Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…

Chương 293

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Những người này đều là công tử quý tộc từ nhỏ đã được rèn luyện văn võ song toàn, phản ứng nhanh nhẹn, xoay người chu toàn với kẻ ám sát.Họ không mang theo vũ khí nặng nề, nên lúc này rơi vào thế hạ phong. May mà có người đoạt được kiếm, tình thế xoay chuyển, những kẻ ám sát lần lượt ngã xuống.Những người biết võ xông lên phía trước, những người vốn yếu ớt từ nhỏ chưa từng luyện võ thì đứng cùng Thái tử, tưởng chừng đã giải quyết xong bọn ám sát, bỗng từ phía sau chéo có một nhát kiếm đ.â.m tới, người yếu ớt cúi người tránh được, nhưng thấy lưỡi kiếm kia trong giây lát đã chỉ thẳng về phía Thái tử.Hắn ta hoảng hốt, theo bản năng ném ra vật đang cầm trong tay.Chỉ thấy lọ tương thịt băm vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, dầu ớt b.ắ.n tung tóe, không khách khí tạt đầy mặt kẻ ám sát.Dầu ớt vào mắt đau như bị khoét, tên ám sát kêu lên đau đớn, theo bản năng che mắt, cúi người rên rỉ không ngừng.Mấy người Tạ Tuân vội vàng chạy đến, khống chế tên ám sát.Người yếu ớt hét lớn: "Hỏng rồi!"Mọi người theo ánh mắt hắn ta nhìn lại. Lọ tre đã đổ sạch nằm tội nghiệp trên mặt đất, tương thịt băm đã thấm hết vào bùn đất.Mọi người kinh hãi thất sắc."Nửa tháng nay chỉ trông cậy vào lọ tương này! Sao ngươi lại để mất được!""Mất cái nào! Chẳng lẽ là tương gạch cua sao?""Để ta xem nào, không phải, không phải.""Ngươi làm sao vậy! Sao lại để mất tương, lúc đưa cho ngươi chẳng phải đã dặn ôm cho kỹ rồi hay sao?"Kẻ làm mất lọ tương: "Hu hu hu."Tên thích khách bị dẫm dưới chân, mắt cay xè đau rát, nghe bọn họ nói chuyện mà chẳng hề để hắn ta vào mắt, tức đến thắt cả ruột gan: Chẳng lẽ không thể cho nghề nghiệp kinh thiên động địa này một chút tôn trọng cần thiết hay sao?Đông cung chuyên môn ăn bám, thất lạc một bình tương liền ủ rũ, nản lòng.Mấy ngày gần đây, tương phân phát càng ngày càng ít, đã quen với vị trước đó, nay chấm chút tương ít ỏi, thực sự cảm thấy bánh bao này ăn chẳng có mùi vị gì.Bách tính bèn nhận ra đoàn người của Thái tử không còn khí thế hăng hái như trước, thay vào đó là từng người ủ rũ, thần sắc buồn bã.Xem ra vụ hành thích vẫn để lại vết thương trong lòng họ.Đặc biệt là Thái tử, những ngày qua lao tâm khổ tứ, lại bị kẻ giả dạng dân thường ám sát, hẳn là rất đau lòng.Thái tử quả thực rất đau lòng."Đều tại lỗi của cô." Y thở dài: "Nếu không phải để bảo vệ cô, Thanh cũng không phải ném bình tương đi để cứu cô."300Mọi người nghĩ tới những ngày sắp tới chỉ có thể gặm bánh bao trắng, trên đường về lại phải ăn bánh mì khô luộc nước, đều im lặng."Điện hạ, đây không phải lỗi của ngài." Tạ Tuân không chịu nổi bộ dạng oán phụ của họ, đứng ra an ủi."Ừm." Thái tử gật đầu, thần sắc rầu rĩ: "Bá Uyên này, ngươi nói xem, mất đi một bình, ngươi chỉ còn lại ba bình thôi."Tạ Tuân trực giác thấy có điều không ổn, nhíu mày nhìn Thái tử, định nói gì đó, bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy hy vọng của mọi người xung quanh.Thái tử thấy hắn không lên tiếng, tiếp tục cảm thán, vừa lắc đầu vừa nói: "Ba bình, chỉ còn ba bình nhỏ xíu như vậy thôi..."Tạ Tuân: ...Đây là đang dò hỏi hắn sao?Chẳng lẽ hắn còn giấu bình tương đi, ban đêm lén lút chấm bánh bao ăn?!"Khụ, nội tử không ngờ ta sẽ chia sẻ tương trộn cơm này cho mọi người ăn, nên chỉ làm lượng của một mình ta, tính theo lượng một tháng thì dư dả." Tạ Tuân không vui nói.HinaThái tử gật đầu tán thành: "À, đúng vậy, biểu muội cũng không nghĩ tới điểm này." Tuy bề ngoài tán thành, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán, Khương Thư Yểu đâu phải chưa từng thấy qua bộ mặt dày của đám người Đông cung (kể cả y), sao lại không nghĩ tới điểm này? Xem ra vẫn là họ hành