Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 164
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Lần này chỉ có một mình gã nam nhân đứng đầu đến, ánh mắt hắn rơi xuống người Tạ Bội: "Ngươi ra ngoài."Toàn thân Tạ Bội run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Khương Thư Yểu.Khương Thư Yểu vẫn giữ vẻ mặt khiêm nhường đáng thương: "Đại ca, muội muội của ta còn nhỏ, chịu không nổi sợ hãi đâu."Gã nam nhân không nói gì, Khương Thư Yểu run rẩy cúi đầu.Gã nam nhân này nhiều năm theo hầu người quyền quý, đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng người đẹp hơn nữ nhân trước mắt có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với những người như bọn họ, mỹ nhân tuyệt sắc mãi mãi là thứ chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm vào.Nhưng bây giờ khác rồi, nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, xuất thân nghèo khó, không nguy hiểm, khiêm nhường dịu dàng, quả thật là cơ hội hiếm có. Nếu đơn giản g.i.ế.c nàng, hoặc hưởng thụ cùng đám người thô lỗ kia, đều là phí phạm của trời.Hắn ta bước đến gần, hạ giọng: "Ngươi có muốn quay về Tạ Quốc công phủ không?"Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh hãi: "Không, ta không muốn quay về.""Vậy ngươi có muốn sống với ta không?" Hắn ta đợi chính là câu trả lời này.Khương Thư Yểu không trả lời ngay, do dự một lúc rồi thăm dò: "Vậy muội muội của ta thì sao?" Không đợi gã nam nhân trả lời, nàng ngồi thẳng người, chân thành nói: "Đại ca, ta nói thật lòng, những dân nữ như chúng ta chỉ mong được sống yên ổn mà thôi. Nếu đại ca có thể bảo vệ tỷ muội chúng ta, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành báo đáp."169Nghe những lời này, Tạ Bội sợ đến thở không ra hơi, nàng ta quá hiểu chuyện gì sắp xảy ra.Gã nam nhân cười sảng khoái: "Được." Quay sang Tạ Bội nói: "Ngươi ra ngoài đi, có lệnh của ta, bọn chúng không dám động vào ngươi đâu."Khương Thư Yểu nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, toàn thân căng thẳng.Tạ Bội khóc lóc không chịu đi, gã nam nhân hết kiên nhẫn.Nhớ đến việc nể mặt mỹ nhân, hắn ta nhịn không động thủ, lớn tiếng gọi người vào kéo Tạ Bội đi.HinaSau khi Tạ Bội bị kéo đi, cánh cửa gỗ "sầm" một tiếng đóng lại và khóa chặt.Khương Thư Yểu không thể bình tĩnh được nữa, sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng đứt đoạn, đi đến bước này, nàng đã dùng hết toàn lực.Nàng đột ngột đẩy gã nam nhân đang tiến đến gần mình, nhưng khi quay người lại đã bị túm lấy tay áo, "soạt" một tiếng, một bên tay áo bị giật đứt.Dường như mỹ nhân khi sợ hãi càng thêm quyến rũ, gã nam nhân vừa cởi áo choàng vừa từ từ tiến về phía nàng, cười nói: "Sao lại muốn trốn, hối hận rồi à?"Khương Thư Yểu hoàn toàn suy sụp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nắm chặt cây trâm.Gã nam nhân tiến lại gần, trong khoảnh khắc cúi người xuống, nàng theo bản năng vung tay về phía cổ hắn ta.Có lẽ đã đ.â.m trúng, có lẽ không, Khương Thư Yểu đầu óc rối bời, sau khi sợ hãi đến cực điểm, tầm nhìn đã trở nên mờ mịt, tai ù đi.Nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã nam nhân, cảm nhận được hắn ta lật người ngã xuống bên cạnh mình, chưa tắt thở, đang co giật rên rỉ đau đớn.Đã đ.â.m trúng sao?Khương Thư Yểu ngơ ngác nhìn cây trâm vàng trong tay - không hề dính máu.Nàng ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn mờ mịt, bóng dáng ngược sáng kia dần dần rõ nét.Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.Mọi người đều rất sợ Tạ Tuân, bởi vì hắn luôn lạnh lùng, nhưng Khương Thư Yểu biết thực ra dưới vẻ mặt lạnh lùng đó không có nhiều cảm xúc.Cho đến lúc này, nàng mới thấy được bộ mặt thật sự lạnh lùng của Tạ Tuân là như thế nào.Gương mặt như đóng băng, đôi mắt đầy sát khí, không khí xung quanh đông cứng và nặng nề, hắn như một thanh kiếm đã qua tôi luyện, toàn thân toát ra khí thế sắc bén, khiến Khương Thư Yểu sợ hãi lùi lại theo bản năng.