Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 188
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Khương Thư Yểu chăm chú nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: "Tạ Bá Uyên, chàng phải nói được làm được đấy."Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn, khiến nửa bên má hắn tê dại trong chốc lát, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra được một chữ "Được".Vừa dứt lời, bên ngoài cửa bỗng có tiếng động phá tan bầu không khí mờ ảo giữa hai người."Tiểu thư, không hay rồi, tứ thiếu gia đau bụng, bên đại phòng mời đại phu, kinh động cả lão phu nhân."Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng ngồi bật dậy trên giường.Tạ Tuân cũng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, mở cửa cho Bạch Chỉ vào.Bạch Chỉ kể sơ qua sự việc.Tạ Diệu vốn thể yếu, ban đêm nôn hai lần là chuyện lớn, Khương Thư Yểu và Tạ Tuân lo lắng vội vàng đến đại phòng.Khi đến đại phòng, lão phu nhân cũng có mặt, đang nghiêm mặt quở trách Từ thị.Thấy Khương Thư Yểu đến, bà ấy lập tức chuyển hướng sang nàng, dù sao Tạ Diệu cũng đau bụng ở chỗ nàng.Vừa mới bắt đầu, đại phu đã bước ra.Lão phu nhân lập tức im lặng, lo lắng nhìn về phía đại phu."Chỉ là ăn không tiêu hóa thôi, chắc là bữa tối ăn hơi nhiều dầu mỡ, tiểu công tử khó chịu trong bụng, nôn ra là sẽ khỏe thôi."Như vậy chỉ là hư kinh một trận, mọi người đều thở phào.193Nhưng lão phu nhân đã đến, việc này cũng không thể vì Tạ Diệu không sao mà bỏ qua.Lão phu nhân hỏi kỹ về bữa tối của Tạ Diệu, rồi không hài lòng nói: "Da vịt béo ngậy, thân thể A Diệu không tốt, sao có thể ăn nhiều?"Từ thị cố gắng biện hộ: "Thân thể A Diệu đã khá hơn nhiều rồi, hơn nữa hiếm khi nào nó có khẩu vị tốt như vậy, con thấy nó ăn vui vẻ—"Lão phu nhân bực bội ngắt lời: "Thôi đi, tìm nhiều lý do làm gì."Từ thị đành cúi đầu nói: "Tức phụ biết lỗi rồi.""Nó là con của con, bệnh tật khó chịu thì con cũng đau lòng, ta già rồi nói nhiều cũng vô ích, còn con—" Lão phu nhân đưa mắt nhìn Khương Thư Yểu: "Ta vì việc này phạt con, con nhận hay không?"Khương Thư Yểu chưa kịp mở miệng, Tạ Tuân đã chuẩn bị lên tiếng biện hộ cho nàng: "Mẹ..."Vừa nói được một chữ, đã thấy Từ thị liên tục ra hiệu bằng mắt cho hắn.Ban đầu lão phu nhân cũng chỉ định phạt nhẹ thôi, dù sao Khương Thư Yểu cũng có trách nhiệm. Nhưng nếu Tạ Tuân lên tiếng giúp đỡ, lão phu nhân chưa chắc đã chỉ phạt nhẹ là xong.Hina"Con xin nhận phạt." Khương Thư Yểu lên tiếng, nàng lo lắng cho Tạ Diệu, trong lòng áy náy khó chịu: "Phạt gì con cũng nhận." Việc này quả thật là do nàng sơ suất.Lão phu nhân thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp của nàng không giống giả vờ, liền dịu giọng: "Việc này do ăn uống mà ra, vậy đóng cửa nhà bếp nhỏ của con mười ngày đi."