Tác giả:

Vào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting…

Chương 12: Chương 12

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự ÂuTác giả: Cố Sự ÂuTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịVào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting… 07.Sau khi chứng kiến th.ảm á.n ở phòng 604, trước tiên tôi liền học thuộc các quy tắc. Tôi thề, khi còn bé phải đọc thuộc lòng mấy bài thơ cổ cũng chưa từng có nghiêm túc đến thế!Đồng thời trong lúc phân phát đồ ăn, tôi cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Đồ ăn phải được giấu dưới đáy quầy, ai ký tên thì mới được lấy đi một phần.Tôi nhớ trong quy tắc có miêu tả liên quan đến thịt là Bên trong tòa nhà này hiện tại chắc chắn vẫn còn rất nhiều hộ gia đình bình thường, tôi đương nhiên nghĩ muốn trực tiếp quăng phần thịt của họ ra ngoài nhưng lại phát hiện mỗi khi tôi muốn mở phần vật tư của người khác ra để lấy thịt thì con mắt trên mặt nhẫn sẽ xuất hiện hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi.Trong hoàn cảnh như vậy, tôi chỉ có thể từ bỏ. Dù sao nếu cứ tiếp tục hành động thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì là không ai biết được…[Tối hôm qua nhìn thấy phòng 604 như vậy là tính hộ gia đình không bình thường sao?][Bởi vì bọn họ đã làm trái với quy tắc à?]Đáy lòng tôi thấp thoáng có chút suy đoán…Đúng lúc này từ trong thang máy có một người đàn ông trung niên để râu quai nón bước ra. Hắn đến cạnh tôi, đầu tiên là liếc qua một cái, sau đó mở miệng nói: “Ừm… lãnh đồ.”Nghe vậy, tôi lập tức ra tay. Dù sao hai ngày liên tiếp cung ứng vật tư cũng đã tạo cho tôi chút phản ứng bản năng.Rất nhanh, người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm lấy đồ vật rời đi.Lúc này cũng đã sắp đến 12 giờ, tôi cẩn thận nhìn vào tờ danh sách đăng ký. Hiện đã phát được cho 19 hộ mà phòng 604 bị tôi tiêu độc hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.Tôi tag @5 hộ gia đình vẫn chưa đến nhận vật tư trong nhóm.103, 202, 302, 601 và 604. Trong đó có phòng 604 là không trả lời, còn lại 4 hộ đều rất nhanh hồi đáp. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Mấy cái này bỏ tủ lạnh có sao đâu? Hay mọi người cứ tới lấy đi chứ quăng bỏ thì lãng phí quá.Nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn như một chương trình tự động hóa đáp lại. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.Thật sự có người sẽ ngay đến đồ ăn được phát miễn phí cũng không cần sao? Mà thời bây giờ còn có nhà ai không có tủ lạnh để chứa đồ nữa chứ? Trừ khi là…Nhìn câu trả lời lặp lại của bọn họ, tôi lấy ra một trang giấy ghi chép tình huống hiện tại.Trong nhóm dĩ nhiên có người nói nếu những người kia không lấy thì cho bọn họ đi. Nhưng tôi đều trả lời rằng mỗi nhà chỉ có thể lấy một phần, dư phải thu về. : Cái gì chứ?!!! Đây đều là của công, toàn là đồ ăn thì thu về làm gì! Mọi người chia nhau ăn hết vào bụng chẳng phải càng tốt hơn sao! : Đúng rồi đó! Chứ không phải cô muốn nuốt riêng à? : Mấy người nói cái gì vậy! Tiểu Bạch không phải là dạng người như vậy đâu! Hai hôm nay cô ấy bận trước bận sau, tối tăm cả mặt mũi kìa. : Cô ta thì sao chứ! Anh biết cái quái gì! : Tôi cảm thấy cô ta cũng chẳng tốt lành gì. Lầu trưởng cái gì chứ, toàn một giuộc với đám bên quản lý tài sản kia! Phát cái thứ qu.ỷ qu.ái gì đâu không! Tôi bỏ vào ngăn hút chân không của tủ lạnh để giữ tươi thì đáng lẽ cũng phải giữ được tới bảy ngày không hư, vậy mà mới qua có một ngày đã hư thối rồi, còn sinh ra dòi nữa. Toàn là mấy thứ rác rưởi!!! Lòng dạ hiểm độc thôi!!!………….

