1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một…
Chương 3
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 8.Kết quả đương nhiên là tôi thắng.Lần cuối cùng cậu ấy không để ý, tôi thực hiện một cú ném rổ ba bước kết thúc trận đấu, khi nhặt bóng lên tôi cảm thấy như lưng mình sắp bị nhìn thủng, quay đầu lại, phát hiện mắt cậu ấy đã đỏ hoe.Tôi suy nghĩ lại, cũng thấy mình có phần hơi bắt nạt người ta.Chỉ tính riêng chiều cao thôi chúng tôi đã không cùng đẳng cấp, cậu ấy cao 1m8, suốt ngày được nuông chiều, làm sao mà so được với tôi, một gã đàn ông cao 1m95, lại còn được rèn luyện trong quân đội nhiều năm.Tôi chỉ cần cúi người xuống là có thể bế cậu ấy lên rồi.Thật sự không có gì để so sánh cả.Cậu ấy đứng đó không nói gì, tôi liền bước tới, lấy từ túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho cậu ấy.Cậu ấy nói với giọng cứng nhắc: “Làm gì?”Tôi định nói là vì trông cậu ấy như sắp khóc đến nơi, nên tôi đưa khăn giấy cho cậu ấy lau nước mắt, nhưng nếu tôi thật sự nói vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ giết tôi, kiểu chết không toàn thây ấy. Thế là tôi đổi cách nói, bảo:“Cậu chủ chơi bóng mệt rồi, đổ cả mồ hôi, tôi giúp cậu lau nhé.”Nói xong tôi liền khom người, cố gắng thật nhẹ nhàng và nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên trán cậu ấy.Đến khi cậu ấy kịp phản ứng thì tôi đã rút tay lại rồi, khăn giấy đã dùng cũng nhét lại vào túi.Cậu ấy lại trừng mắt nhìn tôi.Thấy cậu ấy có vẻ không còn tức giận như lúc nãy, tôi lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ, tôi thắng rồi.”Cậu ấy không trả lời, tức giận quay người định đi.Làm sao tôi để cậu ấy đi được, cậu ấy vừa quay người, tôi liền lập tức giữ lại, bước hai bước đến trước mặt cậu ấy, chặn đường đi, nhấn mạnh với cậu ấy:“Là cậu nói đấy, thắng rồi thì tôi sẽ ở lại, lẽ nào cậu muốn nuốt lời không chịu nhận?”Cậu ấy nhảy dựng lên: “Ai nuốt lời?”“Thế sao cậu không trả lời tôi?” Tôi lại dịch một bước nhỏ về phía cậu ấy, vừa vặn bao trọn người cậu ấy vào trong vòng tay mình, nói một cách nghiêm túc: "Nói dối là chó con.”“Anh mới là chó con!”Vì chiều cao và khoảng cách, cậu ấy chỉ có thể ngước nhìn tôi, tư thế này rõ ràng không thoải mái lắm, không được bao lâu thì tôi bị đẩy ra.Cậu chủ mặt đỏ bừng, chắc là tức giận, hung dữ nói với tôi: “Vệ sĩ phải đi phía sau không biết à? Đừng chắn đường!”Vậy là đồng ý rồi sao?Tôi lập tức nghiêng người để cậu ấy đi trước: “Cậu chủ nói đúng.”Cậu ấy hừ một tiếng, khi bước đi còn cố tình giẫm lên chân tôi một cái, cảm giác như muốn lấy lại tất cả những gì đã mất trên sân bóng vậy, lực giẫm mạnh đến nỗi tôi nhăn mặt, suýt nữa thì nhảy dựng lên.Phản ứng của tôi dường như đã làm cậu ấy hài lòng.Vì tôi thấy rõ ràng khi cậu ấy đi ngang qua tôi, cậu ấy rất đắc ý thè lưỡi ra: “Lêu lêu lêu” Chậc, trẻ con.Nhưng vì thấy cậu ấy dễ thương nên tôi có thể bỏ qua cú đạp đó.