Đánh rắn đánh đúng bảy tấc, đối với Khương Thư Yểu mà nói quả thật là một hình phạt.Nàng gật đầu: "Vâng.""Sáng mai ta sẽ phái người đến." Lão phu nhân tuổi đã cao, xáo trộn một hồi cũng mệt rồi, không muốn nói nhiều: "Được rồi, con vào xem A Diệu đi."Bà ấy vừa nói xong, Khương Thư Yểu liền lập tức chui vào phòng trong, Tạ Tuân định đi theo, bị lão phu nhân chặn lại.Vừa rồi thấy Tạ Tuân cùng Khương Thư Yểu vào cửa, bà ấy đã thấy kỳ lạ, giờ lại thấy hắn nghe hình phạt mà vẻ mặt ủ rũ, một dáng vẻ đau lòng khó chịu, càng thêm không vui: "Ta phạt nàng ta, con không vui?"Tạ Tuân nhìn lão phu nhân, thật là không biết nói gì.Đóng cửa nhà bếp nhỏ có ảnh hưởng gì đến Khương Thư Yểu chứ, gần đây giờ Ngọ nàng luôn dùng bữa ở nhị phòng, đến nhị phòng nấu ăn là được rồi.Hắn thì khác, bữa trưa của hắn có thể coi như đổ sông đổ biển rồi, thậm chí bữa tối cũng phải ăn lại đồ nhà bếp lớn nấu.Nói là phạt Khương thị, chi bằng nói là hành hạ hắn - đứa con trai này thì đúng hơn.Hắn buồn bực nói: "Mẹ mau về ngủ đi, con vào xem A Diệu trước đây."
Khương Thư Yểu chăm chú nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: "Tạ Bá Uyên, chàng phải nói được làm được đấy."
Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn, khiến nửa bên má hắn tê dại trong chốc lát, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra được một chữ "Được".
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa bỗng có tiếng động phá tan bầu không khí mờ ảo giữa hai người.
"Tiểu thư, không hay rồi, tứ thiếu gia đau bụng, bên đại phòng mời đại phu, kinh động cả lão phu nhân."
Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng ngồi bật dậy trên giường.
Tạ Tuân cũng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, mở cửa cho Bạch Chỉ vào.
Bạch Chỉ kể sơ qua sự việc.
Tạ Diệu vốn thể yếu, ban đêm nôn hai lần là chuyện lớn, Khương Thư Yểu và Tạ Tuân lo lắng vội vàng đến đại phòng.
Khi đến đại phòng, lão phu nhân cũng có mặt, đang nghiêm mặt quở trách Từ thị.
Thấy Khương Thư Yểu đến, bà ấy lập tức chuyển hướng sang nàng, dù sao Tạ Diệu cũng đau bụng ở chỗ nàng.
Vừa mới bắt đầu, đại phu đã bước ra.
Lão phu nhân lập tức im lặng, lo lắng nhìn về phía đại phu.
"Chỉ là ăn không tiêu hóa thôi, chắc là bữa tối ăn hơi nhiều dầu mỡ, tiểu công tử khó chịu trong bụng, nôn ra là sẽ khỏe thôi."
Như vậy chỉ là hư kinh một trận, mọi người đều thở phào.
193
Nhưng lão phu nhân đã đến, việc này cũng không thể vì Tạ Diệu không sao mà bỏ qua.
Lão phu nhân hỏi kỹ về bữa tối của Tạ Diệu, rồi không hài lòng nói: "Da vịt béo ngậy, thân thể A Diệu không tốt, sao có thể ăn nhiều?"
Từ thị cố gắng biện hộ: "Thân thể A Diệu đã khá hơn nhiều rồi, hơn nữa hiếm khi nào nó có khẩu vị tốt như vậy, con thấy nó ăn vui vẻ—"
Lão phu nhân bực bội ngắt lời: "Thôi đi, tìm nhiều lý do làm gì."
Từ thị đành cúi đầu nói: "Tức phụ biết lỗi rồi."
"Nó là con của con, bệnh tật khó chịu thì con cũng đau lòng, ta già rồi nói nhiều cũng vô ích, còn con—" Lão phu nhân đưa mắt nhìn Khương Thư Yểu: "Ta vì việc này phạt con, con nhận hay không?"
