Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…

Chương 174

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Chu thị liên tục ăn mấy miếng, phải công nhận, những món ăn thanh đạm trước đây cũng có hương vị riêng. Ăn vài lát thịt trắng, lại húp một ngụm cháo trắng ấm nóng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng bực bội cũng dịu đi không ít.Nàng ấy ăn đĩa của mình, nhìn đĩa của Khương Thư Yểu, đoán xem hương vị đĩa thịt trắng rưới dầu đỏ kia như thế nào.Đĩa trước mặt Khương Thư Yểu là thịt trắng bằm tỏi, vừa có thịt trắng, vừa có lát dưa chuột, cả hai đều mỏng như giấy, trên mặt rưới tỏi băm, nước tương và dầu ớt, màu sắc tươi sáng, mùi tỏi nồng nàn.Chu thị nhìn chằm chằm mấy lần, không nhịn được, hỏi: "Đĩa của muội có vị thế nào?"Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy rụt ánh mắt lại, giả vờ thờ ơ: "Ta chỉ hỏi thôi."Thấy nàng ấy như vậy, Khương Thư Yểu bèn đẩy cho nàng ấy: "Nếu tẩu tò mò thì nếm thử đi, ăn ít chắc không sao đâu."Chu thị vui sướng trong lòng, gắp một miếng thịt trắng cuốn dưa chuột, chấm chút nước sốt tỏi trên mặt, há to miệng nhét vào miệng.Thịt trắng béo ngậy đầy nước, mềm mà không nát, dưa chuột giòn tươi mát, không ai lấn át ai, nước sốt cay thơm, mùi tỏi nồng đậm, vị cay nồng khi vào miệng hơi nặng, tăng thêm tầng hương vị tuyệt vời, khiến người ta thèm ăn.Thịt trắng thơm ngon khi nhai trơn mềm hơi dai, da thịt giòn sần sật, so với phần mỡ tan ngay trong miệng thì có thêm chút dai dai, không cần dùng sức, nhưng nhai rất nghiện.179Sau khi nuốt vào bụng, trong miệng còn sót lại mùi cay thơm và mùi thịt đậm đà quyện lẫn không tan.Nàng ấy không phải người hay kìm nén lời nói, liền mở miệng hỏi: "Đây là mùi vị gì vậy? Như vị cay của tỏi băm, lại thêm một mùi thơm ngon khác lạ."Lúc này Khương Thư Yểu mới nhớ ra Chu thị là người lần đầu ăn ớt, may mà mình không cho nhiều ớt, chắc là không quá kích thích."Đây là vị cay, là mùi vị của ớt."Chu thị không biết ớt là gì, nhưng đã bị sức hấp dẫn của dầu ớt chinh phục, gắp thịt trắng chuyên chấm vào chỗ dầu đỏ: "Ớt ư? Chưa từng nghe qua, xem ra là thứ ngon lành."Khương Thư Yểu vội vàng ngăn lại: "Ăn ít thôi, ăn nhiều đồ cay bụng không chịu nổi đâu." Chu thị đâu phải dần dần thích nghi từ dầu hoa tiêu đến dầu ớt như Tạ Tuân, e là sẽ không quen.Hơn nữa Tạ Tuân thân thể khỏe mạnh, ăn đau bụng cũng không sao, Chu thị thì khác.Hina"Chịu được mà chịu được mà." Chu thị nói, lại nhanh nhẹn gắp thêm vài miếng, Khương Thư Yểu không khỏi lo lắng, trực tiếp kéo đĩa đi.Chu thị tuy thất vọng, nhưng cũng không dày mặt đi giành ăn trong đĩa của người ta, đành thôi.Nàng ấy cúi đầu uống cháo, bỗng nghe thấy tiếng "xì xì" bên tai, ngẩng đầu lên, cả người đều kinh ngạc.Khương Thư Yểu dùng đầu ngón tay kẹp miếng xương lớn, đang mút xương không ngừng nghỉ.Chu thị nhất thời có chút hoảng hốt.