Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…

Chương 61

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Đào Quân Ngọc bị nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Ngươi mua nhiều như vậy làm sao mà dùng hết được, sao phải phung phí chỉ để chèn ép ta.""Ngươi nói gì vậy, ta nào phải vì ngươi, ta là vì phu quân của ta. Để lấy lòng chàng, tiêu chút tiền có là gì?" Khương Thư Yểu dễ dàng diễn vai một thê tử si tình: "Những tấm vải này không dùng được thì đã sao, chỉ cần ta vui, đưa cho phu quân làm đế giày hay khâu mặt giày cũng được, chỉ mong phu quân vui vẻ là được."Mọi người đều bị những lời này của nàng làm cho kinh ngạc, ai nấy đều im lặng."Khụ..." Nghe nha hoàn nói có người bắt nạt Khương Thư Yểu, Tạ Tuân vội vàng chạy đến, vừa bước vào tiệm vải đã thấy cảnh này, bị sặc đến ho sù sụ.Hắn cố nén cơn ngứa nơi cổ họng, ra sức giữ bình tĩnh.Đào công tử đứng bên cạnh nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Khương Thư Yểu, trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ, không biết phu quân của nữ tử này là ai, thật là may mắn khi lấy được một thê tử tốt như vậy.Hắn ta đang nghĩ vậy, bỗng liếc thấy Tạ Tuân, mừng rỡ nói: "Tạ công tử." Hắn ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Tạ Tuân, muốn kết giao nhưng không có cơ hội, hôm nay tình cờ gặp được liền vội vàng tiến lên trò chuyện.Nghe thấy tiếng gọi này, Khương Thư Yểu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào Tạ Tuân đã xuất hiện ở cửa.HinaNghĩ đến những lời vừa nói lúc nãy, nàng xấu hổ đến mức không biết để tay chân vào đâu.Tạ Tuân không quen biết Đào công tử, chỉ gật đầu chào hắn ta, sau đó sải bước đến trước mặt Khương Thư Yểu, cố tỏ ra tự nhiên nói: "Chọn xong rồi thì đi thôi.""Ừm." Khương Thư Yểu ngoan ngoãn gật đầu, thấy mặt Tạ Tuân cứng đờ, nàng nghĩ bụng không lẽ hắn vẫn còn giận chuyện thư sinh kia sao? Hay là hắn nghe thấy những lời si mê của nàng vừa rồi, cảm thấy không thoải mái?Nàng thầm suy nghĩ, không để ý đến vành tai đỏ ửng của Tạ Tuân.Hai người một trước một sau ra khỏi tiệm vải, Khương Thư Yểu sợ lại gặp người quen gây chuyện, không dám đi dạo phố nữa, đành quay về phủ.Nàng ngồi trên xe ngựa, len lén vén rèm nhìn Tạ Tuân, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc, không khỏi chán nản.Mối quan hệ giữa hai người vất vả mãi mới hòa hoãn hơn một chút, sao nàng lại chọc hắn không vui nữa rồi. Tuy Tạ Tuân và nàng không có tình cảm phu thê, nhưng nàng có thể sống tự do tự tại ở Tạ Quốc công phủ, phần nhiều là nhờ sự dung túng của hắn.Không biết làm chút đồ ăn ngon cho hắn có thể lấy lại thiện cảm không, hầy.Nàng đang miên man suy nghĩ, đâu biết Tạ Tuân đang cưỡi ngựa, chỉ hận gió xuân không đủ mát, không thể xua tan đi cái nóng trên mặt và trong lòng mình.Hắn ngẩng đầu nhìn trời, luôn cảm thấy những đám mây trắng biến ảo khôn lường kia cũng giống như Khương Thư Yểu, không thể đoán trước, tâm tư khó hiểu.Sau khi hồi phủ, Tạ Tuân không nán lại lâu, liền ra khỏi phủ chè chén cùng bằng hữu, mãi đến trời tối mới trở về.Lòng phiền muộn, hắn uống nhiều hơn, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Về đến sân, gọi người đun nước tắm rửa, người khoan khoái hơn, mùi rượu cũng tan đi.Hôm nay hắn chỉ lo uống rượu, không ăn uống gì nhiều, lúc này mới thấy bụng trống rỗng.Đêm xuân muộn vẫn còn chút se lạnh, hơi nước trên người gặp gió, cả người tỉnh táo hẳn.Tạ Tuân không gọi hạ nhân, tự mình xách đèn lồng đi ra khỏi sân, nghĩ nếu bây giờ nhà bếp lớn còn hầm canh, sẽ lấy một bát lót dạ.Vừa đi đến cửa vòm, liền gặp Khương Thư Yểu.Tóc hắn buông lơi, người thoang thoảng hơi nước, thần thái cũng không còn nghiêm nghị như thường ngày, ánh mắt dịu dàng, giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy.Khương Thư Yểu hiếm khi thấy hắn như vậy, chút ngại ngùng trong lòng bị quẳng ra sau đầu, cười nói: "Uống rượu rồi à?"