Khương Thư Yểu chưa kịp mở miệng, Tạ Tuân đã chuẩn bị lên tiếng biện hộ cho nàng: "Mẹ..."
Vừa nói được một chữ, đã thấy Từ thị liên tục ra hiệu bằng mắt cho hắn.
Ban đầu lão phu nhân cũng chỉ định phạt nhẹ thôi, dù sao Khương Thư Yểu cũng có trách nhiệm. Nhưng nếu Tạ Tuân lên tiếng giúp đỡ, lão phu nhân chưa chắc đã chỉ phạt nhẹ là xong.
Hina
"Con xin nhận phạt." Khương Thư Yểu lên tiếng, nàng lo lắng cho Tạ Diệu, trong lòng áy náy khó chịu: "Phạt gì con cũng nhận." Việc này quả thật là do nàng sơ suất.
Lão phu nhân thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp của nàng không giống giả vờ, liền dịu giọng: "Việc này do ăn uống mà ra, vậy đóng cửa nhà bếp nhỏ của con mười ngày đi."
Đánh rắn đánh đúng bảy tấc, đối với Khương Thư Yểu mà nói quả thật là một hình phạt.
Nàng gật đầu: "Vâng."
"Sáng mai ta sẽ phái người đến." Lão phu nhân tuổi đã cao, xáo trộn một hồi cũng mệt rồi, không muốn nói nhiều: "Được rồi, con vào xem A Diệu đi."
Bà ấy vừa nói xong, Khương Thư Yểu liền lập tức chui vào phòng trong, Tạ Tuân định đi theo, bị lão phu nhân chặn lại.
Vừa rồi thấy Tạ Tuân cùng Khương Thư Yểu vào cửa, bà ấy đã thấy kỳ lạ, giờ lại thấy hắn nghe hình phạt mà vẻ mặt ủ rũ, một dáng vẻ đau lòng khó chịu, càng thêm không vui: "Ta phạt nàng ta, con không vui?"
Tạ Tuân nhìn lão phu nhân, thật là không biết nói gì.
Đóng cửa nhà bếp nhỏ có ảnh hưởng gì đến Khương Thư Yểu chứ, gần đây giờ Ngọ nàng luôn dùng bữa ở nhị phòng, đến nhị phòng nấu ăn là được rồi.
Hắn thì khác, bữa trưa của hắn có thể coi như đổ sông đổ biển rồi, thậm chí bữa tối cũng phải ăn lại đồ nhà bếp lớn nấu.
Nói là phạt Khương thị, chi bằng nói là hành hạ hắn - đứa con trai này thì đúng hơn.
Hắn buồn bực nói: "Mẹ mau về ngủ đi, con vào xem A Diệu trước đây."
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Khương Thư Yểu chăm chú nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: "Tạ Bá Uyên, chàng phải nói được làm được đấy."Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn, khiến nửa bên má hắn tê dại trong chốc lát, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra được một chữ "Được".Vừa dứt lời, bên ngoài cửa bỗng có tiếng động phá tan bầu không khí mờ ảo giữa hai người."Tiểu thư, không hay rồi, tứ thiếu gia đau bụng, bên đại phòng mời đại phu, kinh động cả lão phu nhân."Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng ngồi bật dậy trên giường.Tạ Tuân cũng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, mở cửa cho Bạch Chỉ vào.Bạch Chỉ kể sơ qua sự việc.Tạ Diệu vốn thể yếu, ban đêm nôn hai lần là chuyện lớn, Khương Thư Yểu và Tạ Tuân lo lắng vội vàng đến đại phòng.Khi đến đại phòng, lão phu nhân cũng có mặt, đang nghiêm mặt quở trách Từ thị.Thấy Khương Thư Yểu đến, bà ấy lập tức chuyển