Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…
Chương 333
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Lâm Thành trầm ngâm một lúc, hỏi: "Tẩu tử còn mang theo đồ ăn gì khác không?"Khương Thư Yểu không hiểu sao bọn họ đói đến vậy, lại nghĩ đúng là đã đến giờ ăn, bèn nói: "Ta có hái được ít trái cây dại, các huynh đi bắt con cá về, chúng ta cùng nhau ăn qua loa vậy."Đám người Đông cung làm sao dám không đồng ý, vui vẻ đi ngay.Tạ Tuân lúc này mới đến gần, lặng lẽ tiến lại, thở dài: "Bọn họ bình thường vẫn vậy, quen thói nhảy nhót rồi, nàng đừng để ý."Khương Thư Yểu cười nói: "Cũng được, chỉ là hơi tự nhiên quá."Tạ Tuân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng. Khương Thư Yểu mở hộp ra, bảo hắn ăn ít bánh, Tạ Tuân chưa ăn được mấy miếng thì đám ăn ké Đông cung đã quay lại.Nước trong thì không có cá, dòng suối bên này quá trong, không có cá bơi, nên bọn họ đã đến chỗ khác bắt ít cá.340Người dính nước, giày cũng ướt, mỗi người cầm một cành cây nhỏ cắm cá, vui vẻ trở về như đi du xuân cầm cờ vậy."Các huynh đưa cá cho ta, để ta mổ cá." Khương Thư Yểu nói.Đám người Đông cung vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chúng ta tự làm là được." Dù sao cũng là ăn ké, còn phải trông chờ Khương Thư Yểu giúp nướng cá, làm sao dám phiền nàng như thể mình là đại gia chứ.Khương Thư Yểu đành chiều theo ý bọn họ.Một đám người ngồi xổm bên bờ suối, nhìn cá trên cành cây không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng không biết ai là người đầu tiên cắt đầu cá, tất cả đều bắt chước theo, nhuộm đá cuội đỏ lòm máu, trông thực sự kinh khủng.Khương Thư Yểu không chịu nổi nữa, một bên bảo nha hoàn lên giúp đỡ, một bên đặt xúc xích nướng lên lá đã rửa sạch, gọi bọn họ lại: "Các huynh lại đây ăn xúc xích nướng đi, việc thịt cá cứ giao cho người biết làm là được."Đám người Đông cung cũng không giãy giụa nữa, rửa sạch tay rồi ngồi lại.May mà Lâm Thành mang theo một ống đũa, nếu không đồ ăn Khương Thư Yểu mang theo còn chưa đủ. Bọn họ cầm đũa trong tay, rất ngượng ngùng, dù sao cũng mặt dày đến ăn ké chút đồ ăn của người ta, thực sự là có chút quá đáng.Xúc xích không nhiều, mỗi người được chia một cái, vừa mới lấy từ tấm đá phiến xuống, nóng hổi dầu mỡ, dùng đũa chọc một cái, có thể cảm nhận được thịt xay mềm mại bên trong đàn hồi dồi dào, dầu mỡ theo đũa chảy ra ngoài.Mọi người đồng thanh cảm ơn rồi nâng xúc xích lên trước mặt, mùi thơm dầu mỡ lập tức chui vào mũi, lớp vỏ xúc xích trong suốt bên ngoài ánh lên vẻ bóng bẩy của dầu mỡ, thịt đỏ tươi mềm mại tinh tế bên trong ép ra, thịt mỡ đã bị nướng tan rồi, chỉ còn lại lác đác vài đốm trắng.HinaCắn một miếng, hơi nóng bị vỏ xúc xích khóa chặt bỗng chốc thoát ra, mang theo mùi thơm tươi của thịt và nước sốt đậm đà, khiến người ta nóng đến thở hổn hển, vội vàng lấy xúc xích ra.