Tác giả:

Tôi đã làm mẹ kế của con gái Kỷ Từ suốt ba năm, anh ta lạnh lùng nói với tôi rằng: "Chỉ có tiền, không có danh phận."     Gần đây, anh ta tham gia một chương trình thực tế về bố và con. Hai nhóm bố còn lại lần lượt là ảnh đế phim nghệ thuật và ca sĩ đỉnh lưu.     Đến tập thứ tám, chương trình yêu cầu mẹ của các bé đến thăm trường quay.     Kỷ Từ chuyển khoản đặt cọc trước cho tôi một triệu, bảo tôi đến đó.     "Chỉ là diễn cho giống thôi, không có nghĩa là tôi thừa nhận thân phận của cô, hiểu không?"     Tôi ngoan ngoãn nhận tiền: "Hiểu."     Kết quả, khi đến phim trường, ba đứa trẻ lao vào nhau tranh cãi xem ai mới là con ruột của tôi.     Phía sau chúng, Kỷ Từ, ảnh đế và ca sĩ đều sững sờ trợn mắt.     Tôi nở nụ cười.     Đúng vậy, tôi chính là mẹ kế của cả ba đứa trẻ.   01   "Ba tôi sẽ không thích cô đâu!"     Kỷ Vân Hòa đập mạnh tay lên phím đàn piano.     Con bé năm nay tám tuổi, trông như một búp bê xinh đẹp, mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh.     Thế nhưng, đôi mắt to tròn khi…

