Vào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting…
Chương 15: Chương 15
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự ÂuTác giả: Cố Sự ÂuTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịVào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting… “Mở cửa ra! Tôi là lầu trưởng phụ trách đến tiêu độc đây!”Tiếng gõ cửa của tôi rất lớn nhưng trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.[Tại sao lại như vậy?]Nếu như không thể mở cửa thì chẳng phải không có cách nào tiêu độc được sao?Không!!! Tại sao lại như vậy chứ?!!!Bên trong có ai không?!!!Trong lòng tôi nghĩ qua vô số khả năng nhưng cuối cùng vẫn bức ép bản thân phải tỉnh táo lại. Dù sao cả tòa nhà này chỉ có một mình tôi là lầu trưởng, tôi không tin thứ quy tắc đáng ch.ết đó sẽ cứ thế bỡn cợt tôi!Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt rồi!Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt…Đúng lúc này, tôi bỗng chú ý đến cánh cửa. Cửa phòng 603 mặc dù đang đóng nhưng hình như có chút chỗ không giống với cửa nhà tôi.….Đúng rồi! Là mắt mèo!!!Vị trí mắt mèo trên cánh cửa này… bỏ trống! Nếu như ở đó không có gì thì có khi nào có thể nhìn được vào bên trong không?Nghĩ vậy, tôi vội vàng kiễng mũi chân nhìn vào bên trong mắt mèo tìm kiếm. Nhưng trong đó lúc này lại tối om một mảnh, hoàn toàn không thấy rõ được hình dáng.Đúng rồi, giờ này thì trong phòng tắt đèn cũng là phảii…Nhưng vất vả lắm mới tới đây, để tôi cứ thế trở về chờ c.h.ế.t thì dù thế nào tôi cũng không cam tâm.Thế là tôi bèn móc điện thoại ra khỏi túi, sau đó phóng to nhắm vào trong chụp hình.Điện thoại có thể điều chỉnh được tiêu cự, tôi muốn dựa vào chức năng này để nhìn rõ gian phòng trước mắt. Chỉ có điều, lúc tôi chụp hình bên trong thì không lâu sau trước ống kính đã lóe lên một cái.[Hả?]Tôi tưởng là vừa rồi là ngón tay của mình chặn lại nên xoa ống kính, sau đó mở hình ảnh vừa rồi định điều chỉnh sáng tối, từ đó nhìn tình hình bên trong căn phòng.Thế nhưng, thứ xuất hiện bên trong lại làm cho tôi phải ngơ người.Sau khi điều chỉnh sáng tối, thứ bên trong ảnh càng trở nên rõ ràng. Chỉ là thứ xuất hiện bên trong đó không phải là tình huống phòng mà là… camera điện thoại.Mà khi tôi cẩn thận xem xét từng tấm hình thì lại thấy lóe lên, ẩn hiện giữa chút mơ hồ là… màu da.Lúc này, một ý nghĩ to gan dâng cao trong đầu óc tôi kèm theo cảm giác rợn da gà không ngừng trỗi dậy.Hiện tại trên đó chỉ còn lại một nửa mắt mèo… hay là mắt người???Nghĩ vậy, tôi giơ s.ú.n.g khử trùng lên, nhấn chốt mở hướng vào trong.Theo động tác của tôi, bên trong đột nhiên bật lên tiếng hét thảm. “A!!!”Mặc dù đã cách một cánh cửa thật dày nhưng bên ngoài vẫn như cũ nghe rõ được tiếng hét thảm bên trong.Chỉ là lần này nghe được âm thanh như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi mà là mừng thầm.“Tôi là lầu trưởng! Mau mở cửa ra! Chỗ của các người cần phải tiêu độc!”Vốn tôi còn lo lắng người này sẽ không mở cửa cho tôi nhưng sau khi nghe được giọng của tôi, cửa lại hé mở.Theo đó, tôi bất giác nắm chặt cây s.ú.n.g khử trùng trong tay. Mà làm tôi không ngờ tới là người xuất hiện trước mắt tôi chính là hắn!Tên để râu quai nón chẳng phải chính là kẻ đã lừa lấy túi đồ ăn của phòng 602 từ tay tôi sao?Tôi gần như ngay lập tức hiểu được tại sao hôm nay hắn lại trở thành kẻ cần tiêu độc.Lúc này một con mắt của hắn đang ứa m.á.u đỏ tươi. Sau khi thấy tôi xuất hiện ở cửa chính, hắn liền hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười qu.ỷ dị.“Tôi còn phải xem nữa!”“Tôi còn phải xem nữa!”“Tôi còn chưa thấy rõ cô ấy ở phòng 602 làm gì! Tôi còn chưa…”Có điều, còn chưa nghe hết lời hắn nói thì cây s.ú.n.g khử trùng trên tay tôi đã nhắm thẳng vào hắn.“Nhìn cái gì! Xuống địa ngục mà nhìn đi!”Theo làn sương mù của s.ú.n.g khử trùng phả vào hắn, một gã đàn ông cường tráng to lớn như thế lại từng chút… từng chút hóa thành những mảnh vỡ.“Lạch cạch!”Thật là thứ âm thanh vui sướng tới cỡ nào nha!