Đây là ở kinh thành phải không? Đây chẳng phải là cảnh tượng chỉ có ở phương Bắc sao, người nghèo mua không nổi thịt, chỉ có thể gặm gặm mấy mẩu thịt vụn trên xương để đỡ thèm, giống như Khương Thư Yểu bây giờ vậy.Khương Thư Yểu mút hết nước trong xương, hài lòng gặm sạch những mẩu thịt vụn trên bề mặt xương. Loại thịt này mới là ngon nhất, có thể coi là tinh túy của xương lớn.Nàng thấy vẻ mặt Chu thị ngạc nhiên, liền đẩy bát đựng xương lớn đến trước mặt Chu thị: "Nếm thử đi, rất ngon đấy. Dùng đầu đũa chấm một chút muối, chọc chọc vào khe xương tròn tròn đó, rồi dùng sức hút ra, bảo đảm ngon tuyệt."Chu thị do dự, tuy nàng ấy luôn bị người ta chê trách thô lỗ không biết cách, nhưng khi ở phương Bắc nàng ấy cũng chưa từng gặm xương.Khương Thư Yểu chớp chớp mắt nhìn nàng ấy, vẻ mặt mong đợi.Chu thị câu "Ta không muốn" vừa đến cổ họng lại nuốt trở vào, gọi người mang nước đến rửa tay, rồi học theo động tác của Khương Thư Yểu nhặt lấy một miếng xương ống.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Chu thị liên tục ăn mấy miếng, phải công nhận, những món ăn thanh đạm trước đây cũng có hương vị riêng. Ăn vài lát thịt trắng, lại húp một ngụm cháo trắng ấm nóng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng bực bội cũng dịu đi không ít.Nàng ấy ăn đĩa của mình, nhìn đĩa của Khương Thư Yểu, đoán xem hương vị đĩa thịt trắng rưới dầu đỏ kia như thế nào.Đĩa trước mặt Khương Thư Yểu là thịt trắng bằm tỏi, vừa có thịt trắng, vừa có lát dưa chuột, cả hai đều mỏng như giấy, trên mặt rưới tỏi băm, nước tương và dầu ớt, màu sắc tươi sáng, mùi tỏi nồng nàn.Chu thị nhìn chằm chằm mấy lần, không nhịn được, hỏi: "Đĩa của muội có vị thế nào?"Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy rụt ánh mắt lại, giả vờ thờ ơ: "Ta chỉ hỏi thôi."Thấy nàng ấy như vậy, Khương Thư Yểu bèn đẩy cho nàng ấy: "Nếu tẩu tò mò thì nếm thử đi, ăn ít chắc không sao đâu."Chu thị vui sướng trong lòng, gắp một miếng thịt trắng cuốn dưa chuột, chấm chút nước sốt tỏi trên mặt, há to miệng nhét vào miệng.Thịt trắng béo ngậy đầy nước, mềm mà không nát, dưa chuột giòn tươi mát, không ai lấn át ai, nước sốt cay thơm, mùi tỏi nồng đậm, vị cay nồng khi vào miệng hơi nặng, tăng thêm tầng hương vị tuyệt vời, khiến người ta thèm ăn.Thịt trắng thơm ngon khi nhai trơn mềm hơi dai, da thịt giòn sần sật, so với phần mỡ tan ngay trong miệng thì có thêm chút dai dai, không cần dùng sức, nhưng nhai rất nghiện.179Sau khi nuốt vào bụng, trong miệng còn sót lại mùi cay thơm và mùi thịt đậm đà quyện lẫn không tan.Nàng ấy không phải người hay kìm nén lời nói, liền mở miệng hỏi: "Đây là mùi vị gì vậy? Như vị cay của tỏi băm, lại thêm một mùi thơm ngon khác lạ."Lúc này Khương Thư Yểu mới nhớ ra Chu thị là người lần đầu ăn ớt, may mà mình không cho nhiều ớt, chắc là không quá kích thích."