Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng…

Chương 339

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Nàng chưa đến nơi, mùi thơm đã len lỏi vào mũi những người đang trò chuyện vui vẻ.Giọng nói của các nàng dần dần im bặt, bị mùi thơm này thu hút. Quả là một mùi hương kỳ diệu, vị thơm của thịt pha lẫn vị ngọt của mật ong, trong vị ngọt lại có mùi thơm cháy của than nướng, còn có nhiều loại gia vị khó phân biệt, hương vị phong phú nhiều tầng, ngửi vài lần đã không thể không bị mùi hương này hấp dẫn.Các nàng còn đang suy nghĩ đó là món gì, Khương Thư Yểu đã bước vào, phía sau là một viên thái giám bưng đĩa.Cánh gà nướng vốn đã là món có mùi thơm nức mũi, huống chi là cánh gà bọc cơm to như thế này, nhìn thoáng qua thấy một miếng to, hơi thô ráp, nhưng nhìn kỹ lại, cánh gà vừa ra lò vẫn đang xèo xèo tiết dầu, các góc cạnh hơi co lại, ánh lên màu vàng cháy, bề mặt lấp lánh ánh sáng trong suốt của dầu mỡ, càng làm nổi bật lớp da màu nâu vàng mật ong trông vô cùng hấp dẫn và ngon miệng."Đây là... cánh gà?" Hoàng hậu ngẩn người, bình thường bà ấy ăn cơm chưa từng ăn cả một cánh gà to như vậy, toàn là làm những món tinh tế như viên thịt gà, thịt gà xay, sao nhà bếp dám bày một miếng cánh gà to để bà ấy gặm chứ."Đúng vậy." Vì Hoàng hậu có mặt, Lâm Quý phi không thể độc chiếm được nữa.Khương Thư Yểu ra hiệu, viên thái giám bưng đĩa đến trước mặt Hoàng hậu."Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, xin hãy thử món cánh gà bọc cơm này."Hoàng hậu tất nhiên không phải là người kiêu kỳ cao ngạo, nhưng nhìn cả một cánh gà to như vậy bà ấy vẫn cảm thấy lo lắng, một miếng to như thế này phải ăn như thế nào đây.HinaLâm Quý phi thấy vậy không hiểu sao lại thấy buồn cười, bà ấy từng húp ốc rồi, chuyện ăn uống gì đã ném ra sau đầu từ lâu, chẳng qua là gặm cánh gà thôi mà, việc đơn giản làm sao.Khương Thư Yểu nhận ra sự e ngại của Hoàng hậu, nói: "Cánh gà này đã được tách xương, chỉ còn lại da thịt, bên trong nhồi đầy đậu xanh và gạo nếp đã xào qua, chỉ cần dùng đũa gắp lên ăn là được. Lớp ngoài cùng thơm giòn đậm đà, bên trong thịt gà mềm mại, nước sốt đầy đặn, lớp trong cùng gạo nếp đầy ắp, dẻo dai thơm ngon, một miếng vừa có thịt vừa có cơm, rất đã miệng."Đừng nói là Hoàng hậu, ngay cả những quý nữ bên cạnh đang nín nhịn nghe nàng nói xong, cũng đều đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.Lâm Quý phi động đũa trước, không nhã nhặn gì mà dùng đũa xiên lấy cánh gà bọc cơm, cắn một miếng ở phần đầu cánh gà. Bà ấy sinh ra đã đẹp, dù ăn uống không nhã nhặn, nhìn vào vẫn khiến người ta vui mắt.Hoàng hậu thấy vậy, đầu lưỡi bỗng tiết ra nước bọt, dù không thích đồ nhiều dầu mỡ nhưng lúc này cũng có chút rục rịch muốn ăn.Lâm Quý phi cắn một miếng nhỏ cánh gà bọc cơm, da gà bên ngoài quét mật ong nướng lên rất dai, ở các góc hơi giòn giòn, sau khi cắn vào da, mùi thơm nồng của thịt lập tức bùng ra. Nước thịt và dầu mỡ của cánh gà đều đã được nướng ra hết, nhưng bị lớp da bên ngoài giữ chặt lại, lúc này ào ạt tuôn ra, thịt gà tươi thơm mọng nước mềm mại đến cực điểm, dường như không cần nhai đã có thể tan trong miệng.Gạo nếp chắc nịch đầy đặn, từng hạt đều có độ đàn hồi, nước thịt gà và dầu mỡ thấm vào gạo nếp, vừa có vị tươi mát của đậu xanh, vị thơm ngọt của gạo nếp, lại có vị thơm ngon đậm đà thuần túy của thịt, rõ ràng chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thỏa mãn sảng khoái.Bà ấy đặt cánh gà bọc cơm xuống, từ từ thưởng thức hương vị trong miệng, để cho thịt mềm và gạo nếp va chạm hòa quyện trong miệng, nếu không có người ở đây, bà ấy đã muốn cầm cánh gà bọc cơm lên gặm rồi."Hoàng hậu nương nương, người mau nếm thử đi." Lâm Quý phi bỗng cảm thấy đắc ý, cháu gái của ta đẹp người là một chuyện, tài nấu nướng lại còn tuyệt vời đến thế, còn ai có thể sánh bằng nàng, CÒN! AI! NỮA!

