Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 303
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Được, chúng ta gọi món trước đi.” Dù đồ ăn ở đây đắt cỡ nào, thân là hậu bối, Diệp Ngưng Dao cho rằng bọn họ nên mời bữa ăn này mới đúng, may mắn là sau khi gọi đồ ăn làm cho gián đoạn, tâm trạng của đương sự cũng dần bình tĩnh lại.Trước mặt người lạ, Phó Thập Đông thường đối xử với bọn họ bằng khuôn mặt lạnh lùng, Đông Nam Lễ là một người lớn tuổi, anh cố gắng giảm thiểu sự sắc bén trên khuôn mặt và không nói gì, chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.Đông Nam Lễ muốn giao tiếp với anh, nhưng ông ấy bị mắc kẹt giữa muôn vàn từ ngữ và không biết nên bắt đầu từ đâu, ông ấy đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong tay, ông ấy giơ tay và đưa bức ảnh cho Phó Thập Đông: “Cháu và ông của cháu với cha của cháu có vẻ ngoài trông rất giống nhau, ngay cả khí chất cũng rất giống nhau.”Diệp Ngưng Dao nghiêng người tò mò liếc nhìn bức ảnh, đúng như Đông Nam Lễ đã nói, người đàn ông mặc áo dài Tôn Trung Sơn ở phía trên trông rất giống Phó Thập Đông, không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.Phó Thập Đông theo ngón tay nhìn chăm chú vào bức ảnh, trên đó là những người thân của anh, là những người máu mủ tình thân với anh.Loại cảm giác này rất lạ, giống như anh đã quen biết bọn họ từ lâu, cho dù chưa từng gặp mặt lần nào nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.“Nói mới nhớ, tên hiện tại của cháu và tên thật của cháu rất có duyên, đều có chữ Đông.”Lúc này, Đông Nam Lễ ngày càng thích Phó Thập Đông hơn.Không hổ danh là cháu trai của anh cả, từ cử chỉ của anh đã có thể biết đứa trẻ sau này sẽ trở thành một nhân tài lớn.“Xin hỏi, tên thật của anh ấy là gì?” Diệp Ngưng Dao đối với chuyện này rất tò mò, cô muốn biết tất cả mọi thứ về người đàn ông của mình.Đông Nam Lễ cười ngọt ngào nhìn về phía cháu dâu, gương mặt hiền từ ôn nhu nói: “Hiện tại cháu là người nhà của chúng ta, không cần khách sáo như vậy, nếu không chê ông già này, cháu có thể gọi ông là ông nội.”Diệp Ngưng Dao đầu tiên là nhìn về phía Phó Thập Đông, thấy anh không có ý định phản đối, cô cười gọi một tiếng “Ông nội”.Mặc dù không phải Phó Thập Đông gọi, nhưng hai người bọn họ là một cặp vợ chồng, làm tròn lại có nghĩa là chính anh đã gọi rồi.Đông Nam Lễ mỉm cười ha ha đồng ý, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại có chút hưng phấn.“Giống như tên của thế hệ bọn họ đều có một chữ Chính ở giữa và tên thật của Thập Đông là Đông Chính Đình.”“Đông Chính Đình…” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng đọc nó, cảm thấy cái tên này nghe khá hay.Đông Nam Lễ muốn nhân cơ hội này đề cập đến việc đổi tên, nhưng sự thờ ơ của Phó Thập Đông khiến ông ấy nuốt lại những lời đã đến bên miệng.Bây giờ mà nói đến chuyện này thì có vẻ hơi đột ngột nên mọi chuyện cứ từ từ.Tiếp theo trên bàn ăn, Đông Nam Lễ hầu như luôn nói về quá khứ, trong khi Phó Thập Đông ngồi ở một bên cẩn thận lắng nghe, trong bữa ăn, anh đã có một sự hiểu biết chung về nhà họ Đông.Trước khi bữa tối kết thúc, cuối cùng ông lão cũng đã đề xuất mục đích thứ hai của chuyến đi này, đó là hy vọng Phó Thập Đông có thể nhận tổ quy tông và trở về gia tộc của mình, để gia sản mà anh trai ông ấy để lại có thể được giao cho Phó Thập Đông một cách suôn sẻ, cho dù người khác nhớ thương nó đến mức nào.Vì làm cho anh đồng ý, ông ấy tiếp tục bổ sung: “Ông nội cháu trước khi chết có một ít đồ vật muốn ông giao cho cháu, mấy tên hỗn đản trong nhà đều nhìn chằm chằm vào đó, cháu chắc là sẽ không muốn thứ thuộc về mình nhường cho người khác đúng không?”Đông Nam Lễ không nói gì về chi tiết cụ thể, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vì vậy ông ấy muốn cho hai đứa trẻ một khoảng thời thích ứng.Phó Thập Đông không đồng ý với ông ấy ngay lập tức, anh chỉ nói rằng anh cần thảo luận về nó khi anh về nhà và rời đi với Diệp Ngưng Dao.