Đây là vị cay, là mùi vị của ớt."Chu thị không biết ớt là gì, nhưng đã bị sức hấp dẫn của dầu ớt chinh phục, gắp thịt trắng chuyên chấm vào chỗ dầu đỏ: "Ớt ư? Chưa từng nghe qua, xem ra là thứ ngon lành."Khương Thư Yểu vội vàng ngăn lại: "Ăn ít thôi, ăn nhiều đồ cay bụng không chịu nổi đâu." Chu thị đâu phải dần dần thích nghi từ dầu hoa tiêu đến dầu ớt như Tạ Tuân, e là sẽ không quen.Hơn nữa Tạ Tuân thân thể khỏe mạnh, ăn đau bụng cũng không sao, Chu thị thì khác.Hina"Chịu được mà chịu được mà." Chu thị nói, lại nhanh nhẹn gắp thêm vài miếng, Khương Thư Yểu không khỏi lo lắng, trực tiếp kéo đĩa đi.Chu thị tuy thất vọng, nhưng cũng không dày mặt đi giành ăn trong đĩa của người ta, đành thôi.Nàng ấy cúi đầu uống cháo, bỗng nghe thấy tiếng "xì xì" bên tai, ngẩng đầu lên, cả người đều kinh ngạc.Khương Thư Yểu dùng đầu ngón tay kẹp miếng xương lớn, đang mút xương không ngừng nghỉ.Chu thị nhất thời có chút hoảng hốt.Đây là ở kinh thành phải không? Đây chẳng phải là cảnh tượng chỉ có ở phương Bắc sao, người nghèo mua không nổi thịt, chỉ có thể gặm gặm mấy mẩu thịt vụn trên xương để đỡ thèm, giống như Khương Thư Yểu bây giờ vậy.Khương Thư Yểu mút hết nước trong xương, hài lòng gặm sạch những mẩu thịt vụn trên bề mặt xương. Loại thịt này mới là ngon nhất, có thể coi là tinh túy của xương lớn.Nàng thấy vẻ mặt Chu thị ngạc nhiên, liền đẩy bát đựng xương lớn đến trước mặt Chu thị: "Nếm thử đi, rất ngon đấy. Dùng đầu đũa chấm một chút muối, chọc chọc vào khe xương tròn tròn đó, rồi dùng sức hút ra, bảo đảm ngon tuyệt."Chu thị do dự, tuy nàng ấy luôn bị người ta chê trách thô lỗ không biết cách, nhưng khi ở phương Bắc nàng ấy cũng chưa từng gặm xương.Khương Thư Yểu chớp chớp mắt nhìn nàng ấy, vẻ mặt mong đợi.Chu thị câu "Ta không muốn" vừa đến cổ họng lại nuốt trở vào, gọi người mang nước đến rửa tay, rồi học theo động tác của Khương Thư Yểu nhặt lấy một miếng xương ống.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Chu thị liên tục ăn mấy miếng, phải công nhận, những món ăn thanh đạm trước đây cũng có hương vị riêng. Ăn vài lát thịt trắng, lại húp một ngụm cháo trắng ấm nóng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng bực bội cũng dịu đi không ít.Nàng ấy ăn đĩa của mình, nhìn đĩa của Khương Thư Yểu, đoán xem hương vị đĩa thịt trắng rưới dầu đỏ kia như thế nào.Đĩa trước mặt Khương Thư Yểu là thịt trắng bằm tỏi, vừa có thịt trắng, vừa có lát dưa chuột, cả hai đều mỏng như giấy, trên mặt rưới tỏi băm, nước tương và dầu ớt, màu sắc tươi sáng, mùi tỏi nồng nàn.Chu thị nhìn chằm chằm mấy lần, không nhịn được, hỏi: "Đĩa của muội có vị thế nào?"Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy rụt ánh mắt lại, giả vờ thờ ơ: "Ta chỉ hỏi thôi."Thấy nàng ấy như vậy, Khương Thư Yểu bèn đẩy cho nàng ấy: "Nếu tẩu tò mò thì nếm thử đi, ăn ít chắc không sao đâu."Chu thị vui sướng trong lòng, gắp một miếng thịt trắng cuốn dưa chuột, chấm chút nước sốt tỏi trên mặt, há to miệng nhét vào miệng.Thịt trắng béo ngậy đầy nước, mềm mà không nát, dưa chuột giòn tươi mát, không ai lấn át ai, nước sốt cay thơm, mùi tỏi nồng đậm, vị cay nồng khi vào miệng hơi nặng, tăng thêm tầng hương vị tuyệt vời, khiến người ta thèm ăn.Thịt trắng thơm ngon khi nhai trơn mềm hơi dai, da thịt giòn sần sật, so với phần mỡ tan ngay trong miệng thì có thêm chút dai dai, không cần dùng sức, nhưng nhai rất nghiện.179Sau khi nuốt vào bụng, trong miệng còn sót lại mùi cay thơm và mùi thịt đậm đà quyện lẫn không tan.Nàng ấy không phải người hay kìm nén lời nói, liền mở miệng hỏi: "Đây là mùi vị gì vậy? Như vị cay của tỏi băm, lại thêm một mùi thơm ngon khác lạ."Lúc này Khương Thư Yểu mới nhớ ra Chu thị là người lần đầu ăn ớt, may mà mình không cho nhiều ớt, chắc là không quá kích thích."Đây là vị cay, là mùi vị của ớt."Chu thị không biết ớt là gì, nhưng đã bị sức hấp dẫn của dầu ớt chinh phục, gắp thịt trắng chuyên chấm vào chỗ dầu đỏ: "Ớt ư? Chưa từng nghe qua, xem ra là thứ ngon lành."Khương Thư Yểu vội vàng ngăn lại: "Ăn ít thôi, ăn nhiều đồ cay bụng không chịu nổi đâu." Chu thị đâu phải dần dần thích nghi từ dầu hoa tiêu đến dầu ớt như Tạ Tuân, e là sẽ không quen.Hơn nữa Tạ Tuân thân thể khỏe mạnh, ăn đau bụng cũng không sao, Chu thị thì khác.Hina"Chịu được mà chịu được mà." Chu thị nói, lại nhanh nhẹn gắp thêm vài miếng, Khương Thư Yểu không khỏi lo lắng, trực tiếp kéo đĩa đi.Chu thị tuy thất vọng, nhưng cũng không dày mặt đi giành ăn trong đĩa của người ta, đành thôi.Nàng ấy cúi đầu uống cháo, bỗng nghe thấy tiếng "xì xì" bên tai, ngẩng đầu lên, cả người đều kinh ngạc.Khương Thư Yểu dùng đầu ngón tay kẹp miếng xương lớn, đang mút xương không ngừng nghỉ.Chu thị nhất thời có chút hoảng hốt.Đây là ở kinh thành phải không? Đây chẳng phải là cảnh tượng chỉ có ở phương Bắc sao, người nghèo mua không nổi thịt, chỉ có thể gặm gặm mấy mẩu thịt vụn trên xương để đỡ thèm, giống như Khương Thư Yểu bây giờ vậy.Khương Thư Yểu mút hết nước trong xương, hài lòng gặm sạch những mẩu thịt vụn trên bề mặt xương. Loại thịt này mới là ngon nhất, có thể coi là tinh túy của xương lớn.Nàng thấy vẻ mặt Chu thị ngạc nhiên, liền đẩy bát đựng xương lớn đến trước mặt Chu thị: "Nếm thử đi, rất ngon đấy. Dùng đầu đũa chấm một chút muối, chọc chọc vào khe xương tròn tròn đó, rồi dùng sức hút ra, bảo đảm ngon tuyệt."Chu thị do dự, tuy nàng ấy luôn bị người ta chê trách thô lỗ không biết cách, nhưng khi ở phương Bắc nàng ấy cũng chưa từng gặm xương.Khương Thư Yểu chớp chớp mắt nhìn nàng ấy, vẻ mặt mong đợi.Chu thị câu "Ta không muốn" vừa đến cổ họng lại nuốt trở vào, gọi người mang nước đến rửa tay, rồi học theo động tác của Khương Thư Yểu nhặt lấy một miếng xương ống.

Chương 174