Nàng chưa đến nơi, mùi thơm đã len lỏi vào mũi những người đang trò chuyện vui vẻ.

Giọng nói của các nàng dần dần im bặt, bị mùi thơm này thu hút. Quả là một mùi hương kỳ diệu, vị thơm của thịt pha lẫn vị ngọt của mật ong, trong vị ngọt lại có mùi thơm cháy của than nướng, còn có nhiều loại gia vị khó phân biệt, hương vị phong phú nhiều tầng, ngửi vài lần đã không thể không bị mùi hương này hấp dẫn.

Các nàng còn đang suy nghĩ đó là món gì, Khương Thư Yểu đã bước vào, phía sau là một viên thái giám bưng đĩa.

Cánh gà nướng vốn đã là món có mùi thơm nức mũi, huống chi là cánh gà bọc cơm to như thế này, nhìn thoáng qua thấy một miếng to, hơi thô ráp, nhưng nhìn kỹ lại, cánh gà vừa ra lò vẫn đang xèo xèo tiết dầu, các góc cạnh hơi co lại, ánh lên màu vàng cháy, bề mặt lấp lánh ánh sáng trong suốt của dầu mỡ, càng làm nổi bật lớp da màu nâu vàng mật ong trông vô cùng hấp dẫn và ngon miệng.

"Đây là... cánh gà?" Hoàng hậu ngẩn người, bình thường bà ấy ăn cơm chưa từng ăn cả một cánh gà to như vậy, toàn là làm những món tinh tế như viên thịt gà, thịt gà xay, sao nhà bếp dám bày một miếng cánh gà to để bà ấy gặm chứ.

"Đúng vậy." Vì Hoàng hậu có mặt, Lâm Quý phi không thể độc chiếm được nữa.

Khương Thư Yểu ra hiệu, viên thái giám bưng đĩa đến trước mặt Hoàng hậu.

"Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, xin hãy thử món cánh gà bọc cơm này."

Hoàng hậu tất nhiên không phải là người kiêu kỳ cao ngạo, nhưng nhìn cả một cánh gà to như vậy bà ấy vẫn cảm thấy lo lắng, một miếng to như thế này phải ăn như thế nào đây.

Hina

Lâm Quý phi thấy vậy không hiểu sao lại thấy buồn cười, bà ấy từng húp ốc rồi, chuyện ăn uống gì đã ném ra sau đầu từ lâu, chẳng qua là gặm cánh gà thôi mà, việc đơn giản làm sao.