“Mở cửa ra! Tôi là lầu trưởng phụ trách đến tiêu độc đây!”
Tiếng gõ cửa của tôi rất lớn nhưng trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.
[Tại sao lại như vậy?]
Nếu như không thể mở cửa thì chẳng phải không có cách nào tiêu độc được sao?
Không!!! Tại sao lại như vậy chứ?!!!
Bên trong có ai không?!!!
Trong lòng tôi nghĩ qua vô số khả năng nhưng cuối cùng vẫn bức ép bản thân phải tỉnh táo lại. Dù sao cả tòa nhà này chỉ có một mình tôi là lầu trưởng, tôi không tin thứ quy tắc đáng ch.ết đó sẽ cứ thế bỡn cợt tôi!
Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt rồi!
Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt…
Đúng lúc này, tôi bỗng chú ý đến cánh cửa. Cửa phòng 603 mặc dù đang đóng nhưng hình như có chút chỗ không giống với cửa nhà tôi.
….
Đúng rồi! Là mắt mèo!!!
Vị trí mắt mèo trên cánh cửa này… bỏ trống! Nếu như ở đó không có gì thì có khi nào có thể nhìn được vào bên trong không?
Nghĩ vậy, tôi vội vàng kiễng mũi chân nhìn vào bên trong mắt mèo tìm kiếm. Nhưng trong đó lúc này lại tối om một mảnh, hoàn toàn không thấy rõ được hình dáng.
Đúng rồi, giờ này thì trong phòng tắt đèn cũng là phảii…
Nhưng vất vả lắm mới tới đây, để tôi cứ thế trở về chờ c.h.ế.t thì dù thế nào tôi cũng không cam tâm.
Thế là tôi bèn móc điện thoại ra khỏi túi, sau đó phóng to nhắm vào trong chụp hình.
Điện thoại có thể điều chỉnh được tiêu cự, tôi muốn dựa vào chức năng này để nhìn rõ gian phòng trước mắt. Chỉ có điều, lúc tôi chụp hình bên trong thì không lâu sau trước ống kính đã lóe lên một cái.
[Hả?]
Tôi tưởng là vừa rồi là ngón tay của mình chặn lại nên xoa ống kính, sau đó mở hình ảnh vừa rồi định điều chỉnh sáng tối, từ đó nhìn tình hình bên trong căn phòng.
Thế nhưng, thứ xuất hiện bên trong lại làm cho tôi phải ngơ người.
Sau khi điều chỉnh sáng tối, thứ bên trong ảnh càng trở nên rõ ràng. Chỉ là thứ xuất hiện bên trong đó không phải là tình huống phòng mà là… camera điện thoại.
Mà khi tôi cẩn thận xem xét từng tấm hình thì lại thấy lóe lên, ẩn hiện giữa chút mơ hồ là… màu da.
Lúc này, một ý nghĩ to gan dâng cao trong đầu óc tôi kèm theo cảm giác rợn da gà không ngừng trỗi dậy.
Hiện tại trên đó chỉ còn lại một nửa mắt mèo… hay là mắt người???
Nghĩ vậy, tôi giơ s.ú.n.g khử trùng lên, nhấn chốt mở hướng vào trong.
Theo động tác của tôi, bên trong đột nhiên bật lên tiếng hét thảm.
