Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 29
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Nàng khi suy nghĩ luôn có vài thói quen nhỏ không nhịn được, ví dụ như cắn nắp bút.Vì vậy, Tạ Tuân liếc mắt liền thấy nàng đặt đầu bút vào miệng.Có lẽ vì hành động này quá trẻ con và không tao nhã, hắn không tự chủ được nhìn một cái.Nàng nửa dựa vào mép bàn, tựa như không xương, tóc xanh trượt xuống từ cổ, làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng nõn, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ cán bút, dưới ánh đèn châu óng ánh lên vẻ hồng hào mềm mại, như đóa hoa đỏ ngậm mật, chờ người hái.HinaÁnh mắt Tạ Tuân như bị bỏng, chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi, cố gắng ổn định tâm thần đang xao động.Hắn không ngừng viết, dường như đang chăm chú đọc sách, nhưng bản thân cũng không biết mình đã viết gì trên lề sách.Mãi đến khi Khương Thư Yểu đột nhiên "này" một tiếng, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn kỹ mới phát hiện mình đang viết lung tung mấy dòng kinh văn trên góc sách - "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."Hắn "bốp" một tiếng đóng sách lại, cố che giấu hỏi: "Có việc gì?"Khương Thư Yểu thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì không hiểu ra sao, đang giận ai vậy? Không biết trong sách viết gì, chẳng lẽ là trong sách sử có hiền thần bị gian thần hãm hại...Nàng đáp: "Ta đói rồi, muốn đến nhà bếp nhỏ làm chút gì ăn, chàng có muốn không?"Tạ Tuân vốn không đói, bị nàng nói như vậy cũng thấy hơi đói, gật đầu: "Ta đi cùng nàng."Khương Thư Yểu đã đứng dậy, nghe vậy ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.Tạ Tuân chắp tay sau lưng đi tới: "Trong phòng hơi ngột ngạt, ta ra ngoài hít thở không khí một chút.""Ồ." Khương Thư Yểu gật đầu, hai người một trước một sau ra khỏi cửa.Nàng tưởng Tạ Tuân chỉ muốn ra sân đứng một lát hít thở không khí, không ngờ hắn lại đi theo nàng vào bếp.Nàng vốn lắm lời, đặt đèn lồng xuống, thuận miệng nói: "Không phải nói quân tử xa nhà bếp sao?"Tạ Tuân đi theo nàng vào: "Câu 'quân tử xa nhà bếp' xuất phát từ [Lễ ký · Ngọc Tảo], 'quân tử xa nhà bếp, phàm hữu huyết khí chi loại phất thân tiễn dã.' Ý là phàm những thứ có huyết khí đều không nên tự tay g.i.ế.c chúng, nên xa nhà bếp, là lòng nhân đến cùng cực, không liên quan gì đến bếp núc.""Ồ, vậy à." Khương Thư Yểu vậy mà lại nghiêm túc lắng nghe, ra vẻ "học được rồi".Sau đó nàng khoanh tay nhìn bếp lò, trên mặt có chút buồn cười: "Ta không biết nhóm lửa..."Nàng đang định ra ngoài gọi người, không ngờ Tạ Tuân trực tiếp ngồi xổm xuống cầm đá lửa, "xoẹt" một tiếng châm lửa nhóm củi, động tác nhanh nhẹn thuần thục, khiến Khương Thư Yểu há hốc mồm."Sao chàng lại biết làm cái này?"Tạ Tuân liếc nhìn nàng một cái: "Ta từng ra ngoài du ngoạn, không thể lúc nào cũng mang theo tiểu tư bên cạnh chứ." Không phải nói si mê hắn sao? Cái này cũng không biết.Khương Thư Yểu bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức khó hiểu, cũng lười so đo với hắn, múc hai muỗng nước vào nồi, đậy nắp lại đợi nước sôi.Tiếp theo quay người tìm rau cải rửa sạch, cắt hành lá, lại