa bình an của chồng giống như cháu gái nói, màu sắc của vết bút chu sa đã nhạt hơn.

Hà Thục Mẫn đã tin là bùa bình an phát huy tác dụng, bà ta cũng không còn giữ thái độ khinh thường với bùa bình an nữa, bây giờ bà ta mong mua được vài lá để dự phòng bất trắc.

Hà Thục Mẫn đeo dây hồng trên cổ, hiển nhiên đã mang theo bùa bình an bên người, không định tháo xuống nữa, sau này ngày nào cũng đeo. Xinh đẹp có quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống. Nếu bà ta luôn đeo bùa bình an, lần này mặt và tay cũng sẽ không bị thương.

Lục Vân Triết: “Còn hay không anh cũng không biết, anh phải hỏi đại sư trước.”

Thấy dáng vẻ mong mỏi của bà ta, vợ thằng hai đây là biết được tác dụng của bùa bình an rồi. Lục Vân Triết thầm nghĩ nếu không phải nể tình Vân Thanh, trước kia bà ta coi thường bùa do con gái vẽ, Lục Vân Triết cũng không muốn bận lòng.

“Anh cả, vậy phiền anh mua vài lá giúp em đi, tới lúc đó tốn bao nhiêu tiền em đều đưa anh.” Hà Thục Mẫn sợ Lục Vân Triết không mua giúp bà ta, vội vàng bổ sung một câu. Bà ta sợ anh cả không để tâm, định quay về nói với chồng, lại nhờ chồng giục anh cả giúp.

Khương Nhã nói vài câu khách sáo với Hà Thục Mẫn, để lại đồ đã mua cho ba mẹ Lục, lại ở đó ăn bữa cơm.

Lúc về nhà, Lục Vân Triết cười nói: “Hoan Hoan, xem ra lần này thím hai con đã nhận được bài học rồi, chú hai con không bị thương. Cô ta lại bị thương, chắc chắn cô ta biết lợi ích của bùa bình an nên mới muốn mua thêm vài lá.”

“Vâng, có lẽ vậy, bà ta bị thương cũng là tự chuốc lấy, con nhớ chú hai đã mua bùa bình an cho bà ta. Nhưng bà ta không đeo, đây chính là không sợ một vạn, chỉ sợ lỡ như.”

“Hoan Hoan, bán bùa bình an cho cô ta không?”

“Bán, sao lại không bán? Thực ra nếu nói ra thì con cũng không tính là kiếm thêm tiền của bà ta. Bởi vì có rất nhiều người có tiền muốn mua bùa bình an cũng không mua được.” Diệp Hoan dặn ba: “Sau này không thể để lộ, để họ biết bùa là do con vẽ, nếu không họ còn cho rằng con kiếm không ít tiền của họ.”

Lục Vân Triết: “Nếu ba nói thật với họ, trước đây đã không giấu họ rồi. Sau này ai hỏi con có biết vẽ bùa không, con cứ nói con chỉ biết vẽ bùa đơn giản, loại bùa như bùa bình an con không vẽ được, đợi sau này mới có thể học được.” Con gái còn trẻ, giải thích như vậy mới có người tin.

Hai ba con suy nghĩ giống nhau, đều không định tặng không bùa bình an cho người thân.

Bên Diệp Hoan, ngoài phần bùa bình an do ba mẹ và ông bà dùng, những thân thích khác trông thuận mắt mới tặng, không thuận mắt thì phải bỏ tiền mua. Vẽ bùa được coi là việc làm ăn không vốn, nhưng cô cũng không thể vô cớ cung cấp bùa khơi khơi cho thân thích mãi được.

Lục Vân Triết cũng nghĩ như vậy, đừng coi thường tâm tư của những người thích chiếm tiện nghi. Nếu họ hàng biết con gái biết vẽ bùa bình an, đều tới tìm cô xin thì phải làm sao. Dù sao cũng là cho không, không xin thì uổng. Ôm suy nghĩ này, thân thích kéo theo thân thích, không ngừng xin xỏ. Tới lúc đó con gái còn có thể không làm gì hết, chỉ vẽ bùa cho những người đó? Mơ đi!

Ở chỗ Lục Vân Triết, dù là anh chị em ruột cũng không bằng con gái ruột.

Khương Nhã thấy hai ba con người tung kẻ hứng, mỉm cười cong khóe miệng: “Cuối cùng cũng nhìn ra hai người là ba con ruột rồi.”