Chương 10: Chương 10

Mẹ Kế Của Ba Đứa TrẻTác giả: Vệ VũTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ CườngTôi đã làm mẹ kế của con gái Kỷ Từ suốt ba năm, anh ta lạnh lùng nói với tôi rằng: "Chỉ có tiền, không có danh phận."     Gần đây, anh ta tham gia một chương trình thực tế về bố và con. Hai nhóm bố còn lại lần lượt là ảnh đế phim nghệ thuật và ca sĩ đỉnh lưu.     Đến tập thứ tám, chương trình yêu cầu mẹ của các bé đến thăm trường quay.     Kỷ Từ chuyển khoản đặt cọc trước cho tôi một triệu, bảo tôi đến đó.     "Chỉ là diễn cho giống thôi, không có nghĩa là tôi thừa nhận thân phận của cô, hiểu không?"     Tôi ngoan ngoãn nhận tiền: "Hiểu."     Kết quả, khi đến phim trường, ba đứa trẻ lao vào nhau tranh cãi xem ai mới là con ruột của tôi.     Phía sau chúng, Kỷ Từ, ảnh đế và ca sĩ đều sững sờ trợn mắt.     Tôi nở nụ cười.     Đúng vậy, tôi chính là mẹ kế của cả ba đứa trẻ.   01   "Ba tôi sẽ không thích cô đâu!"     Kỷ Vân Hòa đập mạnh tay lên phím đàn piano.     Con bé năm nay tám tuổi, trông như một búp bê xinh đẹp, mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh.     Thế nhưng, đôi mắt to tròn khi… Trình Ngộ Kiều cười tự tin.   "Cô ấy nghe nhạc của tôi."   Kỷ Từ đáp trả ngay lập tức:   "Cô ấy cũng chơi game công ty tôi phát triển."   "Cô ấy không chỉ nghe, mà còn bật chế độ lặp lại!"   "Cô ấy không chỉ chơi, mà còn nạp tiền."   Kỷ Từ liếc nhìn tôi.   "Rất nhiều tiền."   Tôi: "…"   Người ta nói đàn ông mãi là cậu bé chưa lớn.   Tôi thấy hai người này thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.   Khi họ cãi nhau hăng say, không ai để ý rằng tôi đã bị người đàn ông thứ ba kéo đi.   Dĩ nhiên, đó là Cố Trạch.   Anh ta kẹp điếu thuốc trên môi, rất có phong thái đàn ông mạnh mẽ, lôi tôi đi băng qua hành lang quán cà phê.   … Chỉ là đi bộ thôi mà, có cần phải diễn như đang đóng phim "Bản sắc anh hùng" không?   Đến một góc khuất, anh ta nhìn ra xa, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.   "Thẩm Bắc Ninh, tôi hiểu em.   "Em là một con chim không chân.   "Hai kẻ phàm phu tục tử kia không thể là điểm dừng chân của em."   Tôi: "?"   Đã thế này rồi mà còn tỏ ra nghệ thuật nữa hả?   Nhưng dù sao…   "Cảm ơn anh đã hiểu."   "Ừ." Cố Trạch gật đầu.   "Tôi có thể hiểu em.   "Chúng ta là những người giống nhau.   "Tôi đã tuyên bố từ rất lâu rằng tôi sẽ không kết hôn."  Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Những nhà phê bình điện ảnh từng nói, ánh mắt của Cố Trạch luôn mang đến cảm giác sâu lắng.   Giờ phút này, anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt ấy càng trở nên sâu thẳm.   "Nhưng tôi nghĩ con chim không chân này có thể phá lệ dừng lại."   Tôi: "…"   Nói một hồi, chẳng phải anh cũng giống bọn họ thôi sao?   Chỉ là diễn đạt văn hoa hơn một chút mà thôi!!   "Cố tiên sinh, có khi nào…"   Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói.   "Em không thích anh?"   "Không thể nào."   Cố Trạch dập điếu thuốc, mỉm cười.   "Nếu em không thích tôi, em sẽ không đối xử tốt với Tiểu Phong như vậy."   Tôi: "?"   "Tôi đối xử tốt với Tiểu Phong là vì tôi đã nhận thù lao của anh."   Tôi nói, "Thêm vào đó, tôi thực sự quý đứa trẻ này."   "Không ai thích trẻ con bảy tám tuổi cả."   Cố Trạch nói, trong mắt anh ta thấp thoáng một chút chán ghét không dễ nhận ra.   "Nhất là những đứa trẻ như Tiểu Phong, nghịch ngợm như vậy.   "Trẻ con vốn rất phiền phức, nếu không thấy phiền, thì chỉ có một lý do duy nhất – đó là m.á.u mủ ruột thịt."   Anh ta lắc đầu.   "Em và Tiểu Phong không có quan hệ huyết thống, nên ngoài lý do yêu ai yêu cả đường đi, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."   Anh ta không nhận ra rằng sắc mặt tôi đã thay đổi.   Tôi vốn hiểu rõ về thân thế của Cố Tiểu Phong.   Mẹ của đứa trẻ từng là một fan cuồng của Cố Trạch, dùng mọi thủ đoạn để mang thai, rồi nhờ đứa bé mà kết hôn với anh ta.   Nhưng khi sinh Tiểu Phong, cô ta bị băng huyết và qua đời.   Vụ việc từng gây xôn xao dư luận, nên Cố Trạch không thể bỏ rơi con trai mình.   Anh ta miễn cưỡng nuôi đứa bé này bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự yêu thương nó.   Tôi biết Cố Trạch không quá thương Tiểu Phong.   Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta còn có thái độ chán ghét sâu sắc như vậy.   Tiểu Phong có thể lớn lên khỏe mạnh như bây giờ, ngoài chứng tăng động, không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nào – có lẽ là nhờ vào tính cách vô tư của thằng bé.   Tôi định tranh luận với Cố Trạch, nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột ngột reo lên.   Cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Trình Khả Khả.   - Các ông bố này thường bận trăm công nghìn việc, đến lúc quan trọng lại không tìm thấy ai, thế nên số điện thoại được lưu trong sổ liên lạc của bọn trẻ đều là của tôi.   "Alo, có phải phụ huynh của Trình Khả Khả không?"   Vừa bắt máy, giọng nói hoảng loạn của giáo viên chủ nhiệm truyền đến.   "Trình Khả Khả…   "Cô bé đang ở trên sân thượng của tòa nhà…"   Tôi c.h.ế.t lặng.   Cố Trạch nhận ra sắc mặt tôi không đúng, định hỏi chuyện gì.   Nhưng tôi đã vung tay hất anh ta ra, rồi quay đầu lao đi như bay. 11.   So với Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong, Trình Khả Khả luôn tỏ ra ngoan ngoãn hơn.   Nhưng thực ra, cô bé mới là đứa trẻ có vấn đề nghiêm trọng nhất.   Kỷ Từ và Cố Trạch tuy ít quan tâm đến con cái, nhưng ít ra nhiều năm qua, đời tư của họ vẫn tương đối sạch sẽ, không gây ra quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến con trẻ.   Nhưng Trình Ngộ Kiều thì khác.

Trình Ngộ Kiều cười tự tin.  

 

"Cô ấy nghe nhạc của tôi."  