hướng sang nàng, dù sao Tạ Diệu cũng đau bụng ở chỗ nàng.Vừa mới bắt đầu, đại phu đã bước ra.Lão phu nhân lập tức im lặng, lo lắng nhìn về phía đại phu."Chỉ là ăn không tiêu hóa thôi, chắc là bữa tối ăn hơi nhiều dầu mỡ, tiểu công tử khó chịu trong bụng, nôn ra là sẽ khỏe thôi."Như vậy chỉ là hư kinh một trận, mọi người đều thở phào.193Nhưng lão phu nhân đã đến, việc này cũng không thể vì Tạ Diệu không sao mà bỏ qua.Lão phu nhân hỏi kỹ về bữa tối của Tạ Diệu, rồi không hài lòng nói: "Da vịt béo ngậy, thân thể A Diệu không tốt, sao có thể ăn nhiều?"Từ thị cố gắng biện hộ: "Thân thể A Diệu đã khá hơn nhiều rồi, hơn nữa hiếm khi nào nó có khẩu vị tốt như vậy, con thấy nó ăn vui vẻ—"Lão phu nhân bực bội ngắt lời: "Thôi đi, tìm nhiều lý do làm gì."Từ thị đành cúi đầu nói: "Tức phụ biết lỗi rồi.""Nó là con của con, bệnh tật khó chịu thì con cũng đau lòng, ta già rồi nói nhiều cũng vô ích, còn con—" Lão phu nhân đưa mắt nhìn Khương Thư Yểu: "Ta vì việc này phạt con, con nhận hay không?"Khương Thư Yểu chưa kịp mở miệng, Tạ Tuân đã chuẩn bị lên tiếng biện hộ cho nàng: "Mẹ..."Vừa nói được một chữ, đã thấy Từ thị liên tục ra hiệu bằng mắt cho hắn.Ban đầu lão phu nhân cũng chỉ định phạt nhẹ thôi, dù sao Khương Thư Yểu cũng có trách nhiệm. Nhưng nếu Tạ Tuân lên tiếng giúp đỡ, lão phu nhân chưa chắc đã chỉ phạt nhẹ là xong.Hina"Con xin nhận phạt." Khương Thư Yểu lên tiếng, nàng lo lắng cho Tạ Diệu, trong lòng áy náy khó chịu: "Phạt gì con cũng nhận." Việc này quả thật là do nàng sơ suất.Lão phu nhân thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp của nàng không giống giả vờ, liền dịu giọng: "Việc này do ăn uống mà ra, vậy đóng cửa nhà bếp nhỏ của con mười ngày đi."Đánh rắn đánh đúng bảy tấc, đối với Khương Thư Yểu mà nói quả thật là một hình phạt.Nàng gật đầu: "Vâng.""Sáng mai ta sẽ phái người đến." Lão phu nhân tuổi đã cao, xáo trộn một hồi cũng mệt rồi, không muốn nói nhiều: "Được rồi, con vào xem A Diệu đi."Bà ấy vừa nói xong, Khương Thư Yểu liền lập tức chui vào phòng trong, Tạ Tuân định đi theo, bị lão phu nhân chặn lại.Vừa rồi thấy Tạ Tuân cùng Khương Thư Yểu vào cửa, bà ấy đã thấy kỳ lạ, giờ lại thấy hắn nghe hình phạt mà vẻ mặt ủ rũ, một dáng vẻ đau lòng khó chịu, càng thêm không vui: "Ta phạt nàng ta, con không vui?"Tạ Tuân nhìn lão phu nhân, thật là không biết nói gì.Đóng cửa nhà bếp nhỏ có ảnh hưởng gì đến Khương Thư Yểu chứ, gần đây giờ Ngọ nàng luôn dùng bữa ở nhị phòng, đến nhị phòng nấu ăn là được rồi.Hắn thì khác, bữa trưa của hắn có thể coi như đổ sông đổ biển rồi, thậm chí bữa tối cũng phải ăn lại đồ nhà bếp lớn nấu.Nói là phạt Khương thị, chi bằng nói là hành hạ hắn - đứa con trai này thì đúng hơn.Hắn buồn bực nói: "Mẹ mau về ngủ đi, con vào xem A Diệu trước đây."