Khương Thư Yểu nhận ra sự e ngại của Hoàng hậu, nói: "Cánh gà này đã được tách xương, chỉ còn lại da thịt, bên trong nhồi đầy đậu xanh và gạo nếp đã xào qua, chỉ cần dùng đũa gắp lên ăn là được. Lớp ngoài cùng thơm giòn đậm đà, bên trong thịt gà mềm mại, nước sốt đầy đặn, lớp trong cùng gạo nếp đầy ắp, dẻo dai thơm ngon, một miếng vừa có thịt vừa có cơm, rất đã miệng."

Đừng nói là Hoàng hậu, ngay cả những quý nữ bên cạnh đang nín nhịn nghe nàng nói xong, cũng đều đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.

Lâm Quý phi động đũa trước, không nhã nhặn gì mà dùng đũa xiên lấy cánh gà bọc cơm, cắn một miếng ở phần đầu cánh gà. Bà ấy sinh ra đã đẹp, dù ăn uống không nhã nhặn, nhìn vào vẫn khiến người ta vui mắt.

Hoàng hậu thấy vậy, đầu lưỡi bỗng tiết ra nước bọt, dù không thích đồ nhiều dầu mỡ nhưng lúc này cũng có chút rục rịch muốn ăn.

Lâm Quý phi cắn một miếng nhỏ cánh gà bọc cơm, da gà bên

 ngoài quét mật ong nướng lên rất dai, ở các góc hơi giòn giòn, sau khi cắn vào da, mùi thơm nồng của thịt lập tức bùng ra. Nước thịt và dầu mỡ của cánh gà đều đã được nướng ra hết, nhưng bị lớp da bên ngoài giữ chặt lại, lúc này ào ạt tuôn ra, thịt gà tươi thơm mọng nước mềm mại đến cực điểm, dường như không cần nhai đã có thể tan trong miệng.

Gạo nếp chắc nịch đầy đặn, từng hạt đều có độ đàn hồi, nước thịt gà và dầu mỡ thấm vào gạo nếp, vừa có vị tươi mát của đậu xanh, vị thơm ngọt của gạo nếp, lại có vị thơm ngon đậm đà thuần túy của thịt, rõ ràng chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thỏa mãn sảng khoái.

Bà ấy đặt cánh gà bọc cơm xuống, từ từ thưởng thức hương vị trong miệng, để cho thịt mềm và gạo nếp va chạm hòa quyện trong miệng, nếu không có người ở đây, bà ấy đã muốn cầm cánh gà bọc cơm lên gặm rồi.

"Hoàng hậu nương nương, người mau nếm thử đi." Lâm Quý phi bỗng cảm thấy đắc ý, cháu gái của ta đẹp người là một chuyện, tài nấu nướng lại còn tuyệt vời đến thế, còn ai có thể sánh bằng nàng, CÒN! AI! NỮA!

