Tác giả:

Vào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting…

Chương 3: Chương 3

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự ÂuTác giả: Cố Sự ÂuTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịVào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting… 02.[CMN! Camera nhà mình bị hack rồi sao?]Ngoại trừ cái này thì tôi không có cách nào giải thích cho tình huống trước mắt.Chẳng phải trước cửa không có ai sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện đồ vật, còn liên tục nhấn vào chuông cửa nữa chứ???Đáy lòng tôi hơi sợ, bất giác gọi video cho cô bạn thân tên là Hoàng Mị Mị.Khi tôi nhắc đến vấn đề này, Hoàng Mị Mị là hoàn toàn không tin.“Bồ Câu, cậu lại như vậy nữa! Sắp sang năm mới rồi mà vẫn còn vì mấy cái mớ lưu lượng đó hù tớ, cậu đúng như cục kứt trôi sông luôn!”“Ai mà rảnh lừa cậu! Cậu tự xem đi, cái video này là thật không!”Hoàng Mị Mị là bạn thân duy nhất của tôi. Chúng tôi đều cùng làm việc trong một thành phố, bình thường qua lại cũng rất thân thiết.Vốn hai đứa đã tính kỹ nếu năm nay không về nhà ăn Tết thì sẽ tụ lại với nhau nhưng bởi vì toàn thành phố bị phong tỏa mà không đi đâu được, rốt cuộc đều tự quanh quẩn ở nhà.Tên tài khoản video của tôi là thiên tài bồ câu nên Hoàng Mị Mị vẫn luôn gọi tôi là bồ câu. Cô nàng rất giống tôi, đều là mấy đứa vô tri.Bình thường hai đứa không ít lần trêu cợt lẫn nhau nên Hoàng Mị Mị từ đầu đã không tin tôi cũng là rất bình thường.Chỉ có điều, lần này tôi thật sự không đùa!Thấy vẻ mặt của tôi không đúng, giọng điệu cũng phát run… Rốt cuộc qua nhiều lần chứng minh các kiểu, Hoàng Mị Mị mới thật sự xem như tin tưởng tôi.“CMN! Bồ câu ơi, cậu đụng phải chuyện linh dị thật rồi!”“Hay là cậu quay video lại đi, biết đâu chừng năm nay lại lập được chiến tích để đời đó!”Tôi thật sự không nghĩ tới việc này nhưng sau khi được Hoàng Mị Mị nhắc nhở, trong đầu cũng chợt lóe lên linh cảm.[Đúng rồi! Đề tài hấp dẫn như vậy, sao mình không quay video lại chứ!]Đều nói tiền khó kiếm, kứt khó ăn! Nếu không phải vì mấy đồng bạc này thì ai mà muốn đi xa nhà làm việc chứ!Dù sao mấy hôm nay ăn Tết, tôi cũng đang rầu rĩ phải làm sao để duy trì và đổi mới. Nay đề tài tự mọc chân đến, tôi không quay chẳng phải là quá đáng tiếc sao!Thế là tôi cắn răng, giậm chân một cái liền bật thiết bị, bắt đầu quay…Sau khi cửa được mở ra, tôi vẫn thoáng có chút bối rối, sợ bên ngoài sẽ có người nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì ngoại trừ hộp chuyển phát nhanh nằm trên đất kia. Tôi vội lấy nó lên rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.Hộp chuyển phát nhanh đen tuyền một màu, bên trên không ghi bất kỳ thông tin địa chỉ nào mà chỉ có ba chữ:

02.

[CMN! Camera nhà mình bị hack rồi sao?]

Ngoại trừ cái này thì tôi không có cách nào giải thích cho tình huống trước mắt.

Chẳng phải trước cửa không có ai sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện đồ vật, còn liên tục nhấn vào chuông cửa nữa chứ???

Đáy lòng tôi hơi sợ, bất giác gọi video cho cô bạn thân tên là Hoàng Mị Mị.

Khi tôi nhắc đến vấn đề này, Hoàng Mị Mị là hoàn toàn không tin.

“Bồ Câu, cậu lại như vậy nữa! Sắp sang năm mới rồi mà vẫn còn vì mấy cái mớ lưu lượng đó hù tớ, cậu đúng như cục kứt trôi sông luôn!”

“Ai mà rảnh lừa cậu! Cậu tự xem đi, cái video này là thật không!”

Hoàng Mị Mị là bạn thân duy nhất của tôi. Chúng tôi đều cùng làm việc trong một thành phố, bình thường qua lại cũng rất thân thiết.

Vốn hai đứa đã tính kỹ nếu năm nay không về nhà ăn Tết thì sẽ tụ lại với nhau nhưng bởi vì toàn thành phố bị phong tỏa mà không đi đâu được, rốt cuộc đều tự quanh quẩn ở nhà.

Tên tài khoản video của tôi là thiên tài bồ câu nên Hoàng Mị Mị vẫn luôn gọi tôi là bồ câu. Cô nàng rất giống tôi, đều là mấy đứa vô tri.

Bình thường hai đứa không ít lần trêu cợt lẫn nhau nên Hoàng Mị Mị từ đầu đã không tin tôi cũng là rất bình thường.

