Tác giả:

Lúc Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, trên trời đã có tuyết rơi. Đám đông phóng viên ngoài cổng trái ngược hoàn toàn với tiết trời u ám. Trông thấy cô, trợ lý Chu Dịch vội vàng tiến lên nói: "Cô Khương Nghênh, sao cô lại tới đây?" Vẻ ngoài của Khương Nghênh thuộc hàng đẹp nhưng ngày thường ít cười mà có phần nghiêm nghị hơn. Khương Nghênh tháo găng tay da, mặt không chút thay đổi nâng mắt nhìn trợ lý nhỏ trước mặt "Chu tổng đâu?" Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng "Ở trong phòng." Khương Nghênh thu hồi ánh mắt gõ cửa, một lúc sau, một cô gái mắt đỏ chừng hai mươi tuổi từ bên trong ra mở cửa. Cô bé không biết Khương Nghênh, cô sụt sịt, nhỏ giọng hỏi: "Là quan hệ công công chúng xử lý khủng hoảng bên Chu Tổng sao?" Khương Nghênh khẽ gật đầu, lướt qua cô bé. Khương Nghênh vào cửa, vừa lúc Chu Dịch từ phòng tắm đi ra, trên eo buộc lỏng lẻo một chiếc khăn tắm, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống, dọc theo xương quai xanh lan xuống bụng dưới, cuối cùng ẩn nấp ở khăn tắm quấn quanh vòng eo của anh ấy…

Chương 660: Quá đáng

Vưu Vật - Nhị HỉTác giả: Nhị HỉTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, trên trời đã có tuyết rơi. Đám đông phóng viên ngoài cổng trái ngược hoàn toàn với tiết trời u ám. Trông thấy cô, trợ lý Chu Dịch vội vàng tiến lên nói: "Cô Khương Nghênh, sao cô lại tới đây?" Vẻ ngoài của Khương Nghênh thuộc hàng đẹp nhưng ngày thường ít cười mà có phần nghiêm nghị hơn. Khương Nghênh tháo găng tay da, mặt không chút thay đổi nâng mắt nhìn trợ lý nhỏ trước mặt "Chu tổng đâu?" Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng "Ở trong phòng." Khương Nghênh thu hồi ánh mắt gõ cửa, một lúc sau, một cô gái mắt đỏ chừng hai mươi tuổi từ bên trong ra mở cửa. Cô bé không biết Khương Nghênh, cô sụt sịt, nhỏ giọng hỏi: "Là quan hệ công công chúng xử lý khủng hoảng bên Chu Tổng sao?" Khương Nghênh khẽ gật đầu, lướt qua cô bé. Khương Nghênh vào cửa, vừa lúc Chu Dịch từ phòng tắm đi ra, trên eo buộc lỏng lẻo một chiếc khăn tắm, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống, dọc theo xương quai xanh lan xuống bụng dưới, cuối cùng ẩn nấp ở khăn tắm quấn quanh vòng eo của anh ấy… Nụ hôn của trợ lý Trần vừa bất ngờ vừa mãnh liệt.Lúc đầu, Nhậm Huyên còn vùng vẫy chống cự, nhưng rồi nhận ra không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô đành bất lực, hai mắt ngấn lệ, để mặc anh làm theo ý mình.Một lúc lâu sau, trợ lý Trần ghé trán sát trán Nhậm Huyên, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn: "Chị ra ghế trước ngồi đi."Nhậm Huyên run rẩy: “Buông tay ra.”Trợ lý Trần: “Trong tình huống này, em còn dám buông tay sao?”Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên liền mím chặt môi.