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Đào Quân Ngọc bị nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Ngươi mua nhiều như vậy làm sao mà dùng hết được, sao phải phung phí chỉ để chèn ép ta.""Ngươi nói gì vậy, ta nào phải vì ngươi, ta là vì phu quân của ta. Để lấy lòng chàng, tiêu chút tiền có là gì?" Khương Thư Yểu dễ dàng diễn vai một thê tử si tình: "Những tấm vải này không dùng được thì đã sao, chỉ cần ta vui, đưa cho phu quân làm đế giày hay khâu mặt giày cũng được, chỉ mong phu quân vui vẻ là được."Mọi người đều bị những lời này của nàng làm cho kinh ngạc, ai nấy đều im lặng."Khụ..." Nghe nha hoàn nói có người bắt nạt Khương Thư Yểu, Tạ Tuân vội vàng chạy đến, vừa bước vào tiệm vải đã thấy cảnh này, bị sặc đến ho sù sụ.Hắn cố nén cơn ngứa nơi cổ họng, ra sức giữ bình tĩnh.Đào công tử đứng bên cạnh nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Khương Thư Yểu, trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ, không biết phu quân của nữ tử này là ai, thật là may mắn khi lấy được một thê tử tốt như vậy.Hắn ta đang nghĩ vậy, bỗng liếc thấy Tạ Tuân, mừng rỡ nói: "Tạ công tử." Hắn ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Tạ Tuân, muốn kết giao nhưng không có cơ hội, hôm nay tình cờ gặp được liền vội vàng tiến lên trò chuyện.Nghe thấy tiếng gọi này, Khương Thư Yểu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào Tạ Tuân đã xuất hiện ở cửa.HinaNghĩ đến những lời vừa nói lúc nãy, nàng xấu hổ đến mức không biết để tay chân vào đâu.Tạ Tuân không quen biết Đào công tử, chỉ gật đầu chào hắn ta, sau đó sải bước đến trước mặt Khương Thư Yểu, cố tỏ ra tự nhiên nói: "Chọn xong rồi thì đi thôi.""Ừm." Khương Thư Yểu ngoan ngoãn gật đầu, thấy mặt Tạ Tuân cứng đờ, nàng nghĩ bụng không lẽ hắn vẫn còn giận chuyện thư sinh kia sao? Hay là hắn nghe thấy những lời si mê của nàng vừa rồi, cảm thấy không thoải mái?Nàng thầm suy nghĩ, không để ý đến vành tai đỏ ửng của Tạ Tuân.Hai người một trước một sau ra khỏi tiệm vải, Khương Thư Yểu sợ lại gặp người quen gây chuyện, không dám đi dạo phố nữa, đành quay về phủ.Nàng ngồi trên xe ngựa, len lén vén rèm nhìn Tạ Tuân, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc, không khỏi chán nản.Mối quan hệ giữa hai người vất vả mãi mới hòa hoãn hơn một chút, sao nàng lại chọc hắn không vui nữa rồi. Tuy Tạ Tuân và nàng không có tình cảm phu thê, nhưng nàng có thể sống tự do tự tại ở Tạ Quốc công phủ, phần nhiều là nhờ sự dung túng của hắn.Không biết làm chút đồ ăn ngon cho hắn có thể lấy lại thiện cảm không, hầy.Nàng đang miên man suy nghĩ, đâu biết Tạ Tuân đang cưỡi ngựa, chỉ hận gió xuân không đủ mát, không thể xua tan đi cái nóng trên mặt và trong lòng mình.Hắn ngẩng đầu nhìn trời, luôn cảm thấy những đám mây trắng biến ảo khôn lường kia cũng giống như Khương Thư Yểu, không thể đoán trước, tâm tư khó hiểu.Sau khi hồi phủ, Tạ Tuân không nán lại lâu, liền ra khỏi phủ chè chén cùng bằng hữu, mãi đến trời tối mới trở về.Lòng phiền muộn, hắn uống nhiều hơn, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Về đến sân, gọi người đun nước tắm rửa, người khoan khoái hơn, mùi rượu cũng tan đi.Hôm nay hắn chỉ lo uống rượu, không ăn uống gì nhiều, lúc này mới thấy bụng trống rỗng.Đêm xuân muộn vẫn còn chút se lạnh, hơi nước trên người gặp gió, cả người tỉnh táo hẳn.Tạ Tuân không gọi hạ nhân, tự mình xách đèn lồng đi ra khỏi sân, nghĩ nếu bây giờ nhà bếp lớn còn hầm canh, sẽ lấy một bát lót dạ.Vừa đi đến cửa vòm, liền gặp Khương Thư Yểu.Tóc hắn buông lơi, người thoang thoảng hơi nước, thần thái cũng không còn nghiêm nghị như thường ngày, ánh mắt dịu dàng, giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy.Khương Thư Yểu hiếm khi thấy hắn như vậy, chút ngại ngùng trong lòng bị quẳng ra sau đầu, cười nói: "Uống rượu rồi à?"