 

Kỷ Từ đáp trả ngay lập tức:  

 

"Cô ấy cũng chơi game công ty tôi phát triển."  

 

"Cô ấy không chỉ nghe, mà còn bật chế độ lặp lại!"  

 

"Cô ấy không chỉ chơi, mà còn nạp tiền."  

 

Kỷ Từ liếc nhìn tôi.  

 

"Rất nhiều tiền."  

 

Tôi: "…"  

 

Người ta nói đàn ông mãi là cậu bé chưa lớn.  

 

Tôi thấy hai người này thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.  

 

Khi họ cãi nhau hăng say, không ai để ý rằng tôi đã bị người đàn ông thứ ba kéo đi.  

 

Dĩ nhiên, đó là Cố Trạch.  

 

Anh ta kẹp điếu thuốc trên môi, rất có phong thái đàn ông mạnh mẽ, lôi tôi đi băng qua hành lang quán cà phê.  

 

… Chỉ là đi bộ thôi mà, có cần phải diễn như đang đóng phim "Bản sắc anh hùng" không?  

 

Đến một góc khuất, anh ta nhìn ra xa, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.  

 

"Thẩm Bắc Ninh, tôi hiểu em.  

 

"Em là một con chim không chân.  

 

"Hai kẻ phàm phu tục tử kia không thể là điểm dừng chân của em."  

 

Tôi: "?"  

 

Đã thế này rồi mà còn tỏ ra nghệ thuật nữa hả?  

 

Nhưng dù sao…  

 

"Cảm ơn anh đã hiểu."  

 

"Ừ." Cố Trạch gật đầu.  

 

"Tôi có thể hiểu em.  

 

"Chúng ta là những người giống nhau.  

 

"Tôi đã tuyên bố từ rất lâu rằng tôi sẽ không kết hôn."  

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Những nhà phê bình điện ảnh từng nói, ánh mắt của Cố Trạch luôn mang đến cảm giác sâu lắng.  

 

Giờ phút này, anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt ấy càng trở nên sâu thẳm.  

 

"Nhưng tôi nghĩ con chim không chân này có thể phá lệ dừng lại."  

 

Tôi: "…"  

 

Nói một hồi, chẳng phải anh cũng giống bọn họ thôi sao?  

 

Chỉ là diễn đạt văn hoa hơn một chút mà thôi!!  

 

"Cố tiên sinh, có khi nào…"  

 

Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói.  

 

"Em không thích anh?"  

 

"Không thể nào."  

 

Cố Trạch dập điếu thuốc, mỉm cười.  

 

"Nếu em không thích tôi, em sẽ không đối xử tốt với Tiểu Phong như vậy."  

 

Tôi: "?"  

 

"Tôi đối xử tốt với Tiểu Phong là vì tôi đã nhận thù lao của anh."  

 

Tôi nói, "Thêm vào đó, tôi thực sự quý đứa trẻ này."  

 

"Không ai thích trẻ con bảy tám tuổi cả."  

 

Cố Trạch nói, trong mắt anh ta thấp thoáng một chút chán ghét không dễ nhận ra.  

 

"Nhất là những đứa trẻ như Tiểu Phong, nghịch ngợm như vậy.  

 

"Trẻ con vốn rất phiền phức, nếu không thấy phiền, thì chỉ có một lý do duy nhất – đó là m.á.u mủ ruột thịt."  

 

Anh ta lắc đầu.  

 

"Em và Tiểu Phong không có quan hệ huyết thống, nên ngoài lý do yêu ai yêu cả đường đi, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."  

 

Anh ta không nhận ra rằng sắc mặt tôi đã thay đổi.  

 

Tôi vốn hiểu rõ về thân thế của Cố Tiểu Phong.  

 

Mẹ của đứa trẻ từng là một fan cuồng của Cố Trạch, dùng mọi thủ đoạn để mang thai, rồi nhờ đứa bé mà kết hôn với anh ta.  

 

Nhưng khi sinh Tiểu Phong, cô ta bị băng huyết và qua đời.  

 

Vụ việc từng gây xôn xao dư luận, nên Cố Trạch không thể bỏ rơi con trai mình.  

 

Anh ta miễn cưỡng nuôi đứa bé này bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự yêu thương nó.  

 

Tôi biết Cố Trạch không quá thương Tiểu Phong.  

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta còn có thái độ chán ghét sâu sắc như vậy.  

