1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một…
Chương 6
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 11.Rồi những ngày tháng như vậy lại tiếp diễn thêm một thời gian.Cảm nhận nhiều rồi, tự nhiên cũng quen dần. Đến sau này, mỗi khi cậu ấy nổi cáu vì dậy muộn mà đập phá đồ đạc, tôi đã có thể né tránh rất chuẩn những món đồ chơi và gối bay tới, vượt qua khu rừng đồ chơi và mưa chăn mền, chuẩn xác đưa cậu ấy dậy khỏi giường đi rửa mặt.Khi cậu ấy nhảy nhót trong phòng tắm, tôi lại nhanh như chớp quay lại phòng dọn dẹp những thứ trên sàn, trải giường, chờ cậu ấy ăn, đưa cậu ấy đến trường.Ngày nào cũng sống như một bà vú già.Có lẽ là kỹ năng "đối phó" của tôi quá phong phú, cậu chủ nhỏ nghịch ngợm một thời gian, không đuổi được tôi đi, cũng không nghĩ ra chiêu trò mới nào, cơn giận vô cớ ban đầu cũng tiêu tan, dù cậu ấy vẫn không ưa tôi, nhưng hành động phản kháng thì yếu ớt hơn nhiều, dường như lười để ý đến tôi.Sự thay đổi rõ rệt nhất là, độ khó khi gọi cậu ấy dậy vào buổi sáng đã giảm đi đáng kể.Mặc dù vẫn còn cáu gắt khi thức dậy, nhưng việc ném đồ đạc cũng ít đi, ban đầu là bắt được gì ném nấy, không đuổi được người đi là không thôi. Sau này là tiện tay ném vài cái, cho có lệ, ph.át ti.ết chút tức giận rồi thôi, thậm chí không cần tôi bế xuống giường nữa, cậu ấy ngồi đó trợn mắt nhìn tôi một lúc, rồi tự xuống.Chỉ còn lại tôi đối diện với một đống thỏ bông, mèo bông, gấu bông trên giường, lặng lẽ, trong lòng trống trải, có một cảm giác bi tráng của người hùng vô dụng.Kỳ lạ thật, cậu ấy không làm ầm ĩ nữa, tôi lại thấy hơi không quen???Sao lại thế này???Tôi ngồi bên mép giường, tiện tay cầm lấy một món đồ chơi, thấy cảm giác khá tốt, liền ôm vào lòng, vừa v.uốt ve vừa suy nghĩ xem mình đang bị làm sao. Chưa kịp nghĩ ra lý do gì, thì nghe thấy một tiếng gầm giận dữ ở cửa:"Anh ôm con thỏ của tôi làm gì?!"Tôi giật mình, mới phát hiện ra cậu ấy không biết từ lúc nào đã ra ngoài.Tôi vội vàng đặt món đồ chơi xuống, giơ hai tay lên chứng minh sự trong sạch: "Cậu chủ, tôi không cố ý."Thật kỳ lạ, lúc cậu ấy không để ý đến tôi, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nếu bây giờ cậu ấy lại đến quát tôi, tôi lại thấy thoải mái, trong lòng tôi cho rằng đây mới là bộ dạng cậu ấy nên có.Tôi bị điên rồi sao?Rồi cậu ấy bước tới, ném con thỏ trở lại đầu giường, quát tôi: “Sao lại động vào đồ của tôi?”Tôi ngây thơ đáp: “Tôi đang giúp cậu dọn dẹp.”“Dọn dẹp thì phải bế lên à?” Cậu ấy ngẩng mặt nói: "Tôi thấy hết rồi!”Tôi gật đầu một cách đương nhiên, nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên rồi, không tin cậu xem——”Rồi tôi bế cậu ấy lên —— vẫn là kiểu bế công chúa ngang đùi —— lúc cậu ấy còn đang ngơ ngác sợ hãi, tôi nói: “——Tôi dọn dẹp như thế này nè cậu chủ.”Cậu ấy sững lại hai giây, tức giận đỏ mặt: “Đặt tôi xuống!!!”