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 8.Kết quả đương nhiên là tôi thắng.Lần cuối cùng cậu ấy không để ý, tôi thực hiện một cú ném rổ ba bước kết thúc trận đấu, khi nhặt bóng lên tôi cảm thấy như lưng mình sắp bị nhìn thủng, quay đầu lại, phát hiện mắt cậu ấy đã đỏ hoe.Tôi suy nghĩ lại, cũng thấy mình có phần hơi bắt nạt người ta.Chỉ tính riêng chiều cao thôi chúng tôi đã không cùng đẳng cấp, cậu ấy cao 1m8, suốt ngày được nuông chiều, làm sao mà so được với tôi, một gã đàn ông cao 1m95, lại còn được rèn luyện trong quân đội nhiều năm.Tôi chỉ cần cúi người xuống là có thể bế cậu ấy lên rồi.Thật sự không có gì để so sánh cả.Cậu ấy đứng đó không nói gì, tôi liền bước tới, lấy từ túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho cậu ấy.Cậu ấy nói với giọng cứng nhắc: “Làm gì?”Tôi định nói là vì trông cậu ấy như sắp khóc đến nơi, nên tôi đưa khăn giấy cho cậu ấy lau nước mắt, nhưng nếu tôi thật sự nói vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ giết tôi, kiểu chết không toàn thây ấy. Thế là tôi đổi cách nói, bảo:“Cậu chủ chơi bóng mệt rồi, đổ cả mồ hôi, tôi giúp cậu lau nhé.”Nói xong tôi liền khom người, cố gắng thật nhẹ nhàng và nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên trán cậu ấy.Đến khi cậu ấy kịp phản ứng thì tôi đã rút tay lại rồi, khăn giấy đã dùng cũng nhét lại vào túi.Cậu ấy lại trừng mắt nhìn tôi.Thấy cậu ấy có vẻ không còn tức giận như lúc nãy, tôi lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ, tôi thắng rồi.”Cậu ấy không trả lời, tức giận quay người định đi.Làm sao tôi để cậu ấy đi được, cậu ấy vừa quay người, tôi liền lập tức giữ lại, bước hai bước đến trước mặt cậu ấy, chặn đường đi, nhấn mạnh với cậu ấy:“Là cậu nói đấy, thắng rồi thì tôi sẽ ở lại, lẽ nào cậu muốn nuốt lời không chịu nhận?”Cậu ấy nhảy dựng lên: “Ai nuốt lời?”“Thế sao cậu không trả lời tôi?” Tôi lại dịch một bước nhỏ về phía cậu ấy, vừa vặn bao trọn người cậu ấy vào trong vòng tay mình, nói một cách nghiêm túc: "Nói dối là chó con.”“Anh mới là chó con!”Vì chiều cao và khoảng cách, cậu ấy chỉ có thể ngước nhìn tôi, tư thế này rõ ràng không thoải mái lắm, không được bao lâu thì tôi bị đẩy ra.Cậu chủ mặt đỏ bừng, chắc là tức giận, hung dữ nói với tôi: “Vệ sĩ phải đi phía sau không biết à? Đừng chắn đường!”Vậy là đồng ý rồi sao?Tôi lập tức nghiêng người để cậu ấy đi trước: “Cậu chủ nói đúng.”Cậu ấy hừ một tiếng, khi bước đi còn cố tình giẫm lên chân tôi một cái, cảm giác như muốn lấy lại tất cả những gì đã mất trên sân bóng vậy, lực giẫm mạnh đến nỗi tôi nhăn mặt, suýt nữa thì nhảy dựng lên.Phản ứng của tôi dường như đã làm cậu ấy hài lòng.Vì tôi thấy rõ ràng khi cậu ấy đi ngang qua tôi, cậu ấy rất đắc ý thè lưỡi ra: “Lêu lêu lêu” Chậc, trẻ con.Nhưng vì thấy cậu ấy dễ thương nên tôi có thể bỏ qua cú đạp đó.