07.

Sau khi chứng kiến th.ảm á.n ở phòng 604, trước tiên tôi liền học thuộc các quy tắc. Tôi thề, khi còn bé phải đọc thuộc lòng mấy bài thơ cổ cũng chưa từng có nghiêm túc đến thế!

Đồng thời trong lúc phân phát đồ ăn, tôi cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Đồ ăn phải được giấu dưới đáy quầy, ai ký tên thì mới được lấy đi một phần.

Tôi nhớ trong quy tắc có miêu tả liên quan đến thịt là

Bên trong tòa nhà này hiện tại chắc chắn vẫn còn rất nhiều hộ gia đình bình thường, tôi đương nhiên nghĩ muốn trực tiếp quăng phần thịt của họ ra ngoài nhưng lại phát hiện mỗi khi tôi muốn mở phần vật tư của người khác ra để lấy thịt thì con mắt trên mặt nhẫn sẽ xuất hiện hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong hoàn cảnh như vậy, tôi chỉ có thể từ bỏ. Dù sao nếu cứ tiếp tục hành động thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì là không ai biết được…

[Tối hôm qua nhìn thấy phòng 604 như vậy là tính hộ gia đình không bình thường sao?]

[Bởi vì bọn họ đã làm trái với quy tắc à?]

Đáy lòng tôi thấp thoáng có chút suy đoán…

Đúng lúc này từ trong thang máy có một người đàn ông trung niên để râu quai nón bước ra. Hắn đến cạnh tôi, đầu tiên là liếc qua một cái, sau đó mở miệng nói: “Ừm… lãnh đồ.”

Nghe vậy, tôi lập tức ra tay. Dù sao hai ngày liên tiếp cung ứng vật tư cũng đã tạo cho tôi chút phản ứng bản năng.

Rất nhanh, người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm lấy đồ vật rời đi.

Lúc này cũng đã sắp đến 12 giờ, tôi cẩn thận nhìn vào tờ danh sách đăng ký. Hiện đã phát được cho 19 hộ mà phòng 604 bị tôi tiêu độc hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tôi tag @5 hộ gia đình vẫn chưa đến nhận vật tư trong nhóm.

103, 202, 302, 601 và 604. Trong đó có phòng 604 là không trả lời, còn lại 4 hộ đều rất nhanh hồi đáp.

<103> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<202> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<302> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<601> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Mấy cái này bỏ tủ lạnh có sao đâu? Hay mọi người cứ tới lấy đi chứ quăng bỏ thì lãng phí quá.

Nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn như một chương trình tự động hóa đáp lại.

<103> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<202> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<302> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<601> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

Thật sự có người sẽ ngay đến đồ ăn được phát miễn phí cũng không cần sao? Mà thời bây giờ còn có nhà ai không có tủ lạnh để chứa đồ nữa chứ? Trừ khi là…

Nhìn câu trả lời lặp lại của bọn họ, tôi lấy ra một trang giấy ghi chép tình huống hiện tại.

Trong nhóm dĩ nhiên có người nói nếu những người kia không lấy thì cho bọn họ đi. Nhưng tôi đều trả lời rằng mỗi nhà chỉ có thể lấy một phần, dư phải thu về.

<404> : Cái gì chứ?!!! Đây đều là của công, toàn là đồ ăn thì thu về làm gì! Mọi người chia nhau ăn hết vào bụng chẳng phải càng tốt hơn sao!

<204> : Đúng rồi đó! Chứ không phải cô muốn nuốt riêng à?

<503> : Mấy người nói cái gì vậy! Tiểu Bạch không phải là dạng người như vậy đâu! Hai hôm nay cô ấy bận trước bận sau, tối tăm cả mặt mũi kìa.

<404> : Cô ta thì sao chứ! Anh biết cái quái gì!

<204> : Tôi cảm thấy cô ta cũng chẳng tốt lành gì. Lầu trưởng cái gì chứ, toàn một giuộc với đám bên quản lý tài sản kia! Phát cái thứ qu.ỷ qu.ái gì đâu không! Tôi bỏ vào ngăn hút chân không của tủ lạnh để giữ tươi thì đáng lẽ cũng phải giữ được tới bảy ngày không hư, vậy mà mới qua có một ngày đã hư thối rồi, còn sinh ra dòi nữa. Toàn là mấy thứ rác rưởi!!! Lòng dạ hiểm độc thôi!!!