 

Tiểu Phong có thể lớn lên khỏe mạnh như bây giờ, ngoài chứng tăng động, không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nào – có lẽ là nhờ vào tính cách vô tư của thằng bé.  

 

Tôi định tranh luận với Cố Trạch, nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột ngột reo lên.  

 

Cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Trình Khả Khả.  

 

- Các ông bố này thường bận trăm công nghìn việc, đến lúc quan trọng lại không tìm thấy ai, thế nên số điện thoại được lưu trong sổ liên lạc của bọn trẻ đều là của tôi.  

 

"Alo, có phải phụ huynh của Trình Khả Khả không?"  

 

Vừa bắt máy, giọng nói hoảng loạn của giáo viên chủ nhiệm truyền đến.  

 

"Trình Khả Khả…  

 

"Cô bé đang ở trên sân thượng của tòa nhà…"  

 

Tôi c.h.ế.t lặng.  

 

Cố Trạch nhận ra sắc mặt tôi không đúng, định hỏi chuyện gì.  

 

Nhưng tôi đã vung tay hất anh ta ra, rồi quay đầu lao đi như bay.

 

11.  

 

So với Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong, Trình Khả Khả luôn tỏ ra ngoan ngoãn hơn.  

 

Nhưng thực ra, cô bé mới là đứa trẻ có vấn đề nghiêm trọng nhất.  

 

Kỷ Từ và Cố Trạch tuy ít quan tâm đến con cái, nhưng ít ra nhiều năm qua, đời tư của họ vẫn tương đối sạch sẽ, không gây ra quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến con trẻ.  

 

Nhưng Trình Ngộ Kiều thì khác.

