Tác giả:

1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một…

Chương 15

Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 20.  Sau khi tôi nói xong, phụ huynh kia rõ ràng tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt tôi lại không dám cãi lại, nên đã chỉ trích thầy giáo, chỉ vào tôi hỏi:  “Xem thái độ của anh ta kìa, trường các người không nên chịu trách nhiệm sao? Con trai tôi bị đánh thành như vậy, còn phải xin lỗi bọn họ, các người có biết lý lẽ không thế?”  Thầy giáo chưa kịp lên tiếng, tôi đã thay thầy trả lời:  “Xin lỗi, không biết lý lẽ, tôi bao che khuyết điểm.”  Bà ta: “……”  Có lẽ chưa từng thấy người nào thẳng thắn không nói lý lẽ như tôi, nên bà ta ngây ra một lúc cũng không nói nên lời.  Tôi cười nhạo một tiếng, nói với thầy giáo:  “Nếu là lỗi của Thanh Viễn, tôi sẽ nhận, nhưng rõ ràng không phải Thanh Viễn kiếm chuyện trước, mà là bọn chúng đến khiêu khích Thanh Viễn, lại còn kéo theo nhiều người như vậy, ỷ đông hiếp yếu, nhìn thế nào cũng là chúng tôi bị bắt nạt, những gì Thanh Viễn làm đều là chính đáng, tôi tin rằng thầy có thể hiểu được.”  Câu đầu tiên là khách sáo, không thể để lại ấn tượng quá tệ trước mặt thầy giáo, nên tôi phải nói như vậy.  Nhưng thực ra, dù là lỗi của ai, thì cậu chủ nhỏ cũng không sai.  Tôi chính là người bao che khuyết điểm như vậy đấy, không ai có thể để cậu ấy chịu thiệt thòi.  Ngay cả tôi cũng không được.  “Còn về việc bọn chúng bị thương nặng hơn." Tôi liếc nhìn đám con trai đang co rúm lại, suy nghĩ một chút, nói: "Là vì bọn chúng thân thủ không bằng người ta, đáng đời.”  Câu cuối cùng này tôi nói với họ, thẳng thắn thể hiện thái độ của mình:  “Hơn nữa may là mấy đứa không gặp phải tôi, nếu để tôi thấy mấy đứa bắt nạt Thanh Viễn, có lẽ mấy đứa sẽ không chỉ bị thương như vậy đâu.” Đám con trai rụt lại một chút, từng đứa từng đứa như gà thua trận, vẻ mặt ủ rũ, ngay cả mặt tôi cũng không dám nhìn.  Cuối cùng thầy giáo đã giúp hòa giải, để đám người gây chuyện từng người một xin lỗi cậu chủ nhỏ, tôi đứng bên cạnh, nhìn cậu chủ nhỏ lạnh lùng nghe mấy lời xin lỗi không mấy chân thành của họ, chưa nghe xong, cậu ấy đã kéo tôi đi.  Tôi không phản đối, đúng lúc mọi chuyện cũng đã giải quyết gần xong, quay lại dùng danh nghĩa nhà họ Thích và cơ bắp trên người mình để cảnh cáo phụ huynh kia, thấy sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, rồi kéo cậu chủ nhỏ về nhà.  Trên đường mua bông gòn, cồn i ốt và những thứ để xử lý vết thương, về đến nhà, tôi đã xử lý vết thương ở khóe miệng cậu ấy.Cậu chủ nhỏ ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn bất ngờ, khiến tôi thoa thuốc mà cứ không dám xuống tay, sợ làm cậu ấy đau. Dặn dò cậu ấy đừng cử động mạnh kẻo rách vết thương, nhưng cậu ấy im lặng lại thấy cậu chủ nhỏ có vẻ quá ủy khuất, như nào cũng đều khiến tôi khó chịu.Tôi tự nhủ trong lòng mình ngày càng giống như như bà mẹ già rồi, nhanh chóng xử lý vết thương nhỏ đó, cất đồ vào hộp thuốc, quay lại nhìn cậu chủ nhỏ với ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì, lòng tôi bỗng dưng thấy xúc động.Để làm dịu không khí, tôi cười, dang rộng tay một cách cường điệu:“Có phải đang buồn không?  Lại đây nào, tôi sẽ cho cậu chỗ dựa vững chắc nhất.”Nghe như lời quảng cáo ấy chứ, tôi không hy vọng cậu chủ nhỏ sẽ nghe, dù sao điều quan trọng nhất là làm không khí vui vẻ hơn, nếu cậu chủ nhỏ cười được thì tôi đã thành công rồi.Nhưng tôi không ngờ, tư thế dang tay được giữ nguyên một lúc, cậu chủ nhỏ do dự hai giây, chậm rãi tiến lại gần, rồi thật sự chôn mặt vào lòng tôi.