Ánh mắt hai người chạm nhau, im lặng kéo dài. Cuối cùng, trợ lý Trần là người phá vỡ không khí căng thẳng. Anh nuốt khan, giọng trầm xuống: "Nhậm Huyên, ra ghế trước ngồi đi. em có chuyện muốn nói với chị."Trợ lý Trần nói những lời này với vẻ mặt nghiêm nghị.Nhậm Huyên nhìn anh, ánh mắt chất chứa sự ngờ vực và phản đối.Trợ lý Trần hiểu rõ suy nghĩ của Nhậm Huyên, anh khàn giọng trấn an: "Em hứa sẽ không làm bậy nữa".Thấy Nhậm Huyên có vẻ đã bớt căng thẳng, anh nói thêm: "Em muốn nói với chị về chuyện của Nhậm Húc."Nhậm Huyên: “…”Vài phút sau, Nhậm Huyên mở cửa xe, bước xuống, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ rồi cúi người ngồi vào.Nhậm Huyên vừa ngồi xuống, trợ lý Trần liền nghiêng người về phía trước.Nhìn thấy vậy, Nhậm Huyên căng thẳng toàn thân: “Cậu muốn làm gì?”Trợ lý Trần bất lực chỉ vào dây an toàn bên cạnh cô: "Đừng căng thẳng, em chỉ muốn giúp chị thắt dây an toàn thôi."Ngực Nhậm Huyên phập phồng, cô từ chối: "Không cần đâu."Nói xong, Nhậm Huyên đưa tay kéo dây an toàn bên cạnh, cài vào.Trợ lý Trần thu tay về, nắm chặt tay lại, chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói: "Đừng quá lo lắng cho Nhậm Húc, em sẽ tìm cách giúp cậu ấy."Nhậm Huyên: “Cậu sẽ giúp Châu tam gia đối phó với Châu tổng sao?”Nghe thấy lời nói của Nhậm Huyên, trợ lý Trần sững người, sau đó khẽ cười: “Chị nghĩ sao về việc này?”Nhậm Huyên: “Không biết.”Trợ lý Trần: “Trong mắt chị, em là loại người đó sao?”Nhậm Huyên siết chặt tay đang nắm dây an toàn,  ánh mắt rời khỏi trợ lý Trần, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ biết về con người cậu trong quá khứ.”Nói cách khác, con người anh hiện tại, tôi không còn hiểu rõ nữa.Trợ lý Trần nghe vậy, lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.Tiếng “ừm” của trợ lý Trần rất nhẹ, nhưng lại khiến Nhậm Huyên cảm thấy bất an.Trợ lý Trần vừa dứt lời, không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng. Khoảng nửa phút sau, anh khẽ đặt tay lên vô lăng, giọng nói đều đều: "Để em đưa chị về."Nói xong, trợ lý Trần xoay vô lăng, lái xe rời đi.Gần một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng khu chung cư của Nhậm Huyên.Trợ lý Trần vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Để em đưa chị vào trong".Nhậm Huyên thoáng lo lắng về sự hiện diện của phóng viên và fan hâm mộ, sau một thoáng suy nghĩ, cô nhẹ nhàng đáp: "Vậy làm phiền cậu."Trợ lý Trần: “Không có gì.”Sau khi đưa Nhậm Huyên vào khu chung cư, trợ lý Trần dừng xe, tắt máy rồi quay sang cô, dặn dò: "Mấy ngày này, chị tốt nhất nên ở yên trong nhà, nếu cần gì cứ gọi điện cho lão Tống."Nhậm Huyên hiểu ý trợ lý Trần, đáp: “Ừm.”Nói xong, Nhậm Huyên đẩy cửa xuống xe.Đứng cạnh xe, Nhậm Huyên nhìn trợ lý Trần qua cửa kính, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để công khai chuyện chúng ta chia tay."Đôi tay đặt trên vô lăng của trợ lý Trần chợt khựng lại, anh quay đầu nhìn Nhậm Huyên.Nhậm Huyên nói, giọng nghiêm nghị: "Những chuyện như hôm nay, tôi mong sẽ không bao giờ lặp lại."Trợ lý Trần khẽ mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng. Một lúc lâu sau, anh mới nặng nề thốt ra: "Xin lỗi."Nhậm Huyên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu lái xe cẩn thận."Trợ lý Trần: “Cảm ơn chị.”Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên đứng sững vài giây, sau đó xoay người rời đi.Nhìn Nhậm Huyên vào nhà, trợ lý Trần lấy điện thoại di động ra gọi cho Châu Dị.Điện thoại vừa kết nối, trợ lý Trần điềm tĩnh mở lời: "Châu tổng, gần đây có một dự án ngoại thương rất tiềm năng..."