Đợi đến khi hơi nóng tan đi, lại đưa vào miệng, nước sốt béo mà không ngấy đánh thức vị giác, hương vị tươi ngon bừng nở từ đầu lưỡi. Vỏ xúc xích dai và có độ đàn hồi, bên trong lại rất mềm mại, thịt xay mịn màng đến mức có cảm giác dẻo quánh, nhưng vẫn giữ được cảm giác của thịt, mỡ tan chảy thấm vào thịt xay, thêm vào xúc xích một chút hương thơm béo ngậy.Không biết thịt xay làm xúc xích thêm gia vị gì, vị ngon được nâng lên đồng thời lại không lấn át, khi ăn vừa tươi vừa ngọt, hòa quyện lại tạo thành vị ngon gấp bội, vừa có nước thịt vừa có thịt mềm, hận không thể nuốt cả lưỡi.Bọn họ nâng xúc xích lên, tiếc không nỡ ăn to miếng, bèn dùng răng từ từ xé vỏ xúc xích, rồi vừa thổi vừa dùng răng cửa cắn thịt, động tác này giống hệt như học sinh tiểu học mua xúc xích nướng một đồng trước cổng trường tiếc không nỡ ăn vậy.Ăn xong xúc xích, chép miệng, l.i.ế.m liếm dầu mỡ ở khóe miệng, rồi nhìn Khương Thư Yểu - người cho ăn - ánh mắt đều thay đổi, tràn đầy sự... kính mộ kỳ lạ.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Lâm Thành trầm ngâm một lúc, hỏi: "Tẩu tử còn mang theo đồ ăn gì khác không?"Khương Thư Yểu không hiểu sao bọn họ đói đến vậy, lại nghĩ đúng là đã đến giờ ăn, bèn nói: "Ta có hái được ít trái cây dại, các huynh đi bắt con cá về, chúng ta cùng nhau ăn qua loa vậy."Đám người Đông cung làm sao dám không đồng ý, vui vẻ đi ngay.Tạ Tuân lúc này mới đến gần, lặng lẽ tiến lại, thở dài: "Bọn họ bình thường vẫn vậy, quen thói nhảy nhót rồi, nàng đừng để ý."Khương Thư Yểu cười nói: "Cũng được, chỉ là hơi tự nhiên quá."Tạ Tuân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng. Khương Thư Yểu mở hộp ra, bảo hắn ăn ít bánh, Tạ Tuân chưa ăn được mấy miếng thì đám ăn ké Đông cung đã quay lại.Nước trong thì không có cá, dòng suối bên này quá trong, không có cá bơi, nên bọn họ đã đến chỗ khác bắt ít cá.340Người dính nước, giày cũng ướt, mỗi người cầm một cành cây nhỏ cắm cá, vui vẻ trở về như đi du xuân cầm cờ vậy."Các huynh đưa cá cho ta, để ta mổ cá." Khương Thư Yểu nói.Đám người Đông cung vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chúng ta tự làm là được." Dù sao cũng là ăn ké, còn phải trông chờ Khương Thư Yểu giúp nướng cá, làm sao dám phiền nàng như thể mình là đại gia chứ.Khương Thư Yểu đành chiều theo ý bọn họ.Một đám người ngồi xổm bên bờ suối, nhìn cá trên cành cây không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng không biết ai là người đầu tiên cắt đầu cá, tất cả đều bắt chước theo, nhuộm đá cuội đỏ lòm máu, trông thực sự kinh khủng.Khương Thư Yểu không chịu nổi nữa, một bên bảo nha hoàn lên giúp đỡ, một bên đặt xúc xích nướng lên lá đã rửa sạch, gọi bọn họ lại: "Các huynh lại đây ăn xúc xích nướng đi, việc thịt cá cứ giao cho người biết làm là được."