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Đào Quân Ngọc bị nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Ngươi mua nhiều như vậy làm sao mà dùng hết được, sao phải phung phí chỉ để chèn ép ta.""Ngươi nói gì vậy, ta nào phải vì ngươi, ta là vì phu quân của ta. Để lấy lòng chàng, tiêu chút tiền có là gì?" Khương Thư Yểu dễ dàng diễn vai một thê tử si tình: "Những tấm vải này không dùng được thì đã sao, chỉ cần ta vui, đưa cho phu quân làm đế giày hay khâu mặt giày cũng được, chỉ mong phu quân vui vẻ là được."Mọi người đều bị những lời này của nàng làm cho kinh ngạc, ai nấy đều im lặng."Khụ..." Nghe nha hoàn nói có người bắt nạt Khương Thư Yểu, Tạ Tuân vội vàng chạy đến, vừa bước vào tiệm vải đã thấy cảnh này, bị sặc đến ho sù sụ.Hắn cố nén cơn ngứa nơi cổ họng, ra sức giữ bình tĩnh.Đào công tử đứng bên cạnh nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Khương Thư Yểu, trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ, không biết phu quân của nữ tử này là ai, thật là may mắn khi lấy được một thê tử tốt như vậy.Hắn ta đang nghĩ vậy, bỗng liếc thấy Tạ Tuân, mừng rỡ nói: "Tạ công tử." Hắn ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Tạ Tuân, muốn kết giao nhưng không có cơ hội, hôm nay tình cờ gặp được liền vội vàng tiến lên trò chuyện.Nghe thấy tiếng gọi này, Khương Thư Yểu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào Tạ Tuân đã xuất hiện ở cửa.HinaNghĩ đến những lời vừa nói lúc nãy, nàng xấu hổ đến mức không biết để tay chân vào đâu.Tạ Tuân không quen biết Đào công tử, chỉ gật đầu chào hắn ta, sau đó sải bước đến trước mặt Khương Thư Yểu, cố tỏ ra tự nhiên nói: "Chọn xong rồi thì đi thôi.""Ừm." Khương Thư Yểu ngoan ngoãn gật đầu, thấy mặt Tạ Tuân cứng đờ, nàng nghĩ bụng không lẽ hắn vẫn còn giận chuyện thư sinh kia sao? Hay là hắn nghe thấy những lời si mê của nàng vừa rồi, cảm thấy không thoải mái?Nàng thầm suy nghĩ, không để ý đến vành tai đỏ ửng của Tạ Tuân.Hai người một trước một sau ra khỏi tiệm vải, Khương Thư Yểu sợ lại gặp người quen gây chuyện, không dám đi dạo phố nữa, đành quay về phủ.Nàng ngồi trên xe ngựa, len lén vén rèm nhìn Tạ Tuân, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc, không khỏi chán nản.Mối quan hệ giữa hai người vất vả mãi mới hòa hoãn hơn một chút, sao nàng lại chọc hắn không vui nữa rồi. Tuy Tạ Tuân và nàng không có tình cảm phu thê, nhưng nàng có thể sống tự do tự tại ở Tạ Quốc công phủ, phần nhiều là nhờ sự dung túng của hắn.Không biết làm chút đồ ăn ngon cho hắn có thể lấy lại thiện cảm không, hầy.Nàng đang miên man suy nghĩ, đâu biết Tạ Tuân đang cưỡi ngựa, chỉ hận gió xuân không đủ mát, không thể xua tan đi cái nóng trên mặt và trong lòng mình.Hắn ngẩng đầu nhìn trời, luôn cảm thấy những đám mây trắng biến ảo khôn lường kia cũng giống như Khương Thư Yểu, không thể đoán trước, tâm tư khó hiểu.Sau khi hồi phủ, Tạ Tuân không nán lại lâu, liền ra khỏi phủ chè chén cùng bằng hữu, mãi đến trời tối mới trở về.Lòng phiền muộn, hắn uống nhiều hơn, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Về đến sân, gọi người đun nước tắm rửa, người khoan khoái hơn, mùi rượu cũng tan đi.Hôm nay hắn chỉ lo uống rượu, không ăn uống gì nhiều, lúc này mới thấy bụng trống rỗng.Đêm xuân muộn vẫn còn chút se lạnh, hơi nước trên người gặp gió, cả người tỉnh táo hẳn.Tạ Tuân không gọi hạ nhân, tự mình xách đèn lồng đi ra khỏi sân, nghĩ nếu bây giờ nhà bếp lớn còn hầm canh, sẽ lấy một bát lót dạ.Vừa đi đến cửa vòm, liền gặp Khương Thư Yểu.Tóc hắn buông lơi, người thoang thoảng hơi nước, thần thái cũng không còn nghiêm nghị như thường ngày, ánh mắt dịu dàng, giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy.Khương Thư Yểu hiếm khi thấy hắn như vậy, chút ngại ngùng trong lòng bị quẳng ra sau đầu, cười nói: "Uống rượu rồi à?"

Chương 61