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 11.Rồi những ngày tháng như vậy lại tiếp diễn thêm một thời gian.Cảm nhận nhiều rồi, tự nhiên cũng quen dần. Đến sau này, mỗi khi cậu ấy nổi cáu vì dậy muộn mà đập phá đồ đạc, tôi đã có thể né tránh rất chuẩn những món đồ chơi và gối bay tới, vượt qua khu rừng đồ chơi và mưa chăn mền, chuẩn xác đưa cậu ấy dậy khỏi giường đi rửa mặt.Khi cậu ấy nhảy nhót trong phòng tắm, tôi lại nhanh như chớp quay lại phòng dọn dẹp những thứ trên sàn, trải giường, chờ cậu ấy ăn, đưa cậu ấy đến trường.Ngày nào cũng sống như một bà vú già.Có lẽ là kỹ năng "đối phó" của tôi quá phong phú, cậu chủ nhỏ nghịch ngợm một thời gian, không đuổi được tôi đi, cũng không nghĩ ra chiêu trò mới nào, cơn giận vô cớ ban đầu cũng tiêu tan, dù cậu ấy vẫn không ưa tôi, nhưng hành động phản kháng thì yếu ớt hơn nhiều, dường như lười để ý đến tôi.Sự thay đổi rõ rệt nhất là, độ khó khi gọi cậu ấy dậy vào buổi sáng đã giảm đi đáng kể.Mặc dù vẫn còn cáu gắt khi thức dậy, nhưng việc ném đồ đạc cũng ít đi, ban đầu là bắt được gì ném nấy, không đuổi được người đi là không thôi. Sau này là tiện tay ném vài cái, cho có lệ, ph.át ti.ết chút tức giận rồi thôi, thậm chí không cần tôi bế xuống giường nữa, cậu ấy ngồi đó trợn mắt nhìn tôi một lúc, rồi tự xuống.Chỉ còn lại tôi đối diện với một đống thỏ bông, mèo bông, gấu bông trên giường, lặng lẽ, trong lòng trống trải, có một cảm giác bi tráng của người hùng vô dụng.Kỳ lạ thật, cậu ấy không làm ầm ĩ nữa, tôi lại thấy hơi không quen???Sao lại thế này???Tôi ngồi bên mép giường, tiện tay cầm lấy một món đồ chơi, thấy cảm giác khá tốt, liền ôm vào lòng, vừa v.uốt ve vừa suy nghĩ xem mình đang bị làm sao. Chưa kịp nghĩ ra lý do gì, thì nghe thấy một tiếng gầm giận dữ ở cửa:"Anh ôm con thỏ của tôi làm gì?!"Tôi giật mình, mới phát hiện ra cậu ấy không biết từ lúc nào đã ra ngoài.Tôi vội vàng đặt món đồ chơi xuống, giơ hai tay lên chứng minh sự trong sạch: "Cậu chủ, tôi không cố ý."Thật kỳ lạ, lúc cậu ấy không để ý đến tôi, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nếu bây giờ cậu ấy lại đến quát tôi, tôi lại thấy thoải mái, trong lòng tôi cho rằng đây mới là bộ dạng cậu ấy nên có.Tôi bị điên rồi sao?Rồi cậu ấy bước tới, ném con thỏ trở lại đầu giường, quát tôi: “Sao lại động vào đồ của tôi?”Tôi ngây thơ đáp: “Tôi đang giúp cậu dọn dẹp.”“Dọn dẹp thì phải bế lên à?” Cậu ấy ngẩng mặt nói: "Tôi thấy hết rồi!”Tôi gật đầu một cách đương nhiên, nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên rồi, không tin cậu xem——”Rồi tôi bế cậu ấy lên —— vẫn là kiểu bế công chúa ngang đùi —— lúc cậu ấy còn đang ngơ ngác sợ hãi, tôi nói: “——Tôi dọn dẹp như thế này nè cậu chủ.”Cậu ấy sững lại hai giây, tức giận đỏ mặt: “Đặt tôi xuống!!!”
Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 11.Rồi những ngày tháng như vậy lại tiếp diễn thêm một thời gian.Cảm nhận nhiều rồi, tự nhiên cũng quen dần. Đến sau này, mỗi khi cậu ấy nổi cáu vì dậy muộn mà đập phá đồ đạc, tôi đã có thể né tránh rất chuẩn những món đồ chơi và gối bay tới, vượt qua khu rừng đồ chơi và mưa chăn mền, chuẩn xác đưa cậu ấy dậy khỏi giường đi rửa mặt.Khi cậu ấy nhảy nhót trong phòng tắm, tôi lại nhanh như chớp quay lại phòng dọn dẹp những thứ trên sàn, trải giường, chờ cậu ấy ăn, đưa cậu ấy đến trường.Ngày nào cũng sống như một bà vú già.Có lẽ là kỹ năng "đối phó" của tôi quá phong phú, cậu chủ nhỏ nghịch ngợm một thời gian, không đuổi được tôi đi, cũng không nghĩ ra chiêu trò mới nào, cơn giận vô cớ ban đầu cũng tiêu tan, dù cậu ấy vẫn không ưa tôi, nhưng hành động phản kháng thì yếu ớt hơn nhiều, dường như lười để ý đến tôi.Sự thay đổi rõ rệt nhất là, độ khó khi gọi cậu ấy dậy vào buổi sáng đã giảm đi đáng kể.Mặc dù vẫn còn cáu gắt khi thức dậy, nhưng việc ném đồ đạc cũng ít đi, ban đầu là bắt được gì ném nấy, không đuổi được người đi là không thôi. Sau này là tiện tay ném vài cái, cho có lệ, ph.át ti.ết chút tức giận rồi thôi, thậm chí không cần tôi bế xuống giường nữa, cậu ấy ngồi đó trợn mắt nhìn tôi một lúc, rồi tự xuống.Chỉ còn lại tôi đối diện với một đống thỏ bông, mèo bông, gấu bông trên giường, lặng lẽ, trong lòng trống trải, có một cảm giác bi tráng của người hùng vô dụng.Kỳ lạ thật, cậu ấy không làm ầm ĩ nữa, tôi lại thấy hơi không quen???Sao lại thế này???Tôi ngồi bên mép giường, tiện tay cầm lấy một món đồ chơi, thấy cảm giác khá tốt, liền ôm vào lòng, vừa v.uốt ve vừa suy nghĩ xem mình đang bị làm sao. Chưa kịp nghĩ ra lý do gì, thì nghe thấy một tiếng gầm giận dữ ở cửa:"Anh ôm con thỏ của tôi làm gì?!"Tôi giật mình, mới phát hiện ra cậu ấy không biết từ lúc nào đã ra ngoài.Tôi vội vàng đặt món đồ chơi xuống, giơ hai tay lên chứng minh sự trong sạch: "Cậu chủ, tôi không cố ý."Thật kỳ lạ, lúc cậu ấy không để ý đến tôi, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nếu bây giờ cậu ấy lại đến quát tôi, tôi lại thấy thoải mái, trong lòng tôi cho rằng đây mới là bộ dạng cậu ấy nên có.Tôi bị điên rồi sao?Rồi cậu ấy bước tới, ném con thỏ trở lại đầu giường, quát tôi: “Sao lại động vào đồ của tôi?”Tôi ngây thơ đáp: “Tôi đang giúp cậu dọn dẹp.”“Dọn dẹp thì phải bế lên à?” Cậu ấy ngẩng mặt nói: "Tôi thấy hết rồi!”Tôi gật đầu một cách đương nhiên, nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên rồi, không tin cậu xem——”Rồi tôi bế cậu ấy lên —— vẫn là kiểu bế công chúa ngang đùi —— lúc cậu ấy còn đang ngơ ngác sợ hãi, tôi nói: “——Tôi dọn dẹp như thế này nè cậu chủ.”Cậu ấy sững lại hai giây, tức giận đỏ mặt: “Đặt tôi xuống!!!”