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Nghe thấy chồng nhắc tới bùa bình an, âm mưu luận trong lòng Hà Thục Mẫn lập tức biến mất. Lúc này bà ta nhớ tới bùa bình an bị mình vứt trong ngăn kéo, lại nghĩ tới có thể thật sự là nó phát huy tác dụng, trong lòng cực kỳ hối hận, hận không thể quay lại lúc sáng sớm ra ngoài, mang bùa bình an theo bên mình.Bác sĩ: Hai vợ chồng này trông có vẽ cũng là người có văn hóa có địa vị, sao không có một ai đứng đắn? Một người chê chồng không bị thương, một người mê tín dị đoan…Bác sĩ này về nhà kể chuyện này như chuyện cười cho người nhà nghe. Vợ con ông ta cũng coi là chuyện cười mà nghe. Ngược lại ba mẹ ông ta lại nói: “Các con đừng có không tin, đồ do lão tổ tông chúng ta lưu lại, chỉ cần là chân truyền thì thật sự sẽ hữu dụng, ba nói con nghe…” Cha già kể cho con trai bác sĩ nghe chuyện kỳ lạ mà ông cụ gặp phải lúc nhỏ.Đợi gia đình Lục Vân Triết nghe nói chuyện này, đến nhà cũ thăm Hà Thục Mẫn bị thương.* Bởi vì bị thương ở mặt, Hà Thục Mẫn không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy nên xin nghỉ vài ngày.Đợi bà ta gặp được gia đình Lục Vân Triết, chủ động hỏi ông ấy: “Anh cả, anh còn có thể mua được bùa bình an không? Em muốn mua vài lá.”Hà Thục Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, quay về lại kiểm tra bùa bình an của chồng, lại so sánh với bùa của bà ta, phát hiện màu sắc lá bùa bình an của chồng giống như cháu gái nói, màu sắc của vết bút chu sa đã nhạt hơn.Hà Thục Mẫn đã tin là bùa bình an phát huy tác dụng, bà ta cũng không còn giữ thái độ khinh thường với bùa bình an nữa, bây giờ bà ta mong mua được vài lá để dự phòng bất trắc.Hà Thục Mẫn đeo dây hồng trên cổ, hiển nhiên đã mang theo bùa bình an bên người, không định tháo xuống nữa, sau này ngày nào cũng đeo. Xinh đẹp có quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống. Nếu bà ta luôn đeo bùa bình an, lần này mặt và tay cũng sẽ không bị thương.Lục Vân Triết: “Còn hay không anh cũng không biết, anh phải hỏi đại sư trước.”Thấy dáng vẻ mong mỏi của bà ta, vợ thằng hai đây là biết được tác dụng của bùa bình an rồi. Lục Vân Triết thầm nghĩ nếu không phải nể tình Vân Thanh, trước kia bà ta coi thường bùa do con gái vẽ, Lục Vân Triết cũng không muốn bận lòng.“Anh cả, vậy phiền anh mua vài lá giúp em đi, tới lúc đó tốn bao nhiêu tiền em đều đưa anh.” Hà Thục Mẫn sợ Lục Vân Triết không mua giúp bà ta, vội vàng bổ sung một câu. Bà ta sợ anh cả không để tâm, định quay về nói với chồng, lại nhờ chồng giục anh cả giúp.Khương Nhã nói vài câu khách sáo với Hà Thục Mẫn, để lại đồ đã mua cho ba mẹ Lục, lại ở đó ăn bữa cơm.Lúc về nhà, Lục Vân Triết cười nói: “Hoan Hoan, xem ra lần này thím hai con đã nhận được bài học rồi, chú hai con không bị thương. Cô ta lại bị thương, chắc chắn cô ta biết lợi ích của bùa bình an nên mới muốn mua thêm vài lá.”“Vâng, có lẽ vậy, bà ta bị thương cũng là tự chuốc lấy, con nhớ chú hai đã mua bùa bình an cho bà ta. Nhưng bà ta không đeo, đây chính là không sợ một vạn, chỉ sợ lỡ như.”“Hoan Hoan, bán bùa bình an cho cô ta không?”“Bán, sao lại không bán? Thực ra nếu nói ra thì con cũng không tính là kiếm thêm tiền của bà ta. Bởi vì có rất nhiều người có tiền muốn mua bùa bình an cũng không mua được.” Diệp Hoan dặn ba: “Sau này không thể để lộ, để họ biết bùa là do con vẽ, nếu không họ còn cho rằng con kiếm không ít tiền của họ.”Lục Vân Triết: “Nếu ba nói thật với họ, trước đây đã không giấu họ rồi. Sau này ai hỏi con có biết vẽ bùa không, con cứ nói con chỉ biết vẽ bùa đơn giản, loại bùa như bùa bình an con không vẽ được, đợi sau này mới có thể học được.” Con gái còn trẻ, giải thích như vậy mới có người tin.Hai ba con suy nghĩ giống nhau, đều không định tặng không bùa bình an cho người thân.Bên Diệp Hoan, ngoài phần bùa bình an do ba mẹ và ông bà dùng, những thân thích khác trông thuận mắt mới tặng, không thuận mắt thì phải bỏ tiền mua. Vẽ bùa được coi là việc làm ăn không vốn, nhưng cô cũng không thể vô cớ cung cấp bùa khơi khơi cho thân thích mãi được.Lục Vân Triết cũng nghĩ như vậy, đừng coi thường tâm tư của những người thích chiếm tiện nghi. Nếu họ hàng biết con gái biết vẽ bùa bình an, đều tới tìm cô xin thì phải làm sao. Dù sao cũng là cho không, không xin thì uổng. Ôm suy nghĩ này, thân thích kéo theo thân thích, không ngừng xin xỏ. Tới lúc đó con gái còn có thể không làm gì hết, chỉ vẽ bùa cho những người đó? Mơ đi!Ở chỗ Lục Vân Triết, dù là anh chị em ruột cũng không bằng con gái ruột.Khương Nhã thấy hai ba con người tung kẻ hứng, mỉm cười cong khóe miệng: “Cuối cùng cũng nhìn ra hai người là ba con ruột rồi.”

Chương 324: Chương 324