Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 42
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Ăn uống mà câu nệ, thật là đại kỵ.Nàng cầm chiếc bình sứ đặt bên cạnh bàn, hơi nghiêng người, rót cho Tạ Tuân một chén rượu.Thấy vậy, Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Đây là... rượu?" Hắn chưa từng thấy nữ tử nào dùng bữa mà còn uống rượu."Đương nhiên." Nhắc đến chuyện này, mắt Khương Thư Yểu cong như vầng trăng khuyết: "Sai người đặc biệt mua về, ta đã nếm thử, hương vị không tệ, không biết chàng có thích hay không."Văn hóa ủ rượu và uống rượu từ xa xưa đã rất phong phú, các loại rượu cũng rất đa dạng, ví dụ như rượu hoa và các loại rượu hoa quả thường được xem như một loại đồ uống, rượu nho, rượu táo tàu, rượu dâu tằm, rượu cam quýt, rượu mơ, rượu lựu, rượu đào và rượu lê, v.v., nồng độ không cao, vị ngọt thanh dễ uống, đặc biệt thích hợp cho nữ giới.Khi nghe Bạch Chỉ kể về nhiều loại rượu như vậy, Khương Thư Yểu như chuột sa chĩnh gạo, hào hứng sai Bạch Chỉ mua mỗi loại một bình về.Tạ Tuân nhìn nàng, rồi lại nhìn chén rượu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Nàng thích uống rượu?"Khương Thư Yểu gật đầu.Tạ Tuân ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không nói gì, bèn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dáng vẻ nâng chén ngọc bích lên thật đẹp mắt, Khương Thư Yểu không khỏi nhìn chăm chú vào tay hắn.Tạ Tuân không để ý, hỏi: "Đây là rượu lê sao?"Ánh mắt Khương Thư Yểu chuyển đến cổ tay gầy guộc trắng trẻo của hắn, vừa gật đầu vừa đáp: "Phải."Tay áo của Tạ Tuân rộng thùng thình, nâng tay lên, ống tay áo hơi rũ xuống, để lộ một đoạn ống tay áo trong trắng như tuyết, dáng vẻ hắn nhấp rượu thật tao nhã, khiến Khương Thư Yểu vốn định tạo ra không khí ăn uống vỉa hè, có chút thất bại."Trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào sảng khoái." Tạ Tuân đặt chén rượu xuống, trên mặt chợt nở nụ cười: "Đây là lần đầu tiên ta được uống rượu lê."Đây cũng là lần đầu tiên Khương Thư Yểu thấy hắn cười.Ánh tà dương phủ lên người hắn một lớp hào quang dịu dàng, tóc đen búi cao, dung mạo tuấn tú, khi cười nhẹ, khí chất xa cách kiêu ngạo trên người hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự ấm áp, như trăng xuân và liễu rủ.Rồi nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại."Nàng... sao lại nhìn ta như vậy?" Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, có chút luống cuống trước ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu.HinaKhương Thư Yểu thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam, tiếc nuối thở dài một hơi: "Không có gì, ăn cơm thôi."Nàng mở nắp chiếc bát sứ lớn trên bàn, một mùi thơm cay nồng lập tức xộc vào mũi Tạ Tuân.Trước mắt là một bát tôm đỏ rực, vỏ được chiên qua dầu, màu sắc óng ánh, bên trên rưới nước sốt đỏ au nổi váng dầu, khói bốc nghi ngút, chất đầy cả bát.Khương Thư Yểu vốn định làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên, nhưng tiếc là tôm hùm đất chỉ mới du nhập vào Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi mốt, lúc này chỉ có tôm thường, nên nàng đã dùng cách làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên để làm ra bát tôm cay này.Tạ Tuân nhìn bát tôm, nghĩ đến cách bóc vỏ tôm mà Khương Thư Yểu