Chỉ có điều, lần này tôi thật sự không đùa!

Thấy vẻ mặt của tôi không đúng, giọng điệu cũng phát run… Rốt cuộc qua nhiều lần chứng minh các kiểu, Hoàng Mị Mị mới thật sự xem như tin tưởng tôi.

“CMN! Bồ câu ơi, cậu đụng phải chuyện linh dị thật rồi!”

“Hay là cậu quay video lại đi, biết đâu chừng năm nay lại lập được chiến tích để đời đó!”

Tôi thật sự không nghĩ tới việc này nhưng sau khi được Hoàng Mị Mị nhắc nhở, trong đầu cũng chợt lóe lên linh cảm.

[Đúng rồi! Đề tài hấp dẫn như vậy, sao mình không quay video lại chứ!]

Đều nói tiền khó kiếm, kứt khó ăn! Nếu không phải vì mấy đồng bạc này thì ai mà muốn đi xa nhà làm việc chứ!

Dù sao mấy hôm nay ăn Tết, tôi cũng đang rầu rĩ phải làm sao để duy trì và đổi mới. Nay đề tài tự mọc chân đến, tôi không quay chẳng phải là quá đáng tiếc sao!

Thế là tôi cắn răng, giậm chân một cái liền bật thiết bị, bắt đầu quay…

Sau khi cửa được mở ra, tôi vẫn thoáng có chút bối rối, sợ bên ngoài sẽ có người nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì ngoại trừ hộp chuyển phát nhanh nằm trên đất kia. Tôi vội lấy nó lên rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Hộp chuyển phát nhanh đen tuyền một màu, bên trên không ghi bất kỳ thông tin địa chỉ nào mà chỉ có ba chữ:

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự ÂuTác giả: Cố Sự ÂuTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịVào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting… 02.[CMN! Camera nhà mình bị hack rồi sao?]Ngoại trừ cái này thì tôi không có cách nào giải thích cho tình huống trước mắt.Chẳng phải trước cửa không có ai sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện đồ vật, còn liên tục nhấn vào chuông cửa nữa chứ???Đáy lòng tôi hơi sợ, bất giác gọi video cho cô bạn thân tên là Hoàng Mị Mị.Khi tôi nhắc đến vấn đề này, Hoàng Mị Mị là hoàn toàn không tin.“Bồ Câu, cậu lại như vậy nữa! Sắp sang năm mới rồi mà vẫn còn vì mấy cái mớ lưu lượng đó hù tớ, cậu đúng như cục kứt trôi sông luôn!”“Ai mà rảnh lừa cậu! Cậu tự xem đi, cái video này là thật không!”Hoàng Mị Mị là bạn thân duy nhất của tôi. Chúng tôi đều cùng làm việc trong một thành phố, bình thường qua lại cũng rất thân thiết.Vốn hai đứa đã tính kỹ nếu năm nay không về nhà ăn Tết thì sẽ tụ lại với nhau nhưng bởi vì toàn thành phố bị phong tỏa mà không đi đâu được, rốt cuộc đều tự quanh quẩn ở nhà.Tên tài khoản video của tôi là thiên tài bồ câu nên Hoàng Mị Mị vẫn luôn gọi tôi là bồ câu. Cô nàng rất giống tôi, đều là mấy đứa vô tri.Bình thường hai đứa không ít lần trêu cợt lẫn nhau nên Hoàng Mị Mị từ đầu đã không tin tôi cũng là rất bình thường.Chỉ có điều, lần này tôi thật sự không đùa!Thấy vẻ mặt của tôi không đúng, giọng điệu cũng phát run… Rốt cuộc qua nhiều lần chứng minh các kiểu, Hoàng Mị Mị mới thật sự xem như tin tưởng tôi.“CMN! Bồ câu ơi, cậu đụng phải chuyện linh dị thật rồi!”“Hay là cậu quay video lại đi, biết đâu chừng năm nay lại lập được chiến tích để đời đó!”Tôi thật sự không nghĩ tới việc này nhưng sau khi được Hoàng Mị Mị nhắc nhở, trong đầu cũng chợt lóe lên linh cảm.[Đúng rồi! Đề tài hấp dẫn như vậy, sao mình không quay video lại chứ!]Đều nói tiền khó kiếm, kứt khó ăn! Nếu không phải vì mấy đồng bạc này thì ai mà muốn đi xa nhà làm việc chứ!Dù sao mấy hôm nay ăn Tết, tôi cũng đang rầu rĩ phải làm sao để duy trì và đổi mới. Nay đề tài tự mọc chân đến, tôi không quay chẳng phải là quá đáng tiếc sao!Thế là tôi cắn răng, giậm chân một cái liền bật thiết bị, bắt đầu quay…Sau khi cửa được mở ra, tôi vẫn thoáng có chút bối rối, sợ bên ngoài sẽ có người nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì ngoại trừ hộp chuyển phát nhanh nằm trên đất kia. Tôi vội lấy nó lên rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.Hộp chuyển phát nhanh đen tuyền một màu, bên trên không ghi bất kỳ thông tin địa chỉ nào mà chỉ có ba chữ:

Chương 3: Chương 3