Vưu Vật - Nhị HỉTác giả: Nhị HỉTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, trên trời đã có tuyết rơi. Đám đông phóng viên ngoài cổng trái ngược hoàn toàn với tiết trời u ám. Trông thấy cô, trợ lý Chu Dịch vội vàng tiến lên nói: "Cô Khương Nghênh, sao cô lại tới đây?" Vẻ ngoài của Khương Nghênh thuộc hàng đẹp nhưng ngày thường ít cười mà có phần nghiêm nghị hơn. Khương Nghênh tháo găng tay da, mặt không chút thay đổi nâng mắt nhìn trợ lý nhỏ trước mặt "Chu tổng đâu?" Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng "Ở trong phòng." Khương Nghênh thu hồi ánh mắt gõ cửa, một lúc sau, một cô gái mắt đỏ chừng hai mươi tuổi từ bên trong ra mở cửa. Cô bé không biết Khương Nghênh, cô sụt sịt, nhỏ giọng hỏi: "Là quan hệ công công chúng xử lý khủng hoảng bên Chu Tổng sao?" Khương Nghênh khẽ gật đầu, lướt qua cô bé. Khương Nghênh vào cửa, vừa lúc Chu Dịch từ phòng tắm đi ra, trên eo buộc lỏng lẻo một chiếc khăn tắm, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống, dọc theo xương quai xanh lan xuống bụng dưới, cuối cùng ẩn nấp ở khăn tắm quấn quanh vòng eo của anh ấy… Nụ hôn của trợ lý Trần vừa bất ngờ vừa mãnh liệt.Lúc đầu, Nhậm Huyên còn vùng vẫy chống cự, nhưng rồi nhận ra không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô đành bất lực, hai mắt ngấn lệ, để mặc anh làm theo ý mình.Một lúc lâu sau, trợ lý Trần ghé trán sát trán Nhậm Huyên, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn: "Chị ra ghế trước ngồi đi."Nhậm Huyên run rẩy: “Buông tay ra.”Trợ lý Trần: “Trong tình huống này, em còn dám buông tay sao?”Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên liền mím chặt môi.Ánh mắt hai người chạm nhau, im lặng kéo dài. Cuối cùng, trợ lý Trần là người phá vỡ không khí căng thẳng. Anh nuốt khan, giọng trầm xuống: "Nhậm Huyên, ra ghế trước ngồi đi. em có chuyện muốn nói với chị."Trợ lý Trần nói những lời này với vẻ mặt nghiêm nghị.Nhậm Huyên nhìn anh, ánh mắt chất chứa sự ngờ vực và phản đối.Trợ lý Trần hiểu rõ suy nghĩ của Nhậm Huyên, anh khàn giọng trấn an: "Em hứa sẽ không làm bậy nữa".Thấy Nhậm Huyên có vẻ đã bớt căng thẳng, anh nói thêm: "Em muốn nói với chị về chuyện của Nhậm Húc."Nhậm Huyên: “…”Vài phút sau, Nhậm Huyên mở cửa xe, bước xuống, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ rồi cúi người ngồi vào.Nhậm Huyên vừa ngồi xuống, trợ lý Trần liền nghiêng người về phía trước.Nhìn thấy vậy, Nhậm Huyên căng thẳng toàn thân: “Cậu muốn làm gì?”Trợ lý Trần bất lực chỉ vào dây an toàn bên cạnh cô: "Đừng căng thẳng, em chỉ muốn giúp chị thắt dây an toàn thôi."Ngực Nhậm Huyên phập phồng, cô từ chối: "Không cần đâu."Nói xong, Nhậm Huyên đưa tay kéo dây an toàn bên cạnh, cài vào.Trợ lý Trần thu tay về, nắm chặt tay lại, chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói: "Đừng quá lo lắng cho Nhậm Húc, em sẽ tìm cách giúp cậu ấy."Nhậm Huyên: “Cậu sẽ giúp Châu tam gia đối phó với Châu tổng sao?”Nghe thấy lời nói của Nhậm Huyên, trợ lý Trần sững người, sau đó