20.  

Sau khi tôi nói xong, phụ huynh kia rõ ràng tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt tôi lại không dám cãi lại, nên đã chỉ trích thầy giáo, chỉ vào tôi hỏi:  

“Xem thái độ của anh ta kìa, trường các người không nên chịu trách nhiệm sao? Con trai tôi bị đánh thành như vậy, còn phải xin lỗi bọn họ, các người có biết lý lẽ không thế?”  

Thầy giáo chưa kịp lên tiếng, tôi đã thay thầy trả lời:  

“Xin lỗi, không biết lý lẽ, tôi bao che khuyết điểm.”  

Bà ta: “……”  

Có lẽ chưa từng thấy người nào thẳng thắn không nói lý lẽ như tôi, nên bà ta ngây ra một lúc cũng không nói nên lời.  

Tôi cười nhạo một tiếng, nói với thầy giáo:  

“Nếu là lỗi của Thanh Viễn, tôi sẽ nhận, nhưng rõ ràng không phải Thanh Viễn kiếm chuyện trước, mà là bọn chúng đến khiêu khích Thanh Viễn, lại còn kéo theo nhiều người như vậy, ỷ đông hiếp yếu, nhìn thế nào cũng là chúng tôi bị bắt nạt, những gì Thanh Viễn làm đều là chính đáng, tôi tin rằng thầy có thể hiểu được.”  

Câu đầu tiên là khách sáo, không thể để lại ấn tượng quá tệ trước mặt thầy giáo, nên tôi phải nói như vậy.  

Nhưng thực ra, dù là lỗi của ai, thì cậu chủ nhỏ cũng không sai.  

Tôi chính là người bao che khuyết điểm như vậy đấy, không ai có thể để cậu ấy chịu thiệt thòi.  

Ngay cả tôi cũng không được.  

“Còn về việc bọn chúng bị thương nặng hơn." Tôi liếc nhìn đám con trai đang co rúm lại, suy nghĩ một chút, nói: "Là vì bọn chúng thân thủ không bằng người ta, đáng đời.”  

Câu cuối cùng này tôi nói với họ, thẳng thắn thể hiện thái độ của mình:  

“Hơn nữa may là mấy đứa không gặp phải tôi, nếu để tôi thấy mấy đứa bắt nạt Thanh Viễn, có lẽ mấy đứa sẽ không chỉ bị thương như vậy đâu.” 

Đám con trai rụt lại một chút, từng đứa từng đứa như gà thua trận, vẻ mặt ủ rũ, ngay cả mặt tôi cũng không dám nhìn.  

Cuối cùng thầy giáo đã giúp hòa giải, để đám người gây chuyện từng người một xin lỗi cậu chủ nhỏ, tôi đứng bên cạnh, nhìn cậu chủ nhỏ lạnh lùng nghe mấy lời xin lỗi không mấy chân thành của họ, chưa nghe xong, cậu ấy đã kéo tôi đi.  

Tôi không phản đối, đúng lúc mọi chuyện cũng đã giải quyết gần xong, quay lại dùng danh nghĩa nhà họ Thích và cơ bắp trên người mình để cảnh cáo phụ huynh kia, thấy sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, rồi kéo cậu chủ nhỏ về nhà.  