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Được, chúng ta gọi món trước đi.” Dù đồ ăn ở đây đắt cỡ nào, thân là hậu bối, Diệp Ngưng Dao cho rằng bọn họ nên mời bữa ăn này mới đúng, may mắn là sau khi gọi đồ ăn làm cho gián đoạn, tâm trạng của đương sự cũng dần bình tĩnh lại.Trước mặt người lạ, Phó Thập Đông thường đối xử với bọn họ bằng khuôn mặt lạnh lùng, Đông Nam Lễ là một người lớn tuổi, anh cố gắng giảm thiểu sự sắc bén trên khuôn mặt và không nói gì, chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.Đông Nam Lễ muốn giao tiếp với anh, nhưng ông ấy bị mắc kẹt giữa muôn vàn từ ngữ và không biết nên bắt đầu từ đâu, ông ấy đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong tay, ông ấy giơ tay và đưa bức ảnh cho Phó Thập Đông: “Cháu và ông của cháu với cha của cháu có vẻ ngoài trông rất giống nhau, ngay cả khí chất cũng rất giống nhau.”Diệp Ngưng Dao nghiêng người tò mò liếc nhìn bức ảnh, đúng như Đông Nam Lễ đã nói, người đàn ông mặc áo dài Tôn Trung Sơn ở phía trên trông rất giống Phó Thập Đông, không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.Phó Thập Đông theo ngón tay nhìn chăm chú vào bức ảnh, trên đó là những người thân của anh, là những người máu mủ tình thân với anh.Loại cảm giác này rất lạ, giống như anh đã quen biết bọn họ từ lâu, cho dù chưa từng gặp mặt lần nào nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.“Nói mới nhớ, tên hiện tại của cháu và tên thật của cháu rất có duyên, đều có chữ Đông.”Lúc này, Đông Nam Lễ ngày càng thích Phó Thập Đông hơn.Không hổ danh là cháu trai của anh cả, từ cử chỉ của anh đã có thể biết đứa trẻ sau này sẽ trở thành một nhân tài lớn.“Xin hỏi, tên thật của anh ấy là gì?” Diệp Ngưng Dao đối với chuyện này rất tò mò, cô muốn biết tất cả mọi thứ về người đàn ông của mình.Đông Nam Lễ cười ngọt ngào nhìn về phía cháu dâu, gương mặt hiền từ ôn nhu nói: “Hiện tại cháu là người nhà của chúng ta, không cần khách sáo như vậy, nếu không chê ông già này, cháu có thể gọi ông là ông nội.”Diệp Ngưng Dao đầu tiên là nhìn về phía Phó Thập Đông, thấy anh không có ý định phản đối, cô cười gọi một tiếng “Ông nội”.Mặc dù không phải Phó Thập Đông gọi, nhưng hai người bọn họ là một cặp vợ chồng, làm tròn lại có nghĩa là chính anh đã gọi rồi.Đông Nam Lễ mỉm cười ha ha đồng ý, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại có chút hưng phấn.“Giống như tên của thế hệ bọn họ đều có một chữ Chính ở giữa và tên thật của Thập Đông là Đông Chính Đình.”“Đông Chính Đình…” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng đọc nó, cảm thấy cái tên này nghe khá hay.Đông Nam Lễ muốn nhân cơ hội này đề cập đến việc đổi tên, nhưng sự thờ ơ của Phó Thập Đông khiến ông ấy nuốt lại những lời đã đến bên miệng.Bây giờ mà nói đến chuyện này thì có vẻ hơi đột ngột nên mọi chuyện cứ từ từ.Tiếp theo trên bàn ăn, Đông Nam Lễ hầu như luôn nói về quá khứ, trong khi Phó Thập Đông ngồi ở một bên cẩn thận lắng nghe, trong bữa ăn, anh đã có một sự hiểu biết chung về nhà họ Đông.Trước khi bữa tối kết thúc, cuối cùng ông lão cũng đã đề xuất mục đích thứ hai của chuyến đi này, đó là hy vọng Phó Thập Đông có thể nhận tổ quy tông và trở về gia tộc của mình, để gia sản mà anh trai ông ấy để lại có thể được giao cho Phó Thập Đông một cách suôn sẻ, cho dù người khác nhớ thương nó đến mức nào.Vì làm cho anh đồng ý, ông ấy tiếp tục bổ sung: “Ông nội cháu trước khi chết có một ít đồ vật muốn ông giao cho cháu, mấy tên hỗn đản trong nhà đều nhìn chằm chằm vào đó, cháu chắc là sẽ không muốn thứ thuộc về mình nhường cho người khác đúng không?”Đông Nam Lễ không nói gì về chi tiết cụ thể, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vì vậy ông ấy muốn cho hai đứa trẻ một khoảng thời thích ứng.Phó Thập Đông không đồng ý với ông ấy ngay lập tức, anh chỉ nói rằng anh cần thảo luận về nó khi anh về nhà và rời đi với Diệp Ngưng Dao.