dạy mình trước đây, có chút đau đầu, nhiều tôm như vậy, ăn thật phiền phức.Hắn vừa định gắp một con, thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa vào bát...Tạ Tuân cầm đũa, mắt tròn mắt dẹt.Khương Thư Yểu nhanh chóng bóc vỏ tôm, cho vào miệng, hạnh phúc nheo mắt.Chỉ tiếc không có tôm hùm đất, nếu không thì có thể cầm con tôm hùm đất lên hút một ngụm nước sốt, đó mới là tinh túy.Khương Thư Yểu ăn xong lại tiếp tục lấy tôm, cảm nhận được ánh mắt khó tin của Tạ Tuân, nàng nhìn hắn: "Chàng không ăn sao?"Tạ Tuân nhìn tay nàng, lại nhìn tôm: "Nàng dùng tay bốc?"Khương Thư Yểu đương nhiên nói: "Dùng đũa phiền phức lắm, một bát lớn thế này cơ mà."Vừa nói nàng vừa bóc tôm, bóc xong thấy Tạ Tuân vẫn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới kịp phản ứng, có lẽ chàng không thể chấp nhận được."Chàng cứ dùng đũa, ờ... tay ta không bẩn đâu."Thấy nàng lúng túng, Tạ Tuân đang định nói hắn không hề chê bai, chỉ là ngạc nhiên thôi, thì Khương Thư Yểu đã nhanh miệng nói: "Chẳng lẽ chàng thấy phiền phức, muốn gọi nha hoàn đến bóc tôm cho chàng?"
Ăn uống mà câu nệ, thật là đại kỵ.
Nàng cầm chiếc bình sứ đặt bên cạnh bàn, hơi nghiêng người, rót cho Tạ Tuân một chén rượu.
Thấy vậy, Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Đây là... rượu?" Hắn chưa từng thấy nữ tử nào dùng bữa mà còn uống rượu.
"Đương nhiên." Nhắc đến chuyện này, mắt Khương Thư Yểu cong như vầng trăng khuyết: "Sai người đặc biệt mua về, ta đã nếm thử, hương vị không tệ, không biết chàng có thích hay không."
Văn hóa ủ rượu và uống rượu từ xa xưa đã rất phong phú, các loại rượu cũng rất đa dạng, ví dụ như rượu hoa và các loại rượu hoa quả thường được xem như một loại đồ uống, rượu nho, rượu táo tàu, rượu dâu tằm, rượu cam quýt, rượu mơ, rượu lựu, rượu đào và rượu lê, v.v., nồng độ không cao, vị ngọt thanh dễ uống, đặc biệt thích hợp cho nữ giới.
Khi nghe Bạch Chỉ kể về nhiều loại rượu như vậy, Khương Thư Yểu như chuột sa chĩnh gạo, hào hứng sai Bạch Chỉ mua mỗi loại một bình về.
Tạ Tuân nhìn nàng, rồi lại nhìn chén rượu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Nàng thích uống rượu?"
Khương Thư Yểu gật đầu.
Tạ Tuân ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không nói gì, bèn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dáng vẻ nâng chén ngọc bích lên thật đẹp mắt, Khương Thư Yểu không khỏi nhìn chăm chú vào tay hắn.
Tạ Tuân không để ý, hỏi: "Đây là rượu lê sao?"
Ánh mắt Khương Thư Yểu chuyển đến cổ tay gầy guộc trắng trẻo của hắn, vừa gật đầu vừa đáp: "Phải."
Tay áo của Tạ Tuân rộng thùng thình, nâng tay lên, ống tay áo hơi rũ xuống, để lộ một đoạn ống tay áo trong trắng như tuyết, dáng vẻ hắn nhấp rượu thật tao nhã, khiến Khương Thư Yểu vốn định tạo ra không khí ăn uống vỉa hè, có chút thất bại.
"Trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào sảng khoái." Tạ Tuân đặt chén rượu xuống, trên mặt chợt nở nụ cười: "Đây là lần đầu tiên ta được uống rượu lê."
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Thư Yểu thấy hắn cười.
Ánh tà dương phủ lên người hắn một lớp hào quang dịu dàng, tóc đen búi cao, dung mạo tuấn tú, khi cười nhẹ, khí chất xa cách kiêu ngạo trên người hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự ấm áp, như trăng xuân và liễu rủ.