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Lần này chỉ có một mình gã nam nhân đứng đầu đến, ánh mắt hắn rơi xuống người Tạ Bội: "Ngươi ra ngoài."Toàn thân Tạ Bội run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Khương Thư Yểu.Khương Thư Yểu vẫn giữ vẻ mặt khiêm nhường đáng thương: "Đại ca, muội muội của ta còn nhỏ, chịu không nổi sợ hãi đâu."Gã nam nhân không nói gì, Khương Thư Yểu run rẩy cúi đầu.Gã nam nhân này nhiều năm theo hầu người quyền quý, đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng người đẹp hơn nữ nhân trước mắt có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với những người như bọn họ, mỹ nhân tuyệt sắc mãi mãi là thứ chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm vào.Nhưng bây giờ khác rồi, nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, xuất thân nghèo khó, không nguy hiểm, khiêm nhường dịu dàng, quả thật là cơ hội hiếm có. Nếu đơn giản g.i.ế.c nàng, hoặc hưởng thụ cùng đám người thô lỗ kia, đều là phí phạm của trời.Hắn ta bước đến gần, hạ giọng: "Ngươi có muốn quay về Tạ Quốc công phủ không?"Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh hãi: "Không, ta không muốn quay về.""Vậy ngươi có muốn sống với ta không?" Hắn ta đợi chính là câu trả lời này.Khương Thư Yểu không trả lời ngay, do dự một lúc rồi thăm dò: "Vậy muội muội của ta thì sao?" Không đợi gã nam nhân trả lời, nàng ngồi thẳng người, chân thành nói: "Đại ca, ta nói thật lòng, những dân nữ như chúng ta chỉ mong được sống yên ổn mà thôi. Nếu đại ca có thể bảo vệ tỷ muội chúng ta, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành báo đáp."169Nghe những lời này, Tạ Bội sợ đến thở không ra hơi, nàng ta quá hiểu chuyện gì sắp xảy ra.Gã nam nhân cười sảng khoái: "Được." Quay sang Tạ Bội nói: "Ngươi ra ngoài đi, có lệnh của ta, bọn chúng không dám động vào ngươi đâu."Khương Thư Yểu nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, toàn thân căng thẳng.Tạ Bội khóc lóc không chịu đi, gã nam nhân hết kiên nhẫn.Nhớ đến việc nể mặt mỹ nhân, hắn ta nhịn không động thủ, lớn tiếng gọi người vào kéo Tạ Bội đi.HinaSau khi Tạ Bội bị kéo đi, cánh cửa gỗ "sầm" một tiếng đóng lại và khóa chặt.Khương Thư Yểu không thể bình tĩnh được nữa, sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng đứt đoạn, đi đến bước này, nàng đã dùng hết toàn lực.Nàng đột ngột đẩy gã nam nhân đang tiến đến gần mình, nhưng khi quay người lại đã bị túm lấy tay áo, "soạt" một tiếng, một bên tay áo bị giật đứt.Dường như mỹ nhân khi sợ hãi càng thêm quyến rũ, gã nam nhân vừa cởi áo choàng vừa từ từ tiến về phía nàng, cười nói: "Sao lại muốn trốn, hối hận rồi à?"Khương Thư Yểu hoàn toàn suy sụp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nắm chặt cây trâm.Gã nam nhân tiến lại gần, trong khoảnh khắc cúi người xuống, nàng theo bản năng vung tay về phía cổ hắn ta.Có lẽ đã đ.â.m trúng, có lẽ không, Khương Thư Yểu đầu óc rối bời, sau khi sợ hãi đến cực điểm, tầm nhìn đã trở nên mờ mịt, tai ù đi.Nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã nam nhân, cảm nhận được hắn ta lật người ngã xuống bên cạnh mình, chưa tắt thở, đang co giật rên rỉ đau đớn.Đã đ.â.m trúng sao?Khương Thư Yểu ngơ ngác nhìn cây trâm vàng trong tay - không hề dính máu.Nàng ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn mờ mịt, bóng dáng ngược sáng kia dần dần rõ nét.Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.Mọi người đều rất sợ Tạ Tuân, bởi vì hắn luôn lạnh lùng, nhưng Khương Thư Yểu biết thực ra dưới vẻ mặt lạnh lùng đó không có nhiều cảm xúc.Cho đến lúc này, nàng mới thấy được bộ mặt thật sự lạnh lùng của Tạ Tuân là như thế nào.Gương mặt như đóng băng, đôi mắt đầy sát khí, không khí xung quanh đông cứng và nặng nề, hắn như một thanh kiếm đã qua tôi luyện, toàn thân toát ra khí thế sắc bén, khiến Khương Thư Yểu sợ hãi lùi lại theo bản năng.