“A!!!”
Mặc dù đã cách một cánh cửa thật dày nhưng bên ngoài vẫn như cũ nghe rõ được tiếng hét thảm bên trong.
Chỉ là lần này nghe được âm thanh như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi mà là mừng thầm.
“Tôi là lầu trưởng! Mau mở cửa ra! Chỗ của các người cần phải tiêu độc!”
Vốn tôi còn lo lắng người này sẽ không mở cửa cho tôi nhưng sau khi nghe được giọng của tôi, cửa lại hé mở.
Theo đó, tôi bất giác nắm chặt cây s.ú.n.g khử trùng trong tay. Mà làm tôi không ngờ tới là người xuất hiện trước mắt tôi chính là hắn!
Tên để râu quai nón chẳng phải chính là kẻ đã lừa lấy túi đồ ăn của phòng 602 từ tay tôi sao?
Tôi gần như ngay lập tức hiểu được tại sao hôm nay hắn lại trở thành kẻ cần tiêu độc.
Lúc này một con mắt của hắn đang ứa m.á.u đỏ tươi. Sau khi thấy tôi xuất hiện ở cửa chính, hắn liền hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười qu.ỷ dị.
“Tôi còn phải xem nữa!”
“Tôi còn phải xem nữa!”
“Tôi còn chưa thấy rõ cô ấy ở phòng 602 làm gì! Tôi còn chưa…”
Có điều, còn chưa nghe hết lời hắn nói thì cây s.ú.n.g khử trùng trên tay tôi đã nhắm thẳng vào hắn.
“Nhìn cái gì! Xuống địa ngục mà nhìn đi!”
Theo làn sương mù của s.ú.n.g khử trùng phả vào hắn, một gã đàn ông cường tráng to lớn như thế lại từng chút… từng chút hóa thành những mảnh vỡ.
“Lạch cạch!”
Thật là thứ âm thanh vui sướng tới cỡ nào nha!
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự ÂuTác giả: Cố Sự ÂuTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịVào xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Sau khi phong tỏa, ban quản lý tài sản thông báo những quy tắc khá kỳ lạ: Mà tôi chính là vị lầu trưởng không may kia! 01. Lúc Tết xuân, khu nhà của chúng tôi bị phong tỏa. Tôi sợ về nhà sẽ gây nguy hiểm cho ba mẹ nên dứt khoát năm nay không về, mướn phòng ở lại đây. Tôi là một chủ kênh video, chuyện thường làm nhất chính là mang thiết bị đi quay chụp khắp nơi. Tôi ở trên nền tảng chỉ có thể xem như là một UP trung đẳng nhưng bởi vì bản thân thích quay chụp những thứ kỳ quái nên đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên lan tỏa được một chút năng lượng tích cực, từ đó thu hút không ít fan hâm mộ trung thành. Fan hâm mộ thích xem những thứ mới mẻ, vừa khéo hôm qua lại là nguyệt thực đỏ toàn phần trăm năm hiếm gặp nên vì để quay được nó, tôi đã bận rộn suốt cả tối hôm qua. Vốn định hôm nay sẽ ngủ bù cho thật đã nhưng nào ngờ vừa mới sáng sớm, điện thoại đã đổ chuông ầm ĩ khiến tôi phải giật mình. Đánh thức tôi là những tin tức không ngừng kêu ting ting… “Mở cửa ra! Tôi là lầu trưởng phụ trách đến tiêu độc đây!”Tiếng gõ cửa của tôi rất lớn nhưng trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.[Tại sao lại như vậy?]Nếu như không thể mở cửa thì chẳng phải không có cách nào tiêu độc được sao?Không!!! Tại sao lại như vậy chứ?!!!Bên trong có ai không?!!!Trong lòng tôi nghĩ qua vô số khả năng nhưng cuối cùng vẫn bức ép bản thân phải tỉnh táo lại. Dù sao cả tòa nhà này chỉ có một mình tôi là lầu trưởng, tôi không tin thứ quy tắc đáng ch.ết đó sẽ cứ thế bỡn cợt tôi!Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt rồi!Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt…Đúng lúc này, tôi bỗng chú ý đến cánh cửa. Cửa phòng 603 mặc dù đang đóng nhưng hình như có chút chỗ không giống với cửa nhà tôi.….Đúng rồi! Là mắt mèo!!!Vị trí mắt mèo trên cánh cửa này… bỏ trống! Nếu như ở đó không có gì thì có khi nào có thể nhìn được vào bên trong không?Nghĩ vậy, tôi vội vàng kiễng mũi chân nhìn vào bên trong mắt mèo tìm kiếm. Nhưng trong đó lúc này lại tối om một mảnh, hoàn toàn không thấy rõ được hình dáng.Đúng rồi, giờ này thì trong phòng tắt đèn cũng là phảii…Nhưng vất vả lắm mới tới đây, để tôi cứ thế trở về chờ c.h.ế.t thì dù thế nào tôi cũng không cam tâm.Thế là tôi bèn móc điện thoại ra khỏi túi, sau đó phóng to nhắm vào trong chụp hình.Điện thoại có thể điều chỉnh được tiêu cự, tôi muốn dựa vào chức năng này để nhìn rõ gian phòng trước mắt. Chỉ có điều, lúc tôi chụp hình bên trong thì không lâu sau trước ống kính đã lóe lên một cái.[Hả?]Tôi tưởng là vừa rồi là ngón tay của mình chặn lại nên xoa ống kính, sau đó mở hình ảnh vừa rồi định điều chỉnh sáng tối, từ đó nhìn tình hình bên trong căn phòng.Thế nhưng, thứ xuất hiện bên trong lại làm cho tôi phải ngơ người.Sau khi điều chỉnh sáng tối, thứ bên trong ảnh càng trở nên rõ ràng. Chỉ là thứ xuất hiện bên trong đó không phải là tình huống phòng mà là… camera điện thoại.Mà khi tôi cẩn thận xem xét từng tấm hình thì lại thấy lóe lên, ẩn hiện giữa chút mơ hồ là… màu da.Lúc này, một ý nghĩ to gan dâng cao trong đầu óc tôi kèm theo cảm giác rợn da gà không ngừng trỗi dậy.Hiện tại trên đó chỉ còn lại một nửa mắt mèo… hay là mắt người???Nghĩ vậy, tôi giơ s.ú.n.g khử trùng lên, nhấn chốt mở hướng vào trong.Theo động tác của tôi, bên trong đột nhiên bật lên tiếng hét thảm. “A!!!”Mặc dù đã cách một cánh cửa thật dày nhưng bên ngoài vẫn như cũ nghe rõ được tiếng hét thảm bên trong.Chỉ là lần này nghe được âm thanh như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi mà là mừng thầm.“Tôi là lầu trưởng! Mau mở cửa ra! Chỗ của các người cần phải tiêu độc!”Vốn tôi còn lo lắng người này sẽ không mở cửa cho tôi nhưng sau khi nghe được giọng của tôi, cửa lại hé mở.Theo đó, tôi bất giác nắm chặt cây s.ú.n.g khử trùng trong tay. Mà làm tôi không ngờ tới là người xuất hiện trước mắt tôi chính là hắn!Tên để râu quai nón chẳng phải chính là kẻ đã lừa lấy túi đồ ăn của phòng 602 từ tay tôi sao?Tôi gần như ngay lập tức hiểu được tại sao hôm nay hắn lại trở thành kẻ cần tiêu độc.Lúc này một con mắt của hắn đang ứa m.á.u đỏ tươi. Sau khi thấy tôi xuất hiện ở cửa chính, hắn liền hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười qu.ỷ dị.“Tôi còn phải xem nữa!”“Tôi còn phải xem nữa!”“Tôi còn chưa thấy rõ cô ấy ở phòng 602 làm gì! Tôi còn chưa…”Có điều, còn chưa nghe hết lời hắn nói thì cây s.ú.n.g khử trùng trên tay tôi đã nhắm thẳng vào hắn.“Nhìn cái gì! Xuống địa ngục mà nhìn đi!”Theo làn sương mù của s.ú.n.g khử trùng phả vào hắn, một gã đàn ông cường tráng to lớn như thế lại từng chút… từng chút hóa thành những mảnh vỡ.“Lạch cạch!”Thật là thứ âm thanh vui sướng tới cỡ nào nha!