Mẹ Kế Của Ba Đứa TrẻTác giả: Vệ VũTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ CườngTôi đã làm mẹ kế của con gái Kỷ Từ suốt ba năm, anh ta lạnh lùng nói với tôi rằng: "Chỉ có tiền, không có danh phận."     Gần đây, anh ta tham gia một chương trình thực tế về bố và con. Hai nhóm bố còn lại lần lượt là ảnh đế phim nghệ thuật và ca sĩ đỉnh lưu.     Đến tập thứ tám, chương trình yêu cầu mẹ của các bé đến thăm trường quay.     Kỷ Từ chuyển khoản đặt cọc trước cho tôi một triệu, bảo tôi đến đó.     "Chỉ là diễn cho giống thôi, không có nghĩa là tôi thừa nhận thân phận của cô, hiểu không?"     Tôi ngoan ngoãn nhận tiền: "Hiểu."     Kết quả, khi đến phim trường, ba đứa trẻ lao vào nhau tranh cãi xem ai mới là con ruột của tôi.     Phía sau chúng, Kỷ Từ, ảnh đế và ca sĩ đều sững sờ trợn mắt.     Tôi nở nụ cười.     Đúng vậy, tôi chính là mẹ kế của cả ba đứa trẻ.   01   "Ba tôi sẽ không thích cô đâu!"     Kỷ Vân Hòa đập mạnh tay lên phím đàn piano.     Con bé năm nay tám tuổi, trông như một búp bê xinh đẹp, mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh.     Thế nhưng, đôi mắt to tròn khi… Trình Ngộ Kiều cười tự tin.   "Cô ấy nghe nhạc của tôi."   Kỷ Từ đáp trả ngay lập tức:   "Cô ấy cũng chơi game công ty tôi phát triển."   "Cô ấy không chỉ nghe, mà còn bật chế độ lặp lại!"   "Cô ấy không chỉ chơi, mà còn nạp tiền."   Kỷ Từ liếc nhìn tôi.   "Rất nhiều tiền."   Tôi: "…"   Người ta nói đàn ông mãi là cậu bé chưa lớn.   Tôi thấy hai người này thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.   Khi họ cãi nhau hăng say, không ai để ý rằng tôi đã bị người đàn ông thứ ba kéo đi.   Dĩ nhiên, đó là Cố Trạch.   Anh ta kẹp điếu thuốc trên môi, rất có phong thái đàn ông mạnh mẽ, lôi tôi đi băng qua hành lang quán cà phê.   … Chỉ là đi bộ thôi mà, có cần phải diễn như đang đóng phim "Bản sắc anh hùng" không?   Đến một góc khuất, anh ta nhìn ra xa, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.   "Thẩm Bắc Ninh, tôi hiểu em.   "Em là một con chim không chân.   "Hai kẻ phàm phu tục tử kia không thể là điểm dừng chân của em."   Tôi: "?"   Đã thế này rồi mà còn tỏ ra nghệ thuật nữa hả?   Nhưng dù sao…   "Cảm ơn anh đã hiểu."   "Ừ." Cố Trạch gật đầu.   "Tôi có thể hiểu em.   "Chúng ta là những người giống nhau.   "Tôi đã tuyên bố từ rất lâu rằng tôi sẽ không kết hôn."  Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Những nhà phê bình điện ảnh từng nói, ánh mắt của Cố Trạch luôn mang đến cảm giác sâu lắng.   Giờ phút này, anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt ấy càng trở nên sâu thẳm.   "Nhưng tôi nghĩ con chim không chân này có thể phá lệ dừng lại."   Tôi: "…"   Nói một hồi, chẳng phải anh cũng giống bọn họ thôi sao?   Chỉ là diễn đạt văn hoa hơn một chút mà thôi!!   "Cố tiên sinh, có khi nào…"   Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói.   "Em không thích anh?"   "Không thể nào."   Cố Trạch dập điếu thuốc, mỉm cười.   "Nếu em không thích tôi, em sẽ không đối xử tốt với Tiểu Phong như vậy."   Tôi: "?"   "Tôi đối xử tốt với Tiểu Phong là vì tôi đã nhận thù lao của anh."   Tôi nói, "Thêm vào đó, tôi thực sự quý đứa trẻ này."   "Không ai thích trẻ con bảy tám tuổi cả."   Cố Trạch nói, trong mắt anh ta thấp thoáng một chút chán ghét không dễ nhận ra.   "Nhất là những đứa trẻ như Tiểu Phong, nghịch ngợm như vậy.   "Trẻ con vốn rất phiền phức, nếu không thấy phiền, thì chỉ có một lý do duy nhất – đó là m.á.u mủ ruột thịt."   Anh ta lắc đầu.   "Em và Tiểu Phong không có quan hệ huyết thống, nên ngoài lý do yêu ai yêu cả đường đi, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."   Anh ta không nhận ra rằng sắc mặt tôi đã thay đổi.   Tôi vốn hiểu rõ về thân thế của Cố Tiểu Phong.   Mẹ của đứa trẻ từng là một fan cuồng của Cố Trạch, dùng mọi thủ đoạn để mang thai, rồi nhờ đứa bé mà kết hôn với anh ta.   Nhưng khi sinh Tiểu Phong, cô ta bị băng huyết và qua đời.   Vụ việc từng gây xôn xao dư luận, nên Cố Trạch không thể bỏ rơi con trai mình.   Anh ta miễn cưỡng nuôi đứa bé này bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự yêu thương nó.   Tôi biết Cố Trạch không quá thương Tiểu Phong.   Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta còn có thái độ chán ghét sâu sắc như vậy.   Tiểu Phong có thể lớn lên khỏe mạnh như bây giờ, ngoài chứng tăng động, không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nào – có lẽ là nhờ vào tính cách vô tư của thằng bé.   Tôi định tranh luận với Cố Trạch, nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột ngột reo lên.   Cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Trình Khả Khả.   - Các ông bố này thường bận trăm công nghìn việc, đến lúc quan trọng lại không tìm thấy ai, thế nên số điện thoại được lưu trong sổ liên lạc của bọn trẻ đều là của tôi.   "Alo, có phải phụ huynh của Trình Khả Khả không?"   Vừa bắt máy, giọng nói hoảng loạn của giáo viên chủ nhiệm truyền đến.   "Trình Khả Khả…   "Cô bé đang ở trên sân thượng của tòa nhà…"   Tôi c.h.ế.t lặng.   Cố Trạch nhận ra sắc mặt tôi không đúng, định hỏi chuyện gì.   Nhưng tôi đã vung tay hất anh ta ra, rồi quay đầu lao đi như bay. 11.   So với Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong, Trình Khả Khả luôn tỏ ra ngoan ngoãn hơn.   Nhưng thực ra, cô bé mới là đứa trẻ có vấn đề nghiêm trọng nhất.   Kỷ Từ và Cố Trạch tuy ít quan tâm đến con cái, nhưng ít ra nhiều năm qua, đời tư của họ vẫn tương đối sạch sẽ, không gây ra quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến con trẻ.   Nhưng Trình Ngộ Kiều thì khác.

Chương 10: Chương 10