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 8.Kết quả đương nhiên là tôi thắng.Lần cuối cùng cậu ấy không để ý, tôi thực hiện một cú ném rổ ba bước kết thúc trận đấu, khi nhặt bóng lên tôi cảm thấy như lưng mình sắp bị nhìn thủng, quay đầu lại, phát hiện mắt cậu ấy đã đỏ hoe.Tôi suy nghĩ lại, cũng thấy mình có phần hơi bắt nạt người ta.Chỉ tính riêng chiều cao thôi chúng tôi đã không cùng đẳng cấp, cậu ấy cao 1m8, suốt ngày được nuông chiều, làm sao mà so được với tôi, một gã đàn ông cao 1m95, lại còn được rèn luyện trong quân đội nhiều năm.Tôi chỉ cần cúi người xuống là có thể bế cậu ấy lên rồi.Thật sự không có gì để so sánh cả.Cậu ấy đứng đó không nói gì, tôi liền bước tới, lấy từ túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho cậu ấy.Cậu ấy nói với giọng cứng nhắc: “Làm gì?”Tôi định nói là vì trông cậu ấy như sắp khóc đến nơi, nên tôi đưa khăn giấy cho cậu ấy lau nước mắt, nhưng nếu tôi thật sự nói vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ giết tôi, kiểu chết không toàn thây ấy. Thế là tôi đổi cách nói, bảo:“Cậu chủ chơi bóng mệt rồi, đổ cả mồ hôi, tôi giúp cậu lau nhé.”Nói xong tôi liền khom người, cố gắng thật nhẹ nhàng và nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên trán cậu ấy.Đến khi cậu ấy kịp phản ứng thì tôi đã rút tay lại rồi, khăn giấy đã dùng cũng nhét lại vào túi.Cậu ấy lại trừng mắt nhìn tôi.Thấy cậu ấy có vẻ không còn tức giận như lúc nãy, tôi lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ, tôi thắng rồi.”Cậu ấy không trả lời, tức giận quay người định đi.Làm sao tôi để cậu ấy đi được, cậu ấy vừa quay người, tôi liền lập tức giữ lại, bước hai bước đến trước mặt cậu ấy, chặn đường đi, nhấn mạnh với cậu ấy:“Là cậu nói đấy, thắng rồi thì tôi sẽ ở lại, lẽ nào cậu muốn nuốt lời không chịu nhận?”Cậu ấy nhảy dựng lên: “Ai nuốt lời?”“Thế sao cậu không trả lời tôi?” Tôi lại dịch một bước nhỏ về phía cậu ấy, vừa vặn bao trọn người cậu ấy vào trong vòng tay mình, nói một cách nghiêm túc: "Nói dối là chó con.”“Anh mới là chó con!”Vì chiều cao và khoảng cách, cậu ấy chỉ có thể ngước nhìn tôi, tư thế này rõ ràng không thoải mái lắm, không được bao lâu thì tôi bị đẩy ra.Cậu chủ mặt đỏ bừng, chắc là tức giận, hung dữ nói với tôi: “Vệ sĩ phải đi phía sau không biết à? Đừng chắn đường!”Vậy là đồng ý rồi sao?Tôi lập tức nghiêng người để cậu ấy đi trước: “Cậu chủ nói đúng.”Cậu ấy hừ một tiếng, khi bước đi còn cố tình giẫm lên chân tôi một cái, cảm giác như muốn lấy lại tất cả những gì đã mất trên sân bóng vậy, lực giẫm mạnh đến nỗi tôi nhăn mặt, suýt nữa thì nhảy dựng lên.Phản ứng của tôi dường như đã làm cậu ấy hài lòng.Vì tôi thấy rõ ràng khi cậu ấy đi ngang qua tôi, cậu ấy rất đắc ý thè lưỡi ra: “Lêu lêu lêu” Chậc, trẻ con.Nhưng vì thấy cậu ấy dễ thương nên tôi có thể bỏ qua cú đạp đó.