Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…

Chương 307

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Cánh tay hắn ta bị thương, cổ quấn dải vải trắng, chẳng hề hợp với vẻ anh khí bừng bừng của hắn ta, đứng nghiêm trang ở đây, trông có phần khôi hài."Chính là nơi này sao?" Phó tướng nghi hoặc liếc nhìn.Liên Lục gật đầu, trong lòng tuy không hiểu, nhưng cố gắng tỏ vẻ khinh thường: "Họ Lâm nói chính là nơi này, hừ, ta còn tưởng là tửu lâu gì ghê gớm chứ?" Ánh mắt hắn ta quét qua con phố dài không thấy đầu không thấy cuối, lại quét qua những gian hàng trông rất mộc mạc hai bên đường: "Tửu lâu bên chúng ta còn sang trọng hơn nơi này nhiều.""Đúng vậy."Vết thương của Liên Lục không nặng lắm, nhưng hoàng đế đặc biệt dặn dò để hắn ta dưỡng thương ở kinh thành rồi hãy về. Liên gia có biệt phủ ở kinh thành, lẽ ra Liên Lục nên ở đó dưỡng thương, nhưng hắn ta không muốn bị nhốt trong biệt phủ, lại bị tên lắm mồm Lâm Thành khích một phen, bèn chạy đến phố ăn vặt xem Lâm Thành rốt cuộc đang đắc ý cái gì.Phố ăn vặt qua lại toàn là dân thường, mọi người đều rất thoải mái, chỉ có mấy người bọn họ lưng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng.Làn da họ ngăm đen vì phơi nắng lâu năm, vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người thường, thực khách vô thức nhường đường cho họ.Binh sĩ theo sau Liên Lục thấy dân chúng đều đang nhìn họ, có chút lo lắng: "Tướng quân, sao họ nhìn chúng ta như vậy?"Liên Lục cũng dần dần cứng người: "Không phải vào đây phải trả tiền trước chứ?" Hắn ngửi thấy mùi thơm của món ăn chưa từng ngửi qua trong không khí, càng thêm lo lắng: "Không, không phải lừa người đấy chứ? Ta đã nói họ Lâm không có ý tốt mà, chắc chắn đang nghĩ cách lừa ta đây."Lời này lọt vào tai thực khách bên cạnh, người đó liếc nhìn hắn ta kỳ quặc, thấy là người có vẻ mặt đàng hoàng, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?"Vị công tử này nói sai rồi, phố ăn vặt này nếu hỏi khắp kinh thành, đều nổi tiếng là hàng tốt giá rẻ."HinaLiên Lục cố gắng làm ra vẻ không giống kẻ quê mùa, giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Khụ, ta chỉ nói miệng thôi."Hắn ta dẫn các phó tướng nhanh chóng đi vào phố ăn vặt, thoát khỏi người vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.Vào trong phố ăn vặt, thực khách càng đông, mùi thơm của thức ăn càng thêm phong phú nồng đậm, mấy người không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.314Họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Liên Lục quyết định, giơ tay chỉ vào cửa tiệm trước mặt: "Cứ quán này đi."Lúc này trong quán khách còn chưa đông, vẫn còn bàn trống. Đoàn người Liên Lục chọn một bàn ngồi xuống, vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã cầm bút than và giấy đến."Mấy vị khách quan muốn gọi món gì?"Liên Lục bắt chước dáng vẻ của công tử ca kinh thành trước đây, giả vờ dùng giọng rất thành thạo: "Có món đặc sắc gì cứ mang hết lên đây."Tiểu nhị hơi ngạc nhiên: "Thưa khách quan, quán chúng ta bán mì trộn cay, món đặc sắc thì tùy ngài thêm gì." Hắn ta đưa thực đơn cho Liên Lục: "Có thể thêm viên, que cua và các loại thịt, còn có thể thêm mì hoặc bún."Liên Lục nhìn vào thực đơn, từ nhỏ hắn ta không thích đọc sách, không nhận được nhiều chữ, may mà nhận ra hết chữ trên thực đơn, nhưng ghép lại với nhau lại không biết là gì."Mì trộn cay là vật gì?" Hắn ta lẩm bẩm."Không biết."Vì sợ lộ sơ hở, Liên Lục đành chỉ vào thực đơn gọi bừa vài món: "Ừm, cứ những món này đi."Tiểu nhị ghi lại, hỏi: "Lấy bốn bát ạ?""