Đám người Đông cung cũng không giãy giụa nữa, rửa sạch tay rồi ngồi lại.May mà Lâm Thành mang theo một ống đũa, nếu không đồ ăn Khương Thư Yểu mang theo còn chưa đủ. Bọn họ cầm đũa trong tay, rất ngượng ngùng, dù sao cũng mặt dày đến ăn ké chút đồ ăn của người ta, thực sự là có chút quá đáng.Xúc xích không nhiều, mỗi người được chia một cái, vừa mới lấy từ tấm đá phiến xuống, nóng hổi dầu mỡ, dùng đũa chọc một cái, có thể cảm nhận được thịt xay mềm mại bên trong đàn hồi dồi dào, dầu mỡ theo đũa chảy ra ngoài.Mọi người đồng thanh cảm ơn rồi nâng xúc xích lên trước mặt, mùi thơm dầu mỡ lập tức chui vào mũi, lớp vỏ xúc xích trong suốt bên ngoài ánh lên vẻ bóng bẩy của dầu mỡ, thịt đỏ tươi mềm mại tinh tế bên trong ép ra, thịt mỡ đã bị nướng tan rồi, chỉ còn lại lác đác vài đốm trắng.HinaCắn một miếng, hơi nóng bị vỏ xúc xích khóa chặt bỗng chốc thoát ra, mang theo mùi thơm tươi của thịt và nước sốt đậm đà, khiến người ta nóng đến thở hổn hển, vội vàng lấy xúc xích ra.Đợi đến khi hơi nóng tan đi, lại đưa vào miệng, nước sốt béo mà không ngấy đánh thức vị giác, hương vị tươi ngon bừng nở từ đầu lưỡi. Vỏ xúc xích dai và có độ đàn hồi, bên trong lại rất mềm mại, thịt xay mịn màng đến mức có cảm giác dẻo quánh, nhưng vẫn giữ được cảm giác của thịt, mỡ tan chảy thấm vào thịt xay, thêm vào xúc xích một chút hương thơm béo ngậy.Không biết thịt xay làm xúc xích thêm gia vị gì, vị ngon được nâng lên đồng thời lại không lấn át, khi ăn vừa tươi vừa ngọt, hòa quyện lại tạo thành vị ngon gấp bội, vừa có nước thịt vừa có thịt mềm, hận không thể nuốt cả lưỡi.Bọn họ nâng xúc xích lên, tiếc không nỡ ăn to miếng, bèn dùng răng từ từ xé vỏ xúc xích, rồi vừa thổi vừa dùng răng cửa cắn thịt, động tác này giống hệt như học sinh tiểu học mua xúc xích nướng một đồng trước cổng trường tiếc không nỡ ăn vậy.Ăn xong xúc xích, chép miệng, l.i.ế.m liếm dầu mỡ ở khóe miệng, rồi nhìn Khương Thư Yểu - người cho ăn - ánh mắt đều thay đổi, tràn đầy sự... kính mộ kỳ lạ.
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Lâm Thành trầm ngâm một lúc, hỏi: "Tẩu tử còn mang theo đồ ăn gì khác không?"Khương Thư Yểu không hiểu sao bọn họ đói đến vậy, lại nghĩ đúng là đã đến giờ ăn, bèn nói: "Ta có hái được ít trái cây dại, các huynh đi bắt con cá về, chúng ta cùng nhau ăn qua loa vậy."Đám người Đông cung làm sao dám không đồng ý, vui vẻ đi ngay.Tạ Tuân lúc này mới đến gần, lặng lẽ tiến lại, thở dài: "Bọn họ bình thường vẫn vậy, quen thói nhảy nhót rồi, nàng đừng để ý."Khương Thư Yểu cười nói: "Cũng được, chỉ là hơi tự nhiên quá."Tạ Tuân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng. Khương Thư Yểu mở hộp ra, bảo hắn ăn ít bánh, Tạ Tuân chưa ăn được mấy miếng thì đám ăn ké Đông cung đã quay lại.Nước trong thì không có cá, dòng suối bên này quá trong, không có cá bơi, nên bọn họ đã đến chỗ khác bắt ít cá.340Người dính nước, giày cũng ướt, mỗi người cầm một cành cây nhỏ cắm cá, vui vẻ trở về như đi du xuân cầm cờ vậy."Các huynh đưa cá cho ta, để ta mổ cá." Khương Thư Yểu nói.