sự quá tiết chế, chưa để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Những người này đều là công tử quý tộc từ nhỏ đã được rèn luyện văn võ song toàn, phản ứng nhanh nhẹn, xoay người chu toàn với kẻ ám sát.Họ không mang theo vũ khí nặng nề, nên lúc này rơi vào thế hạ phong. May mà có người đoạt được kiếm, tình thế xoay chuyển, những kẻ ám sát lần lượt ngã xuống.Những người biết võ xông lên phía trước, những người vốn yếu ớt từ nhỏ chưa từng luyện võ thì đứng cùng Thái tử, tưởng chừng đã giải quyết xong bọn ám sát, bỗng từ phía sau chéo có một nhát kiếm đ.â.m tới, người yếu ớt cúi người tránh được, nhưng thấy lưỡi kiếm kia trong giây lát đã chỉ thẳng về phía Thái tử.Hắn ta hoảng hốt, theo bản năng ném ra vật đang cầm trong tay.Chỉ thấy lọ tương thịt băm vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, dầu ớt b.ắ.n tung tóe, không khách khí tạt đầy mặt kẻ ám sát.Dầu ớt vào mắt đau như bị khoét, tên ám sát kêu lên đau đớn, theo bản năng che mắt, cúi người rên rỉ không ngừng.Mấy người Tạ Tuân vội vàng chạy đến, khống chế tên ám sát.Người yếu ớt hét lớn: "Hỏng rồi!"Mọi người theo ánh mắt hắn ta nhìn lại. Lọ tre đã đổ sạch nằm tội nghiệp trên mặt đất, tương thịt băm đã thấm hết vào bùn đất.Mọi người kinh hãi thất sắc."Nửa tháng nay chỉ trông cậy vào lọ tương này! Sao ngươi lại để mất được!""Mất cái nào! Chẳng lẽ là tương gạch cua sao?""Để ta xem nào, không phải, không phải.""Ngươi làm sao vậy! Sao lại để mất tương, lúc đưa cho ngươi chẳng phải đã dặn ôm cho kỹ rồi hay sao?"Kẻ làm mất lọ tương: "Hu hu hu."Tên thích khách bị dẫm dưới chân, mắt cay xè đau rát, nghe bọn họ nói chuyện mà chẳng hề để hắn ta vào mắt, tức đến thắt cả ruột gan: Chẳng lẽ không thể cho nghề nghiệp kinh thiên động địa này một chút tôn trọng cần thiết hay sao?Đông cung chuyên môn ăn bám, thất lạc một bình tương liền ủ rũ, nản lòng.Mấy ngày gần đây, tương phân phát càng ngày càng ít, đã quen với vị trước đó, nay chấm chút tương ít ỏi, thực sự cảm thấy bánh bao này ăn chẳng có mùi vị gì.Bách tính bèn nhận ra đoàn người của Thái tử không còn khí thế hăng hái như trước, thay vào đó là từng người ủ rũ, thần sắc buồn bã.Xem ra vụ hành thích vẫn để lại vết thương trong lòng họ.Đặc biệt là Thái tử, những ngày qua lao tâm khổ tứ, lại bị kẻ giả dạng dân thường ám sát, hẳn là rất đau lòng.Thái tử quả thực rất đau lòng."Đều tại lỗi của cô." Y thở dài: "Nếu không phải để bảo vệ cô, Thanh cũng không phải ném bình tương đi để cứu cô."300Mọi người nghĩ tới những ngày sắp tới chỉ có thể gặm bánh bao trắng, trên đường về lại phải ăn bánh mì khô luộc nước, đều im lặng."Điện hạ, đây không phải lỗi của ngài." Tạ Tuân không chịu nổi bộ dạng oán phụ của họ, đứng ra an ủi."Ừm." Thái tử gật đầu, thần sắc rầu rĩ: "Bá Uyên này, ngươi nói xem, mất đi một bình, ngươi chỉ còn lại ba bình thôi."Tạ Tuân trực giác thấy có điều không ổn, nhíu mày nhìn Thái tử, định nói gì đó, bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy hy vọng của mọi người xung quanh.Thái tử thấy hắn không lên tiếng, tiếp tục cảm thán, vừa lắc đầu vừa nói: "Ba bình, chỉ còn ba bình nhỏ xíu như vậy thôi..."Tạ Tuân: ...Đây là đang dò hỏi hắn sao?Chẳng lẽ hắn còn giấu bình tương đi, ban đêm lén lút chấm bánh bao ăn?!"Khụ, nội tử không ngờ ta sẽ chia sẻ tương trộn cơm này cho mọi người ăn, nên chỉ làm lượng của một mình ta, tính theo lượng một tháng thì dư dả." Tạ Tuân không vui nói.HinaThái tử gật đầu tán thành: "À, đúng vậy, biểu muội cũng không nghĩ tới điểm này." Tuy bề ngoài tán thành, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán, Khương Thư Yểu đâu phải chưa từng thấy qua bộ mặt dày của đám người Đông cung (kể cả y), sao lại không nghĩ tới điểm này? Xem ra vẫn là họ hành sự quá tiết chế, chưa để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Những người này đều là công tử quý tộc từ nhỏ đã được rèn luyện văn võ song toàn, phản ứng nhanh nhẹn, xoay người chu toàn với kẻ ám sát.Họ không mang theo vũ khí nặng nề, nên lúc này rơi vào thế hạ phong. May mà có người đoạt được kiếm, tình thế xoay chuyển, những kẻ ám sát lần lượt ngã xuống.Những người biết võ xông lên phía trước, những người vốn yếu ớt từ nhỏ chưa từng luyện võ thì đứng cùng Thái tử, tưởng chừng đã giải quyết xong bọn ám sát, bỗng từ phía sau chéo có một nhát kiếm đ.