Đúng vậy.""Vị gì ạ, ngài xem bên này có nhạt cay, cay nồng, chua cay, ngọt cay, chua ngọt cay..."Liên Lục không nhận ra chữ "cay", lại chỉ bừa một cái.Tiểu nhị gật đầu, lui xuống truyền món.Một lúc sau, bốn bát mì trộn cay nóng hổi đã được bày lên bàn.Lúc này vẻ mặt mấy người còn cứng đờ hơn cả lúc không hiểu thực đơn: "Đây là cái gì?"Mì trộn cay hơi giống lẩu cay, đều bao gồm nhiều nguyên liệu phong phú, chỉ có điều mì trộn cay không có nước, và khi điều vị sẽ lấy tương mè làm vị chính, tùy theo lựa chọn của thực khách, có thể tự do kết hợp chọn lựa giữa ngọt, chua, cay. Mì trộn cay có thịt có rau có mì, nguyên liệu phong phú, màu sắc rực rỡ, tương mè thơm ngon đặc sánh bọc đều trên nguyên liệu, dầu đỏ tươi sáng, so với lẩu cay có nước thì hương vị đậm đà hơn một chút.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Cánh tay hắn ta bị thương, cổ quấn dải vải trắng, chẳng hề hợp với vẻ anh khí bừng bừng của hắn ta, đứng nghiêm trang ở đây, trông có phần khôi hài."Chính là nơi này sao?" Phó tướng nghi hoặc liếc nhìn.Liên Lục gật đầu, trong lòng tuy không hiểu, nhưng cố gắng tỏ vẻ khinh thường: "Họ Lâm nói chính là nơi này, hừ, ta còn tưởng là tửu lâu gì ghê gớm chứ?" Ánh mắt hắn ta quét qua con phố dài không thấy đầu không thấy cuối, lại quét qua những gian hàng trông rất mộc mạc hai bên đường: "Tửu lâu bên chúng ta còn sang trọng hơn nơi này nhiều.""Đúng vậy."Vết thương của Liên Lục không nặng lắm, nhưng hoàng đế đặc biệt dặn dò để hắn ta dưỡng thương ở kinh thành rồi hãy về. Liên gia có biệt phủ ở kinh thành, lẽ ra Liên Lục nên ở đó dưỡng thương, nhưng hắn ta không muốn bị nhốt trong biệt phủ, lại bị tên lắm mồm Lâm Thành khích một phen, bèn chạy đến phố ăn vặt xem Lâm Thành rốt cuộc đang đắc ý cái gì.Phố ăn vặt qua lại toàn là dân thường, mọi người đều rất thoải mái, chỉ có mấy người bọn họ lưng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng.Làn da họ ngăm đen vì phơi nắng lâu năm, vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người thường, thực khách vô thức nhường đường cho họ.Binh sĩ theo sau Liên Lục thấy dân chúng đều đang nhìn họ, có chút lo lắng: "Tướng quân, sao họ nhìn chúng ta như vậy?"Liên Lục cũng dần dần cứng người: "Không phải vào đây phải trả tiền trước chứ?" Hắn ngửi thấy mùi thơm của món ăn chưa từng ngửi qua trong không khí, càng thêm lo lắng: "Không, không phải lừa người đấy chứ? Ta đã nói họ Lâm không có ý tốt mà, chắc chắn đang nghĩ cách lừa ta đây."Lời này lọt vào tai thực khách bên cạnh, người đó liếc nhìn hắn ta kỳ quặc, thấy là người có vẻ mặt đàng hoàng, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?"Vị công tử này nói sai rồi, phố ăn vặt này nếu hỏi khắp kinh thành, đều nổi tiếng là hàng tốt giá rẻ."HinaLiên Lục cố gắng làm ra vẻ không giống kẻ quê mùa, giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Khụ, ta chỉ nói miệng thôi."Hắn ta dẫn