Rồi nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại.
"Nàng... sao lại nhìn ta như vậy?" Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, có chút luống cuống trước ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu.
Hina
Khương Thư Yểu thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam, tiếc nuối thở dài một hơi: "Không có gì, ăn cơm thôi."
Nàng mở nắp chiếc bát sứ lớn trên bàn, một mùi thơm cay nồng lập tức xộc vào mũi Tạ Tuân.
Trước mắt là một bát tôm đỏ rực, vỏ được chiên qua dầu, màu sắc óng ánh, bên trên rưới nước sốt đỏ au nổi váng dầu, khói bốc nghi ngút, chất đầy cả bát.
Khương Thư Yểu vốn định làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên, nhưng tiếc là tôm hùm đất chỉ mới du nhập vào Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi mốt, lúc này chỉ có tôm thường, nên nàng đã dùng cách làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên để làm ra bát tôm cay này.
Tạ Tuân nhìn bát tôm, nghĩ đến cách bóc vỏ tôm mà Khương Thư Yểu dạy mình trước đây, có chút đau đầu, nhiều tôm như vậy, ăn thật phiền phức.
Hắn vừa định gắp một con, thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa vào bát...
Tạ Tuân cầm đũa, mắt tròn mắt dẹt.
Khương Thư Yểu nhanh chóng bóc vỏ tôm, cho vào miệng, hạnh phúc nheo mắt.
Chỉ tiếc không có tôm hùm đất, nếu không thì có thể cầm con tôm hùm đất lên hút một ngụm nước sốt, đó mới là tinh túy.
Khương Thư Yểu ăn xong lại tiếp tục lấy tôm, cảm nhận được ánh mắt khó tin của Tạ Tuân, nàng nhìn hắn: "Chàng không ăn sao?"
Tạ Tuân nhìn tay nàng, lại nhìn tôm: "Nàng dùng tay bốc?"
Khương Thư Yểu đương nhiên nói: "Dùng đũa phiền phức lắm, một bát lớn thế này cơ mà."
Vừa nói nàng vừa bóc tôm, bóc xong thấy Tạ Tuân vẫn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới kịp phản ứng, có lẽ chàng không thể chấp nhận được.
"Chàng cứ dùng đũa, ờ... tay ta không bẩn đâu."
Thấy nàng lúng túng, Tạ Tuân đang định nói hắn không hề chê bai, chỉ là ngạc nhiên thôi, thì Khương Thư Yểu đã nhanh miệng nói: "Chẳng lẽ chàng thấy phiền phức, muốn gọi nha hoàn đến bóc tôm cho chàng?"
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Ăn uống mà câu nệ, thật là đại kỵ.Nàng cầm chiếc bình sứ đặt bên cạnh bàn, hơi nghiêng người, rót cho Tạ Tuân một chén rượu.Thấy vậy, Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Đây là... rượu?" Hắn chưa từng thấy nữ tử nào dùng bữa mà còn uống rượu."Đương nhiên." Nhắc đến chuyện này, mắt Khương Thư Yểu cong như vầng trăng khuyết: "Sai người đặc biệt mua về, ta đã nếm thử, hương vị không tệ, không biết chàng có thích hay không."Văn hóa ủ rượu và uống rượu từ xa xưa đã rất phong phú, các loại rượu cũng rất đa dạng, ví dụ như rượu hoa và các loại rượu hoa quả thường được xem như một loại đồ uống, rượu nho, rượu táo tàu, rượu dâu tằm, rượu cam quýt, rượu mơ, rượu lựu, rượu đào và rượu lê, v.v., nồng độ không cao, vị ngọt thanh dễ uống, đặc biệt thích hợp cho nữ giới.Khi nghe Bạch Chỉ kể về nhiều loại rượu như vậy, Khương Thư Yểu như chuột sa chĩnh gạo, hào hứng sai Bạch Chỉ mua mỗi loại một bình về.Tạ Tuân nhìn nàng, rồi lại nhìn chén rượu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Nàng thích uống rượu?"Khương Thư Yểu gật đầu.Tạ Tuân ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không nói gì, bèn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dáng vẻ nâng chén ngọc bích lên thật đẹp mắt, Khương Thư Yểu không khỏi nhìn chăm chú vào tay hắn.Tạ Tuân không để ý, hỏi: "Đây là rượu lê sao?"