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Được, chúng ta gọi món trước đi.” Dù đồ ăn ở đây đắt cỡ nào, thân là hậu bối, Diệp Ngưng Dao cho rằng bọn họ nên mời bữa ăn này mới đúng, may mắn là sau khi gọi đồ ăn làm cho gián đoạn, tâm trạng của đương sự cũng dần bình tĩnh lại.Trước mặt người lạ, Phó Thập Đông thường đối xử với bọn họ bằng khuôn mặt lạnh lùng, Đông Nam Lễ là một người lớn tuổi, anh cố gắng giảm thiểu sự sắc bén trên khuôn mặt và không nói gì, chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.Đông Nam Lễ muốn giao tiếp với anh, nhưng ông ấy bị mắc kẹt giữa muôn vàn từ ngữ và không biết nên bắt đầu từ đâu, ông ấy đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong tay, ông ấy giơ tay và đưa bức ảnh cho Phó Thập Đông: “Cháu và ông của cháu với cha của cháu có vẻ ngoài trông rất giống nhau, ngay cả khí chất cũng rất giống nhau.”Diệp Ngưng Dao nghiêng người tò mò liếc nhìn bức ảnh, đúng như Đông Nam Lễ đã nói, người đàn ông mặc áo dài Tôn Trung Sơn ở phía trên trông rất giống Phó Thập Đông, không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.Phó Thập Đông theo ngón tay nhìn chăm chú vào bức ảnh, trên đó là những người thân của anh, là những người máu mủ tình thân với anh.Loại cảm giác này rất lạ, giống như anh đã quen biết bọn họ từ lâu, cho dù chưa từng gặp mặt lần nào nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.“Nói mới nhớ, tên hiện tại của cháu và tên thật của cháu rất có duyên, đều có chữ Đông.”Lúc này, Đông Nam Lễ ngày càng thích Phó Thập Đông hơn.Không hổ danh là cháu trai của anh cả, từ cử chỉ của anh đã có thể biết đứa trẻ sau này sẽ trở thành một nhân tài lớn.“Xin hỏi, tên thật của anh ấy là gì?” Diệp Ngưng Dao đối với chuyện này rất tò mò, cô muốn biết tất cả mọi thứ về người đàn ông của mình.Đông Nam Lễ cười ngọt ngào nhìn về phía cháu dâu, gương mặt hiền từ ôn nhu nói: “Hiện tại cháu là người nhà của chúng ta, không cần khách sáo như vậy, nếu không chê ông già này, cháu có thể gọi ông là ông nội.”Diệp Ngưng Dao đầu tiên là nhìn về phía Phó Thập Đông, thấy anh không có ý định phản đối, cô cười gọi một tiếng “Ông nội”.Mặc dù không phải Phó Thập Đông gọi, nhưng hai người bọn họ là một cặp vợ chồng, làm tròn lại có nghĩa là chính anh đã gọi rồi.Đông Nam Lễ mỉm cười ha ha đồng ý, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại có chút hưng phấn.“Giống như tên của thế hệ bọn họ đều có một chữ Chính ở giữa và tên thật của Thập Đông là Đông Chính Đình.”“Đông Chính Đình…” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng đọc nó, cảm thấy cái tên này nghe khá hay.Đông Nam Lễ muốn nhân cơ hội này đề cập đến việc đổi tên, nhưng sự thờ ơ của Phó Thập Đông khiến ông ấy nuốt lại những lời đã đến bên miệng.Bây giờ mà nói đến chuyện này thì có vẻ hơi đột ngột nên mọi chuyện cứ từ từ.Tiếp theo trên bàn ăn, Đông Nam Lễ hầu như luôn nói về quá khứ, trong khi Phó Thập Đông ngồi ở một bên cẩn thận lắng nghe, trong bữa ăn, anh đã có một sự hiểu biết chung về nhà họ Đông.Trước khi bữa tối kết thúc, cuối cùng ông lão cũng đã đề xuất mục đích thứ hai của chuyến đi này, đó là hy vọng Phó Thập Đông có thể nhận tổ quy tông và trở về gia tộc của mình, để gia sản mà anh trai ông ấy để lại có thể được giao cho Phó Thập Đông một cách suôn sẻ, cho dù người khác nhớ thương nó đến mức nào.Vì làm cho anh đồng ý, ông ấy tiếp tục bổ sung: “Ông nội cháu trước khi chết có một ít đồ vật muốn ông giao cho cháu, mấy tên hỗn đản trong nhà đều nhìn chằm chằm vào đó, cháu chắc là sẽ không muốn thứ thuộc về mình nhường cho người khác đúng không?”Đông Nam Lễ không nói gì về chi tiết cụ thể, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vì vậy ông ấy muốn cho hai đứa trẻ một khoảng thời thích ứng.Phó Thập Đông không đồng ý với ông ấy ngay lập tức, anh chỉ nói rằng anh cần thảo luận về nó khi anh về nhà và rời đi với Diệp Ngưng Dao.