các phó tướng nhanh chóng đi vào phố ăn vặt, thoát khỏi người vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.Vào trong phố ăn vặt, thực khách càng đông, mùi thơm của thức ăn càng thêm phong phú nồng đậm, mấy người không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.314Họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Liên Lục quyết định, giơ tay chỉ vào cửa tiệm trước mặt: "Cứ quán này đi."Lúc này trong quán khách còn chưa đông, vẫn còn bàn trống. Đoàn người Liên Lục chọn một bàn ngồi xuống, vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã cầm bút than và giấy đến."Mấy vị khách quan muốn gọi món gì?"Liên Lục bắt chước dáng vẻ của công tử ca kinh thành trước đây, giả vờ dùng giọng rất thành thạo: "Có món đặc sắc gì cứ mang hết lên đây."Tiểu nhị hơi ngạc nhiên: "Thưa khách quan, quán chúng ta bán mì trộn cay, món đặc sắc thì tùy ngài thêm gì." Hắn ta đưa thực đơn cho Liên Lục: "Có thể thêm viên, que cua và các loại thịt, còn có thể thêm mì hoặc bún."Liên Lục nhìn vào thực đơn, từ nhỏ hắn ta không thích đọc sách, không nhận được nhiều chữ, may mà nhận ra hết chữ trên thực đơn, nhưng ghép lại với nhau lại không biết là gì."Mì trộn cay là vật gì?" Hắn ta lẩm bẩm."Không biết."Vì sợ lộ sơ hở, Liên Lục đành chỉ vào thực đơn gọi bừa vài món: "Ừm, cứ những món này đi."Tiểu nhị ghi lại, hỏi: "Lấy bốn bát ạ?""Đúng vậy.""Vị gì ạ, ngài xem bên này có nhạt cay, cay nồng, chua cay, ngọt cay, chua ngọt cay..."Liên Lục không nhận ra chữ "cay", lại chỉ bừa một cái.Tiểu nhị gật đầu, lui xuống truyền món.Một lúc sau, bốn bát mì trộn cay nóng hổi đã được bày lên bàn.Lúc này vẻ mặt mấy người còn cứng đờ hơn cả lúc không hiểu thực đơn: "Đây là cái gì?"Mì trộn cay hơi giống lẩu cay, đều bao gồm nhiều nguyên liệu phong phú, chỉ có điều mì trộn cay không có nước, và khi điều vị sẽ lấy tương mè làm vị chính, tùy theo lựa chọn của thực khách, có thể tự do kết hợp chọn lựa giữa ngọt, chua, cay. Mì trộn cay có thịt có rau có mì, nguyên liệu phong phú, màu sắc rực rỡ, tương mè thơm ngon đặc sánh bọc đều trên nguyên liệu, dầu đỏ tươi sáng, so với lẩu cay có nước thì hương vị đậm đà hơn một chút.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Cánh tay hắn ta bị thương, cổ quấn dải vải trắng, chẳng hề hợp với vẻ anh khí bừng bừng của hắn ta, đứng nghiêm trang ở đây, trông có phần khôi hài."Chính là nơi này sao?" Phó tướng nghi hoặc liếc nhìn.Liên Lục gật đầu, trong lòng tuy không hiểu, nhưng cố gắng tỏ vẻ khinh thường: "Họ Lâm nói chính là nơi này, hừ, ta còn tưởng là tửu lâu gì ghê gớm chứ?" Ánh mắt hắn ta quét qua con phố dài không thấy đầu không thấy cuối, lại quét qua những gian hàng trông rất mộc mạc hai bên đường: "Tửu lâu bên chúng ta còn sang trọng hơn nơi này nhiều.""