Ánh mắt Khương Thư Yểu chuyển đến cổ tay gầy guộc trắng trẻo của hắn, vừa gật đầu vừa đáp: "Phải."Tay áo của Tạ Tuân rộng thùng thình, nâng tay lên, ống tay áo hơi rũ xuống, để lộ một đoạn ống tay áo trong trắng như tuyết, dáng vẻ hắn nhấp rượu thật tao nhã, khiến Khương Thư Yểu vốn định tạo ra không khí ăn uống vỉa hè, có chút thất bại."Trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào sảng khoái." Tạ Tuân đặt chén rượu xuống, trên mặt chợt nở nụ cười: "Đây là lần đầu tiên ta được uống rượu lê."Đây cũng là lần đầu tiên Khương Thư Yểu thấy hắn cười.Ánh tà dương phủ lên người hắn một lớp hào quang dịu dàng, tóc đen búi cao, dung mạo tuấn tú, khi cười nhẹ, khí chất xa cách kiêu ngạo trên người hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự ấm áp, như trăng xuân và liễu rủ.Rồi nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại."Nàng... sao lại nhìn ta như vậy?" Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, có chút luống cuống trước ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu.HinaKhương Thư Yểu thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam, tiếc nuối thở dài một hơi: "Không có gì, ăn cơm thôi."Nàng mở nắp chiếc bát sứ lớn trên bàn, một mùi thơm cay nồng lập tức xộc vào mũi Tạ Tuân.Trước mắt là một bát tôm đỏ rực, vỏ được chiên qua dầu, màu sắc óng ánh, bên trên rưới nước sốt đỏ au nổi váng dầu, khói bốc nghi ngút, chất đầy cả bát.Khương Thư Yểu vốn định làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên, nhưng tiếc là tôm hùm đất chỉ mới du nhập vào Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi mốt, lúc này chỉ có tôm thường, nên nàng đã dùng cách làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên để làm ra bát tôm cay này.Tạ Tuân nhìn bát tôm, nghĩ đến cách bóc vỏ tôm mà Khương Thư Yểu dạy mình trước đây, có chút đau đầu, nhiều tôm như vậy, ăn thật phiền phức.Hắn vừa định gắp một con, thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa vào bát...Tạ Tuân cầm đũa, mắt tròn mắt dẹt.Khương Thư Yểu nhanh chóng bóc vỏ tôm, cho vào miệng, hạnh phúc nheo mắt.Chỉ tiếc không có tôm hùm đất, nếu không thì có thể cầm con tôm hùm đất lên hút một ngụm nước sốt, đó mới là tinh túy.Khương Thư Yểu ăn xong lại tiếp tục lấy tôm, cảm nhận được ánh mắt khó tin của Tạ Tuân, nàng nhìn hắn: "Chàng không ăn sao?"Tạ Tuân nhìn tay nàng, lại nhìn tôm: "Nàng dùng tay bốc?"Khương Thư Yểu đương nhiên nói: "Dùng đũa phiền phức lắm, một bát lớn thế này cơ mà."Vừa nói nàng vừa bóc tôm, bóc xong thấy Tạ Tuân vẫn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới kịp phản ứng, có lẽ chàng không thể chấp nhận được."Chàng cứ dùng đũa, ờ... tay ta không bẩn đâu."Thấy nàng lúng túng, Tạ Tuân đang định nói hắn không hề chê bai, chỉ là ngạc nhiên thôi, thì Khương Thư Yểu đã nhanh miệng nói: "Chẳng lẽ chàng thấy phiền phức, muốn gọi nha hoàn đến bóc tôm cho chàng?"