Trên đường mua bông gòn, cồn i ốt và những thứ để xử lý vết thương, về đến nhà, tôi đã xử lý vết thương ở khóe miệng cậu ấy.

Cậu chủ nhỏ ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn bất ngờ, khiến tôi thoa thuốc mà cứ không dám xuống tay, sợ làm cậu ấy đau. Dặn dò cậu ấy đừng cử động mạnh kẻo rách vết thương, nhưng cậu ấy im lặng lại thấy cậu chủ nhỏ có vẻ quá ủy khuất, như nào cũng đều khiến tôi khó chịu.

Tôi tự nhủ trong lòng mình ngày càng giống như như bà mẹ già rồi, nhanh chóng xử lý vết thương nhỏ đó, cất đồ vào hộp thuốc, quay lại nhìn cậu chủ nhỏ với ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì, lòng tôi bỗng dưng thấy xúc động.

Để làm dịu không khí, tôi cười, dang rộng tay một cách cường điệu:

“Có phải đang buồn không?  Lại đây nào, tôi sẽ cho cậu chỗ dựa vững chắc nhất.”

Nghe như lời quảng cáo ấy chứ, tôi không hy vọng cậu chủ nhỏ sẽ nghe, dù sao điều quan trọng nhất là làm không khí vui vẻ hơn, nếu cậu chủ nhỏ cười được thì tôi đã thành công rồi.

Nhưng tôi không ngờ, tư thế dang tay được giữ nguyên một lúc, cậu chủ nhỏ do dự hai giây, chậm rãi tiến lại gần, rồi thật sự chôn mặt vào lòng tôi.

Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam PhuTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Tôi, là một vệ sĩ. Tôi, không có cảm xúc. 2. Câu thứ hai là nói đùa. Mọi người nghe xong rồi thì thôi, đừng có đi đồn. Nếu lỡ như ông trời con nhà tôi biết được, tôi liền xong đời, các người cũng xong đời. 3. Ông trời con nhà tôi là con trai của ông chủ, cũng chính là người tôi phải bảo vệ, đúng là nhà có mỏ vàng, làm gì cũng như đang vung tiền. Ngoại trừ tôi. Có đôi khi tôi hận không thể tự bỏ tiền ra để cầu xin cậu ấy. 4. Hai chúng tôi gặp nhau thực ra khá là kịch tính, nói ra tôi cũng không dám tin. Ban đầu tôi chỉ là một ông chủ công ty bảo vệ bình thường, với những người giàu có thực sự như bọn họ thì căn bản rất là khác nhau, khoảng cách xa nhau tới mức có bắn đại bác cũng không tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ bản cả đời này cũng khó có thể gặp nhau. Nhưng phải nói, những điều bất ngờ trong cuộc sống đúng là mẹ nó nhiều thật. Giống như tôi ban đầu định xuất ngũ rồi về nhà làm ruộng, nhưng cuối cùng lại mở một công ty bảo vệ. Và tôi ban đầu chỉ đi dạo, tình cờ cứu một… 20.  Sau khi tôi nói xong, phụ huynh kia rõ ràng tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt tôi lại không dám cãi lại, nên đã chỉ trích thầy giáo, chỉ vào tôi hỏi:  “Xem thái độ của anh ta kìa, trường các người không nên chịu trách nhiệm sao? Con trai tôi bị đánh thành như vậy, còn phải xin lỗi bọn họ, các người có biết lý lẽ không thế?”  Thầy giáo chưa kịp lên tiếng, tôi đã thay thầy trả lời:  “Xin lỗi, không biết lý lẽ, tôi bao che khuyết điểm.”  Bà ta: “……”  Có lẽ chưa từng thấy người nào thẳng thắn không nói lý lẽ như tôi, nên bà ta ngây ra một lúc cũng không nói nên lời.  Tôi cười nhạo một tiếng, nói với thầy giáo:  “Nếu là lỗi của Thanh Viễn, tôi sẽ nhận, nhưng rõ ràng không phải Thanh Viễn kiếm chuyện trước, mà là bọn chúng đến khiêu khích Thanh Viễn, lại còn kéo theo nhiều người như vậy, ỷ đông hiếp yếu, nhìn thế nào cũng là chúng tôi bị bắt nạt, những gì Thanh Viễn làm đều là chính đáng, tôi tin rằng thầy có thể hiểu được.”  Câu đầu tiên là khách sáo, không thể để lại ấn tượng quá tệ trước mặt thầy giáo, nên tôi phải nói như vậy.  Nhưng thực ra, dù là lỗi của ai, thì cậu chủ nhỏ cũng không sai.  Tôi chính là người bao che khuyết điểm như vậy đấy, không ai có thể để cậu ấy chịu thiệt thòi.  Ngay cả tôi cũng không được.  “Còn về việc bọn chúng bị thương nặng hơn." Tôi liếc nhìn đám con trai đang co rúm lại, suy nghĩ một chút, nói: "Là vì bọn chúng thân thủ không bằng người ta, đáng đời.”  Câu cuối cùng này tôi nói với họ, thẳng thắn thể hiện thái độ của mình:  “Hơn nữa may là mấy đứa không gặp phải tôi, nếu để tôi thấy mấy đứa bắt nạt Thanh Viễn, có lẽ mấy đứa sẽ không chỉ bị thương như vậy đâu.” Đám con trai rụt lại một chút, từng đứa từng đứa như gà thua trận, vẻ mặt ủ rũ, ngay cả mặt tôi cũng không dám nhìn.  Cuối cùng thầy giáo đã giúp hòa giải, để đám người gây chuyện từng người một xin lỗi cậu chủ nhỏ, tôi đứng bên cạnh, nhìn cậu chủ nhỏ lạnh lùng nghe mấy lời xin lỗi không mấy chân thành của họ, chưa nghe xong, cậu ấy đã kéo tôi đi.  Tôi không phản đối, đúng lúc mọi chuyện cũng đã giải quyết gần xong, quay lại dùng danh nghĩa nhà họ Thích và cơ bắp trên người mình để cảnh cáo phụ huynh kia, thấy sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, rồi kéo cậu chủ nhỏ về nhà.  Trên đường mua bông gòn, cồn i ốt và những thứ để xử lý vết thương, về đến nhà, tôi đã xử lý vết thương ở khóe miệng cậu ấy.Cậu chủ nhỏ ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn bất ngờ, khiến tôi thoa thuốc mà cứ không dám xuống tay, sợ làm cậu ấy đau. Dặn dò cậu ấy đừng cử động mạnh kẻo rách vết thương, nhưng cậu ấy im lặng lại thấy cậu chủ nhỏ có vẻ quá ủy khuất, như nào cũng đều khiến tôi khó chịu.Tôi tự nhủ trong lòng mình ngày càng giống như như bà mẹ già rồi, nhanh chóng xử lý vết thương nhỏ đó, cất đồ vào hộp thuốc, quay lại nhìn cậu chủ nhỏ với ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì, lòng tôi bỗng dưng thấy xúc động.Để làm dịu không khí, tôi cười, dang rộng tay một cách cường điệu:“Có phải đang buồn không?  Lại đây nào, tôi sẽ cho cậu chỗ dựa vững chắc nhất.”Nghe như lời quảng cáo ấy chứ, tôi không hy vọng cậu chủ nhỏ sẽ nghe, dù sao điều quan trọng nhất là làm không khí vui vẻ hơn, nếu cậu chủ nhỏ cười được thì tôi đã thành công rồi.Nhưng tôi không ngờ, tư thế dang tay được giữ nguyên một lúc, cậu chủ nhỏ do dự hai giây, chậm rãi tiến lại gần, rồi thật sự chôn mặt vào lòng tôi.

Chương 15