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Lần này chỉ có một mình gã nam nhân đứng đầu đến, ánh mắt hắn rơi xuống người Tạ Bội: "Ngươi ra ngoài."Toàn thân Tạ Bội run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Khương Thư Yểu.Khương Thư Yểu vẫn giữ vẻ mặt khiêm nhường đáng thương: "Đại ca, muội muội của ta còn nhỏ, chịu không nổi sợ hãi đâu."Gã nam nhân không nói gì, Khương Thư Yểu run rẩy cúi đầu.Gã nam nhân này nhiều năm theo hầu người quyền quý, đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng người đẹp hơn nữ nhân trước mắt có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với những người như bọn họ, mỹ nhân tuyệt sắc mãi mãi là thứ chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm vào.Nhưng bây giờ khác rồi, nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, xuất thân nghèo khó, không nguy hiểm, khiêm nhường dịu dàng, quả thật là cơ hội hiếm có. Nếu đơn giản g.i.ế.c nàng, hoặc hưởng thụ cùng đám người thô lỗ kia, đều là phí phạm của trời.Hắn ta bước đến gần, hạ giọng: "Ngươi có muốn quay về Tạ Quốc công phủ không?"Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh hãi: "Không, ta không muốn quay về.""Vậy ngươi có muốn sống với ta không?" Hắn ta đợi chính là câu trả lời này.Khương Thư Yểu không trả lời ngay, do dự một lúc rồi thăm dò: "Vậy muội muội của ta thì sao?" Không đợi gã nam nhân trả lời, nàng ngồi thẳng người, chân thành nói: "Đại ca, ta nói thật lòng, những dân nữ như chúng ta chỉ mong được sống yên ổn mà thôi. Nếu đại ca có thể bảo vệ tỷ muội chúng ta, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành báo đáp."169Nghe những lời này, Tạ Bội sợ đến thở không ra hơi, nàng ta quá hiểu chuyện gì sắp xảy ra.Gã nam nhân cười sảng khoái: "Được." Quay sang Tạ Bội nói: "Ngươi ra ngoài đi, có lệnh của ta, bọn chúng không dám động vào ngươi đâu."Khương Thư Yểu nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, toàn thân căng thẳng.Tạ Bội khóc lóc không chịu đi, gã nam nhân hết kiên nhẫn.Nhớ đến việc nể mặt mỹ nhân, hắn ta nhịn không động thủ, lớn tiếng gọi người vào kéo Tạ Bội đi.HinaSau khi Tạ Bội bị kéo đi, cánh cửa gỗ "sầm" một tiếng đóng lại và khóa chặt.Khương Thư Yểu không thể bình tĩnh được nữa, sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng đứt đoạn, đi đến bước này, nàng đã dùng hết toàn lực.Nàng đột ngột đẩy gã nam nhân đang tiến đến gần mình, nhưng khi quay người lại đã bị túm lấy tay áo, "soạt" một tiếng, một bên tay áo bị giật đứt.Dường như mỹ nhân khi sợ hãi càng thêm quyến rũ, gã nam nhân vừa cởi áo choàng vừa từ từ tiến về phía nàng, cười nói: "Sao lại muốn trốn, hối hận rồi à?"Khương Thư Yểu hoàn toàn suy sụp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nắm chặt cây trâm.Gã nam nhân tiến lại gần, trong khoảnh khắc cúi người xuống, nàng theo bản năng vung tay về phía cổ hắn ta.Có lẽ đã đ.â.m trúng, có lẽ không, Khương Thư Yểu đầu óc rối bời, sau khi sợ hãi đến cực điểm, tầm nhìn đã trở nên mờ mịt, tai ù đi.Nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã nam nhân, cảm nhận được hắn ta lật người ngã xuống bên cạnh mình, chưa tắt thở, đang co giật rên rỉ đau đớn.Đã đ.â.m trúng sao?Khương Thư Yểu ngơ ngác nhìn cây trâm vàng trong tay - không hề dính máu.Nàng ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn mờ mịt, bóng dáng ngược sáng kia dần dần rõ nét.Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.Mọi người đều rất sợ Tạ Tuân, bởi vì hắn luôn lạnh lùng, nhưng Khương Thư Yểu biết thực ra dưới vẻ mặt lạnh lùng đó không có nhiều cảm xúc.Cho đến lúc này, nàng mới thấy được bộ mặt thật sự lạnh lùng của Tạ Tuân là như thế nào.Gương mặt như đóng băng, đôi mắt đầy sát khí, không khí xung quanh đông cứng và nặng nề, hắn như một thanh kiếm đã qua tôi luyện, toàn thân toát ra khí thế sắc bén, khiến Khương Thư Yểu sợ hãi lùi lại theo bản năng.