cắt nấm hương thành hạt lựu, sau khi nước sôi thì cho nấm hương và mì vào, nấu một lúc, rồi cho rau cải vào trụng sơ qua nước sôi, dùng bát múc ra.Rưới nước tương, giấm thơm, rắc hành lá, Khương Thư Yểu lại múc hai muỗng thịt băm từ một nồi nhỏ khác đặt lên trên mì."Có thể coi là mì thịt hầm tạm được." Nàng nói.Hai người cũng không quay về thư phòng nữa, mà đến Đông sương phòng gần đó để ăn.Bát mì này làm thật sự rất đơn giản, nhưng lại rất thích hợp làm bữa ăn khuya. Nước dùng thanh đạm, vì có thêm nấm hương nên có vị tươi ngon thanh tao, mặn mà xen lẫn hương thơm nhè nhẹ của hành lá, hương vị thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo.Thịt băm là Khương Thư Yểu làm buổi chiều, vốn định ăn cơm thịt hầm, cuối cùng tối về thỉnh an xong cũng không ăn được.Thịt hầm dùng thịt ba chỉ có cả nạc và mỡ, cắt thành hạt lựu nhỏ cho vào nồi xào cho ra mỡ, sau đó cho đại hồi vào, hầm nhỏ lửa, cuối cùng cho đường phèn vào để tạo màu cánh gián. Nắm bắt tốt lửa, thịt hầm chỉ có màu đỏ, không bị cháy đen, mỗi miếng đều được phủ một lớp nước sốt màu nâu đỏ.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Nàng khi suy nghĩ luôn có vài thói quen nhỏ không nhịn được, ví dụ như cắn nắp bút.Vì vậy, Tạ Tuân liếc mắt liền thấy nàng đặt đầu bút vào miệng.Có lẽ vì hành động này quá trẻ con và không tao nhã, hắn không tự chủ được nhìn một cái.Nàng nửa dựa vào mép bàn, tựa như không xương, tóc xanh trượt xuống từ cổ, làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng nõn, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ cán bút, dưới ánh đèn châu óng ánh lên vẻ hồng hào mềm mại, như đóa hoa đỏ ngậm mật, chờ người hái.HinaÁnh mắt Tạ Tuân như bị bỏng, chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi, cố gắng ổn định tâm thần đang xao động.Hắn không ngừng viết, dường như đang chăm chú đọc sách, nhưng bản thân cũng không biết mình đã viết gì trên lề sách.Mãi đến khi Khương Thư Yểu đột nhiên "này" một tiếng, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn kỹ mới phát hiện mình đang viết lung tung mấy dòng kinh văn trên góc sách - "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."Hắn "bốp" một tiếng đóng sách lại, cố che giấu hỏi: "Có việc gì?"Khương Thư Yểu thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì không hiểu ra sao, đang giận ai vậy? Không biết trong sách viết gì, chẳng lẽ là trong sách sử có hiền thần bị gian thần hãm hại...Nàng đáp: "Ta đói rồi, muốn đến nhà bếp nhỏ làm chút gì ăn, chàng có muốn không?"Tạ Tuân vốn không đói, bị nàng nói như vậy cũng thấy hơi đói, gật đầu: "Ta đi cùng nàng."Khương Thư Yểu đã đứng dậy, nghe vậy ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.Tạ Tuân chắp tay sau lưng đi tới: "Trong phòng hơi ngột ngạt, ta ra ngoài hít thở không khí một chút.""Ồ." Khương Thư Yểu gật đầu, hai người một trước một sau ra khỏi cửa.Nàng tưởng Tạ Tuân chỉ muốn ra sân đứng một lát hít thở không khí, không ngờ hắn lại đi theo nàng vào bếp.Nàng vốn lắm lời, đặt đèn lồng xuống, thuận miệng nói: "Không phải nói quân tử xa nhà bếp sao?"Tạ Tuân đi theo nàng vào: "Câu 'quân tử xa nhà bếp' xuất phát từ [Lễ ký · Ngọc Tảo], 'quân tử xa nhà bếp, phàm hữu huyết khí chi loại phất thân tiễn dã.' Ý là phàm những thứ có huyết khí đều không nên tự tay g.i.