â.m tới, người yếu ớt cúi người tránh được, nhưng thấy lưỡi kiếm kia trong giây lát đã chỉ thẳng về phía Thái tử.Hắn ta hoảng hốt, theo bản năng ném ra vật đang cầm trong tay.Chỉ thấy lọ tương thịt băm vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, dầu ớt b.ắ.n tung tóe, không khách khí tạt đầy mặt kẻ ám sát.Dầu ớt vào mắt đau như bị khoét, tên ám sát kêu lên đau đớn, theo bản năng che mắt, cúi người rên rỉ không ngừng.Mấy người Tạ Tuân vội vàng chạy đến, khống chế tên ám sát.Người yếu ớt hét lớn: "Hỏng rồi!"Mọi người theo ánh mắt hắn ta nhìn lại. Lọ tre đã đổ sạch nằm tội nghiệp trên mặt đất, tương thịt băm đã thấm hết vào bùn đất.Mọi người kinh hãi thất sắc."Nửa tháng nay chỉ trông cậy vào lọ tương này! Sao ngươi lại để mất được!""Mất cái nào! Chẳng lẽ là tương gạch cua sao?""Để ta xem nào, không phải, không phải.""Ngươi làm sao vậy! Sao lại để mất tương, lúc đưa cho ngươi chẳng phải đã dặn ôm cho kỹ rồi hay sao?"Kẻ làm mất lọ tương: "Hu hu hu."Tên thích khách bị dẫm dưới chân, mắt cay xè đau rát, nghe bọn họ nói chuyện mà chẳng hề để hắn ta vào mắt, tức đến thắt cả ruột gan: Chẳng lẽ không thể cho nghề nghiệp kinh thiên động địa này một chút tôn trọng cần thiết hay sao?Đông cung chuyên môn ăn bám, thất lạc một bình tương liền ủ rũ, nản lòng.Mấy ngày gần đây, tương phân phát càng ngày càng ít, đã quen với vị trước đó, nay chấm chút tương ít ỏi, thực sự cảm thấy bánh bao này ăn chẳng có mùi vị gì.Bách tính bèn nhận ra đoàn người của Thái tử không còn khí thế hăng hái như trước, thay vào đó là từng người ủ rũ, thần sắc buồn bã.Xem ra vụ hành thích vẫn để lại vết thương trong lòng họ.Đặc biệt là Thái tử, những ngày qua lao tâm khổ tứ, lại bị kẻ giả dạng dân thường ám sát, hẳn là rất đau lòng.Thái tử quả thực rất đau lòng."Đều tại lỗi của cô." Y thở dài: "Nếu không phải để bảo vệ cô, Thanh cũng không phải ném bình tương đi để cứu cô."300Mọi người nghĩ tới những ngày sắp tới chỉ có thể gặm bánh bao trắng, trên đường về lại phải ăn bánh mì khô luộc nước, đều im lặng."Điện hạ, đây không phải lỗi của ngài." Tạ Tuân không chịu nổi bộ dạng oán phụ của họ, đứng ra an ủi."Ừm." Thái tử gật đầu, thần sắc rầu rĩ: "Bá Uyên này, ngươi nói xem, mất đi một bình, ngươi chỉ còn lại ba bình thôi."Tạ Tuân trực giác thấy có điều không ổn, nhíu mày nhìn Thái tử, định nói gì đó, bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy hy vọng của mọi người xung quanh.Thái tử thấy hắn không lên tiếng, tiếp tục cảm thán, vừa lắc đầu vừa nói: "Ba bình, chỉ còn ba bình nhỏ xíu như vậy thôi..."Tạ Tuân: ...Đây là đang dò hỏi hắn sao?Chẳng lẽ hắn còn giấu bình tương đi, ban đêm lén lút chấm bánh bao ăn?!"Khụ, nội tử không ngờ ta sẽ chia sẻ tương trộn cơm này cho mọi người ăn, nên chỉ làm lượng của một mình ta, tính theo lượng một tháng thì dư dả." Tạ Tuân không vui nói.HinaThái tử gật đầu tán thành: "À, đúng vậy, biểu muội cũng không nghĩ tới điểm này." Tuy bề ngoài tán thành, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán, Khương Thư Yểu đâu phải chưa từng thấy qua bộ mặt dày của đám người Đông cung (kể cả y), sao lại không nghĩ tới điểm này? Xem ra vẫn là họ hành sự quá tiết chế, chưa để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.

Chương 293