Đám người Đông cung vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chúng ta tự làm là được." Dù sao cũng là ăn ké, còn phải trông chờ Khương Thư Yểu giúp nướng cá, làm sao dám phiền nàng như thể mình là đại gia chứ.Khương Thư Yểu đành chiều theo ý bọn họ.Một đám người ngồi xổm bên bờ suối, nhìn cá trên cành cây không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng không biết ai là người đầu tiên cắt đầu cá, tất cả đều bắt chước theo, nhuộm đá cuội đỏ lòm máu, trông thực sự kinh khủng.Khương Thư Yểu không chịu nổi nữa, một bên bảo nha hoàn lên giúp đỡ, một bên đặt xúc xích nướng lên lá đã rửa sạch, gọi bọn họ lại: "Các huynh lại đây ăn xúc xích nướng đi, việc thịt cá cứ giao cho người biết làm là được."Đám người Đông cung cũng không giãy giụa nữa, rửa sạch tay rồi ngồi lại.May mà Lâm Thành mang theo một ống đũa, nếu không đồ ăn Khương Thư Yểu mang theo còn chưa đủ. Bọn họ cầm đũa trong tay, rất ngượng ngùng, dù sao cũng mặt dày đến ăn ké chút đồ ăn của người ta, thực sự là có chút quá đáng.Xúc xích không nhiều, mỗi người được chia một cái, vừa mới lấy từ tấm đá phiến xuống, nóng hổi dầu mỡ, dùng đũa chọc một cái, có thể cảm nhận được thịt xay mềm mại bên trong đàn hồi dồi dào, dầu mỡ theo đũa chảy ra ngoài.Mọi người đồng thanh cảm ơn rồi nâng xúc xích lên trước mặt, mùi thơm dầu mỡ lập tức chui vào mũi, lớp vỏ xúc xích trong suốt bên ngoài ánh lên vẻ bóng bẩy của dầu mỡ, thịt đỏ tươi mềm mại tinh tế bên trong ép ra, thịt mỡ đã bị nướng tan rồi, chỉ còn lại lác đác vài đốm trắng.HinaCắn một miếng, hơi nóng bị vỏ xúc xích khóa chặt bỗng chốc thoát ra, mang theo mùi thơm tươi của thịt và nước sốt đậm đà, khiến người ta nóng đến thở hổn hển, vội vàng lấy xúc xích ra.Đợi đến khi hơi nóng tan đi, lại đưa vào miệng, nước sốt béo mà không ngấy đánh thức vị giác, hương vị tươi ngon bừng nở từ đầu lưỡi. Vỏ xúc xích dai và có độ đàn hồi, bên trong lại rất mềm mại, thịt xay mịn màng đến mức có cảm giác dẻo quánh, nhưng vẫn giữ được cảm giác của thịt, mỡ tan chảy thấm vào thịt xay, thêm vào xúc xích một chút hương thơm béo ngậy.Không biết thịt xay làm xúc xích thêm gia vị gì, vị ngon được nâng lên đồng thời lại không lấn át, khi ăn vừa tươi vừa ngọt, hòa quyện lại tạo thành vị ngon gấp bội, vừa có nước thịt vừa có thịt mềm, hận không thể nuốt cả lưỡi.Bọn họ nâng xúc xích lên, tiếc không nỡ ăn to miếng, bèn dùng răng từ từ xé vỏ xúc xích, rồi vừa thổi vừa dùng răng cửa cắn thịt, động tác này giống hệt như học sinh tiểu học mua xúc xích nướng một đồng trước cổng trường tiếc không nỡ ăn vậy.Ăn xong xúc xích, chép miệng, l.i.ế.m liếm dầu mỡ ở khóe miệng, rồi nhìn Khương Thư Yểu - người cho ăn - ánh mắt đều thay đổi, tràn đầy sự... kính mộ kỳ lạ.