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ ĐạiTác giả: Khả Nhạc Khương ThangTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ! Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ. Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả. Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám! Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng… Nàng chưa đến nơi, mùi thơm đã len lỏi vào mũi những người đang trò chuyện vui vẻ.Giọng nói của các nàng dần dần im bặt, bị mùi thơm này thu hút. Quả là một mùi hương kỳ diệu, vị thơm của thịt pha lẫn vị ngọt của mật ong, trong vị ngọt lại có mùi thơm cháy của than nướng, còn có nhiều loại gia vị khó phân biệt, hương vị phong phú nhiều tầng, ngửi vài lần đã không thể không bị mùi hương này hấp dẫn.Các nàng còn đang suy nghĩ đó là món gì, Khương Thư Yểu đã bước vào, phía sau là một viên thái giám bưng đĩa.Cánh gà nướng vốn đã là món có mùi thơm nức mũi, huống chi là cánh gà bọc cơm to như thế này, nhìn thoáng qua thấy một miếng to, hơi thô ráp, nhưng nhìn kỹ lại, cánh gà vừa ra lò vẫn đang xèo xèo tiết dầu, các góc cạnh hơi co lại, ánh lên màu vàng cháy, bề mặt lấp lánh ánh sáng trong suốt của dầu mỡ, càng làm nổi bật lớp da màu nâu vàng mật ong trông vô cùng hấp dẫn và ngon miệng."Đây là... cánh gà?" Hoàng hậu ngẩn người, bình thường bà ấy ăn cơm chưa từng ăn cả một cánh gà to như vậy, toàn là làm những món tinh tế như viên thịt gà, thịt gà xay, sao nhà bếp dám bày một miếng cánh gà to để bà ấy gặm chứ."Đúng vậy." Vì Hoàng hậu có mặt, Lâm Quý phi không thể độc chiếm được nữa.Khương Thư Yểu ra hiệu, viên thái giám bưng đĩa đến trước mặt Hoàng hậu."Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, xin hãy thử món cánh gà bọc cơm này."Hoàng hậu tất nhiên không phải là người kiêu kỳ cao ngạo, nhưng nhìn cả một cánh gà to như vậy bà ấy vẫn cảm thấy lo lắng, một miếng to như thế này phải ăn như thế nào đây.HinaLâm Quý phi thấy vậy không hiểu sao lại thấy buồn cười, bà ấy từng húp ốc rồi, chuyện ăn uống gì đã ném ra sau đầu từ lâu, chẳng qua là gặm cánh gà thôi mà, việc đơn giản làm sao.Khương Thư Yểu nhận ra sự e ngại của Hoàng hậu, nói: "Cánh gà này đã được tách xương, chỉ còn lại da thịt, bên trong nhồi đầy đậu xanh và gạo nếp đã xào qua, chỉ cần dùng đũa gắp lên ăn là được. Lớp ngoài cùng thơm giòn đậm đà, bên trong thịt gà mềm mại, nước sốt đầy đặn, lớp trong cùng gạo nếp đầy ắp, dẻo dai thơm ngon, một miếng vừa có thịt vừa có cơm, rất đã miệng."Đừng nói là Hoàng hậu, ngay cả những quý nữ bên cạnh đang nín nhịn nghe nàng nói xong, cũng đều đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.Lâm Quý phi động đũa trước, không nhã nhặn gì mà dùng đũa xiên lấy cánh gà bọc cơm, cắn một miếng ở phần đầu cánh gà. Bà ấy sinh ra đã đẹp, dù ăn uống không nhã nhặn, nhìn vào vẫn khiến người ta vui mắt.Hoàng hậu thấy vậy, đầu lưỡi bỗng tiết ra nước bọt, dù không thích đồ nhiều dầu mỡ nhưng lúc này cũng có chút rục rịch muốn ăn.Lâm Quý phi cắn một miếng nhỏ cánh gà bọc cơm, da gà bên ngoài quét mật ong nướng lên rất dai, ở các góc hơi giòn giòn, sau khi cắn vào da, mùi thơm nồng của thịt lập tức bùng ra. Nước thịt và dầu mỡ của cánh gà đều đã được nướng ra hết, nhưng bị lớp da bên ngoài giữ chặt lại, lúc này ào ạt tuôn ra, thịt gà tươi thơm mọng nước mềm mại đến cực điểm, dường như không cần nhai đã có thể tan trong miệng.Gạo nếp chắc nịch đầy đặn, từng hạt đều có độ đàn hồi, nước thịt gà và dầu mỡ thấm vào gạo nếp, vừa có vị tươi mát của đậu xanh, vị thơm ngọt của gạo nếp, lại có vị thơm ngon đậm đà thuần túy của thịt, rõ ràng chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thỏa mãn sảng khoái.Bà ấy đặt cánh gà bọc cơm xuống, từ từ thưởng thức hương vị trong miệng, để cho thịt mềm và gạo nếp va chạm hòa quyện trong miệng, nếu không có người ở đây, bà ấy đã muốn cầm cánh gà bọc cơm lên gặm rồi."Hoàng hậu nương nương, người mau nếm thử đi." Lâm Quý phi bỗng cảm thấy đắc ý, cháu gái của ta đẹp người là một chuyện, tài nấu nướng lại còn tuyệt vời đến thế, còn ai có thể sánh bằng nàng, CÒN! AI! NỮA!

Chương 339