ế.c chúng, nên xa nhà bếp, là lòng nhân đến cùng cực, không liên quan gì đến bếp núc.""Ồ, vậy à." Khương Thư Yểu vậy mà lại nghiêm túc lắng nghe, ra vẻ "học được rồi".Sau đó nàng khoanh tay nhìn bếp lò, trên mặt có chút buồn cười: "Ta không biết nhóm lửa..."Nàng đang định ra ngoài gọi người, không ngờ Tạ Tuân trực tiếp ngồi xổm xuống cầm đá lửa, "xoẹt" một tiếng châm lửa nhóm củi, động tác nhanh nhẹn thuần thục, khiến Khương Thư Yểu há hốc mồm."Sao chàng lại biết làm cái này?"Tạ Tuân liếc nhìn nàng một cái: "Ta từng ra ngoài du ngoạn, không thể lúc nào cũng mang theo tiểu tư bên cạnh chứ." Không phải nói si mê hắn sao? Cái này cũng không biết.Khương Thư Yểu bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức khó hiểu, cũng lười so đo với hắn, múc hai muỗng nước vào nồi, đậy nắp lại đợi nước sôi.Tiếp theo quay người tìm rau cải rửa sạch, cắt hành lá, lại cắt nấm hương thành hạt lựu, sau khi nước sôi thì cho nấm hương và mì vào, nấu một lúc, rồi cho rau cải vào trụng sơ qua nước sôi, dùng bát múc ra.Rưới nước tương, giấm thơm, rắc hành lá, Khương Thư Yểu lại múc hai muỗng thịt băm từ một nồi nhỏ khác đặt lên trên mì."Có thể coi là mì thịt hầm tạm được." Nàng nói.Hai người cũng không quay về thư phòng nữa, mà đến Đông sương phòng gần đó để ăn.Bát mì này làm thật sự rất đơn giản, nhưng lại rất thích hợp làm bữa ăn khuya. Nước dùng thanh đạm, vì có thêm nấm hương nên có vị tươi ngon thanh tao, mặn mà xen lẫn hương thơm nhè nhẹ của hành lá, hương vị thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo.Thịt băm là Khương Thư Yểu làm buổi chiều, vốn định ăn cơm thịt hầm, cuối cùng tối về thỉnh an xong cũng không ăn được.Thịt hầm dùng thịt ba chỉ có cả nạc và mỡ, cắt thành hạt lựu nhỏ cho vào nồi xào cho ra mỡ, sau đó cho đại hồi vào, hầm nhỏ lửa, cuối cùng cho đường phèn vào để tạo màu cánh gián. Nắm bắt tốt lửa, thịt hầm chỉ có màu đỏ, không bị cháy đen, mỗi miếng đều được phủ một lớp nước sốt màu nâu đỏ.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Nàng khi suy nghĩ luôn có vài thói quen nhỏ không nhịn được, ví dụ như cắn nắp bút.Vì vậy, Tạ Tuân liếc mắt liền thấy nàng đặt đầu bút vào miệng.Có lẽ vì hành động này quá trẻ con và không tao nhã, hắn không tự chủ được nhìn một cái.Nàng nửa dựa vào mép bàn, tựa như không xương, tóc xanh trượt xuống từ cổ, làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng nõn, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ cán bút, dưới ánh đèn châu óng ánh lên vẻ hồng hào mềm mại, như đóa hoa đỏ ngậm mật, chờ người hái.HinaÁnh mắt Tạ Tuân như bị bỏng, chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi, cố gắng ổn định tâm thần đang xao động.Hắn không ngừng viết, dường như đang chăm chú đọc sách, nhưng bản thân cũng không biết mình đã viết gì trên lề sách.Mãi đến khi Khương Thư Yểu đột nhiên "này" một tiếng, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn kỹ mới phát hiện mình đang viết lung tung mấy dòng kinh văn trên góc sách - "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."Hắn "bốp" một tiếng đóng sách lại, cố che giấu hỏi: "Có việc gì?"Khương Thư Yểu thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì không hiểu ra sao, đang giận ai vậy? Không biết trong sách viết gì, chẳng lẽ là trong sách sử có hiền thần bị gian thần hãm hại...Nàng đáp: "Ta đói rồi, muốn đến nhà bếp nhỏ làm chút gì ăn, chàng có muốn không?"Tạ Tuân vốn không đói, bị nàng nói như vậy cũng thấy hơi đói, gật đầu: "Ta đi cùng nàng."Khương Thư Yểu đã đứng dậy, nghe vậy ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.Tạ Tuân chắp tay sau lưng đi tới: "Trong phòng hơi ngột ngạt, ta ra ngoài hít thở không khí một chút.""Ồ." Khương Thư Yểu gật đầu, hai người một trước một sau ra khỏi cửa.Nàng tưởng Tạ Tuân chỉ muốn ra sân đứng một lát hít thở không khí, không ngờ hắn lại đi theo nàng vào bếp.Nàng vốn lắm lời, đặt đèn lồng xuống, thuận miệng nói: "Không phải nói quân tử xa nhà bếp sao?"Tạ Tuân đi theo nàng vào: "Câu 'quân tử xa nhà bếp' xuất phát từ [Lễ ký · Ngọc Tảo], 'quân tử xa nhà bếp, phàm hữu huyết khí chi loại phất thân tiễn dã.' Ý là phàm những thứ có huyết khí đều không nên tự tay g.i.ế.c chúng, nên xa nhà bếp, là lòng nhân đến cùng cực, không liên quan gì đến bếp núc.""Ồ, vậy à." Khương Thư Yểu vậy mà lại nghiêm túc lắng nghe, ra vẻ "học được rồi".Sau đó nàng khoanh tay nhìn bếp lò, trên mặt có chút buồn cười: "Ta không biết nhóm lửa..."Nàng đang định ra ngoài gọi người, không ngờ Tạ Tuân trực tiếp ngồi xổm xuống cầm đá lửa, "xoẹt" một tiếng châm lửa nhóm củi, động tác nhanh nhẹn thuần thục, khiến Khương Thư Yểu há hốc mồm."Sao chàng lại biết làm cái này?"Tạ Tuân liếc nhìn nàng một cái: "Ta từng ra ngoài du ngoạn, không thể lúc nào cũng mang theo tiểu tư bên cạnh chứ." Không phải nói si mê hắn sao? Cái này cũng không biết.Khương Thư Yểu bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức khó hiểu, cũng lười so đo với hắn, múc hai muỗng nước vào nồi, đậy nắp lại đợi nước sôi.Tiếp theo quay người tìm rau cải rửa sạch, cắt hành lá, lại cắt nấm hương thành hạt lựu, sau khi nước sôi thì cho nấm hương và mì vào, nấu một lúc, rồi cho rau cải vào trụng sơ qua nước sôi, dùng bát múc ra.Rưới nước tương, giấm thơm, rắc hành lá, Khương Thư Yểu lại múc hai muỗng thịt băm từ một nồi nhỏ khác đặt lên trên mì."Có thể coi là mì thịt hầm tạm được." Nàng nói.Hai người cũng không quay về thư phòng nữa, mà đến Đông sương phòng gần đó để ăn.Bát mì này làm thật sự rất đơn giản, nhưng lại rất thích hợp làm bữa ăn khuya. Nước dùng thanh đạm, vì có thêm nấm hương nên có vị tươi ngon thanh tao, mặn mà xen lẫn hương thơm nhè nhẹ của hành lá, hương vị thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo.Thịt băm là Khương Thư Yểu làm buổi chiều, vốn định ăn cơm thịt hầm, cuối cùng tối về thỉnh an xong cũng không ăn được.Thịt hầm dùng thịt ba chỉ có cả nạc và mỡ, cắt thành hạt lựu nhỏ cho vào nồi xào cho ra mỡ, sau đó cho đại hồi vào, hầm nhỏ lửa, cuối cùng cho đường phèn vào để tạo màu cánh gián. Nắm bắt tốt lửa, thịt hầm chỉ có màu đỏ, không bị cháy đen, mỗi miếng đều được phủ một lớp nước sốt màu nâu đỏ.