Đúng vậy."Vết thương của Liên Lục không nặng lắm, nhưng hoàng đế đặc biệt dặn dò để hắn ta dưỡng thương ở kinh thành rồi hãy về. Liên gia có biệt phủ ở kinh thành, lẽ ra Liên Lục nên ở đó dưỡng thương, nhưng hắn ta không muốn bị nhốt trong biệt phủ, lại bị tên lắm mồm Lâm Thành khích một phen, bèn chạy đến phố ăn vặt xem Lâm Thành rốt cuộc đang đắc ý cái gì.Phố ăn vặt qua lại toàn là dân thường, mọi người đều rất thoải mái, chỉ có mấy người bọn họ lưng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng.Làn da họ ngăm đen vì phơi nắng lâu năm, vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người thường, thực khách vô thức nhường đường cho họ.Binh sĩ theo sau Liên Lục thấy dân chúng đều đang nhìn họ, có chút lo lắng: "Tướng quân, sao họ nhìn chúng ta như vậy?"Liên Lục cũng dần dần cứng người: "Không phải vào đây phải trả tiền trước chứ?" Hắn ngửi thấy mùi thơm của món ăn chưa từng ngửi qua trong không khí, càng thêm lo lắng: "Không, không phải lừa người đấy chứ? Ta đã nói họ Lâm không có ý tốt mà, chắc chắn đang nghĩ cách lừa ta đây."Lời này lọt vào tai thực khách bên cạnh, người đó liếc nhìn hắn ta kỳ quặc, thấy là người có vẻ mặt đàng hoàng, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?"Vị công tử này nói sai rồi, phố ăn vặt này nếu hỏi khắp kinh thành, đều nổi tiếng là hàng tốt giá rẻ."HinaLiên Lục cố gắng làm ra vẻ không giống kẻ quê mùa, giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Khụ, ta chỉ nói miệng thôi."Hắn ta dẫn các phó tướng nhanh chóng đi vào phố ăn vặt, thoát khỏi người vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.Vào trong phố ăn vặt, thực khách càng đông, mùi thơm của thức ăn càng thêm phong phú nồng đậm, mấy người không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.314Họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Liên Lục quyết định, giơ tay chỉ vào cửa tiệm trước mặt: "Cứ quán này đi."Lúc này trong quán khách còn chưa đông, vẫn còn bàn trống. Đoàn người Liên Lục chọn một bàn ngồi xuống, vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã cầm bút than và giấy đến."Mấy vị khách quan muốn gọi món gì?"Liên Lục bắt chước dáng vẻ của công tử ca kinh thành trước đây, giả vờ dùng giọng rất thành thạo: "Có món đặc sắc gì cứ mang hết lên đây."Tiểu nhị hơi ngạc nhiên: "Thưa khách quan, quán chúng ta bán mì trộn cay, món đặc sắc thì tùy ngài thêm gì." Hắn ta đưa thực đơn cho Liên Lục: "Có thể thêm viên, que cua và các loại thịt, còn có thể thêm mì hoặc bún."Liên Lục nhìn vào thực đơn, từ nhỏ hắn ta không thích đọc sách, không nhận được nhiều chữ, may mà nhận ra hết chữ trên thực đơn, nhưng ghép lại với nhau lại không biết là gì."Mì trộn cay là vật gì?" Hắn ta lẩm bẩm."Không biết."Vì sợ lộ sơ hở, Liên Lục đành chỉ vào thực đơn gọi bừa vài món: "Ừm, cứ những món này đi."Tiểu nhị ghi lại, hỏi: "Lấy bốn bát ạ?""Đúng vậy.""Vị gì ạ, ngài xem bên này có nhạt cay, cay nồng, chua cay, ngọt cay, chua ngọt cay..."Liên Lục không nhận ra chữ "cay", lại chỉ bừa một cái.Tiểu nhị gật đầu, lui xuống truyền món.Một lúc sau, bốn bát mì trộn cay nóng hổi đã được bày lên bàn.Lúc này vẻ mặt mấy người còn cứng đờ hơn cả lúc không hiểu thực đơn: "Đây là cái gì?"Mì trộn cay hơi giống lẩu cay, đều bao gồm nhiều nguyên liệu phong phú, chỉ có điều mì trộn cay không có nước, và khi điều vị sẽ lấy tương mè làm vị chính, tùy theo lựa chọn của thực khách, có thể tự do kết hợp chọn lựa giữa ngọt, chua, cay. Mì trộn cay có thịt có rau có mì, nguyên liệu phong phú, màu sắc rực rỡ, tương mè thơm ngon đặc sánh bọc đều trên nguyên liệu, dầu đỏ tươi sáng, so với lẩu cay có nước thì hương vị đậm đà hơn một chút.

Chương 307