………….

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự ÂuTác giả: Cố Sự ÂuTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịVào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting… 07.Sau khi chứng kiến th.ảm á.n ở phòng 604, trước tiên tôi liền học thuộc các quy tắc. Tôi thề, khi còn bé phải đọc thuộc lòng mấy bài thơ cổ cũng chưa từng có nghiêm túc đến thế!Đồng thời trong lúc phân phát đồ ăn, tôi cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Đồ ăn phải được giấu dưới đáy quầy, ai ký tên thì mới được lấy đi một phần.Tôi nhớ trong quy tắc có miêu tả liên quan đến thịt là Bên trong tòa nhà này hiện tại chắc chắn vẫn còn rất nhiều hộ gia đình bình thường, tôi đương nhiên nghĩ muốn trực tiếp quăng phần thịt của họ ra ngoài nhưng lại phát hiện mỗi khi tôi muốn mở phần vật tư của người khác ra để lấy thịt thì con mắt trên mặt nhẫn sẽ xuất hiện hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi.Trong hoàn cảnh như vậy, tôi chỉ có thể từ bỏ. Dù sao nếu cứ tiếp tục hành động thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì là không ai biết được…[Tối hôm qua nhìn thấy phòng 604 như vậy là tính hộ gia đình không bình thường sao?][Bởi vì bọn họ đã làm trái với quy tắc à?]Đáy lòng tôi thấp thoáng có chút suy đoán…Đúng lúc này từ trong thang máy có một người đàn ông trung niên để râu quai nón bước ra. Hắn đến cạnh tôi, đầu tiên là liếc qua một cái, sau đó mở miệng nói: “Ừm… lãnh đồ.”Nghe vậy, tôi lập tức ra tay. Dù sao hai ngày liên tiếp cung ứng vật tư cũng đã tạo cho tôi chút phản ứng bản năng.Rất nhanh, người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm lấy đồ vật rời đi.Lúc này cũng đã sắp đến 12 giờ, tôi cẩn thận nhìn vào tờ danh sách đăng ký. Hiện đã phát được cho 19 hộ mà phòng 604 bị tôi tiêu độc hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.Tôi tag @5 hộ gia đình vẫn chưa đến nhận vật tư trong nhóm.103, 202, 302, 601 và 604. Trong đó có phòng 604 là không trả lời, còn lại 4 hộ đều rất nhanh hồi đáp. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Mấy cái này bỏ tủ lạnh có sao đâu? Hay mọi người cứ tới lấy đi chứ quăng bỏ thì lãng phí quá.Nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn như một chương trình tự động hóa đáp lại. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy. : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.Thật sự có người sẽ ngay đến đồ ăn được phát miễn phí cũng không cần sao? Mà thời bây giờ còn có nhà ai không có tủ lạnh để chứa đồ nữa chứ? Trừ khi là…Nhìn câu trả lời lặp lại của bọn họ, tôi lấy ra một trang giấy ghi chép tình huống hiện tại.Trong nhóm dĩ nhiên có người nói nếu những người kia không lấy thì cho bọn họ đi. Nhưng tôi đều trả lời rằng mỗi nhà chỉ có thể lấy một phần, dư phải thu về. : Cái gì chứ?!!! Đây đều là của công, toàn là đồ ăn thì thu về làm gì! Mọi người chia nhau ăn hết vào bụng chẳng phải càng tốt hơn sao! : Đúng rồi đó! Chứ không phải cô muốn nuốt riêng à? : Mấy người nói cái gì vậy! Tiểu Bạch không phải là dạng người như vậy đâu! Hai hôm nay cô ấy bận trước bận sau, tối tăm cả mặt mũi kìa. : Cô ta thì sao chứ! Anh biết cái quái gì! : Tôi cảm thấy cô ta cũng chẳng tốt lành gì. Lầu trưởng cái gì chứ, toàn một giuộc với đám bên quản lý tài sản kia! Phát cái thứ qu.ỷ qu.ái gì đâu không! Tôi bỏ vào ngăn hút chân không của tủ lạnh để giữ tươi thì đáng lẽ cũng phải giữ được tới bảy ngày không hư, vậy mà mới qua có một ngày đã hư thối rồi, còn sinh ra dòi nữa. Toàn là mấy thứ rác rưởi!!! Lòng dạ hiểm độc thôi!!!………….

Chương 12: Chương 12