khẽ cười: “Chị nghĩ sao về việc này?”Nhậm Huyên: “Không biết.”Trợ lý Trần: “Trong mắt chị, em là loại người đó sao?”Nhậm Huyên siết chặt tay đang nắm dây an toàn,  ánh mắt rời khỏi trợ lý Trần, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ biết về con người cậu trong quá khứ.”Nói cách khác, con người anh hiện tại, tôi không còn hiểu rõ nữa.Trợ lý Trần nghe vậy, lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.Tiếng “ừm” của trợ lý Trần rất nhẹ, nhưng lại khiến Nhậm Huyên cảm thấy bất an.Trợ lý Trần vừa dứt lời, không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng. Khoảng nửa phút sau, anh khẽ đặt tay lên vô lăng, giọng nói đều đều: "Để em đưa chị về."Nói xong, trợ lý Trần xoay vô lăng, lái xe rời đi.Gần một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng khu chung cư của Nhậm Huyên.Trợ lý Trần vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Để em đưa chị vào trong".Nhậm Huyên thoáng lo lắng về sự hiện diện của phóng viên và fan hâm mộ, sau một thoáng suy nghĩ, cô nhẹ nhàng đáp: "Vậy làm phiền cậu."Trợ lý Trần: “Không có gì.”Sau khi đưa Nhậm Huyên vào khu chung cư, trợ lý Trần dừng xe, tắt máy rồi quay sang cô, dặn dò: "Mấy ngày này, chị tốt nhất nên ở yên trong nhà, nếu cần gì cứ gọi điện cho lão Tống."Nhậm Huyên hiểu ý trợ lý Trần, đáp: “Ừm.”Nói xong, Nhậm Huyên đẩy cửa xuống xe.Đứng cạnh xe, Nhậm Huyên nhìn trợ lý Trần qua cửa kính, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để công khai chuyện chúng ta chia tay."Đôi tay đặt trên vô lăng của trợ lý Trần chợt khựng lại, anh quay đầu nhìn Nhậm Huyên.Nhậm Huyên nói, giọng nghiêm nghị: "Những chuyện như hôm nay, tôi mong sẽ không bao giờ lặp lại."Trợ lý Trần khẽ mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng. Một lúc lâu sau, anh mới nặng nề thốt ra: "Xin lỗi."Nhậm Huyên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu lái xe cẩn thận."Trợ lý Trần: “Cảm ơn chị.”Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên đứng sững vài giây, sau đó xoay người rời đi.Nhìn Nhậm Huyên vào nhà, trợ lý Trần lấy điện thoại di động ra gọi cho Châu Dị.Điện thoại vừa kết nối, trợ lý Trần điềm tĩnh mở lời: "Châu tổng, gần đây có một dự án ngoại thương rất tiềm năng..."

Vưu Vật - Nhị HỉTác giả: Nhị HỉTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, trên trời đã có tuyết rơi. Đám đông phóng viên ngoài cổng trái ngược hoàn toàn với tiết trời u ám. Trông thấy cô, trợ lý Chu Dịch vội vàng tiến lên nói: "Cô Khương Nghênh, sao cô lại tới đây?" Vẻ ngoài của Khương Nghênh thuộc hàng đẹp nhưng ngày thường ít cười mà có phần nghiêm nghị hơn. Khương Nghênh tháo găng tay da, mặt không chút thay đổi nâng mắt nhìn trợ lý nhỏ trước mặt "Chu tổng đâu?" Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng "Ở trong phòng." Khương Nghênh thu hồi ánh mắt gõ cửa, một lúc sau, một cô gái mắt đỏ chừng hai mươi tuổi từ bên trong ra mở cửa. Cô bé không biết Khương Nghênh, cô sụt sịt, nhỏ giọng hỏi: "Là quan hệ công công chúng xử lý khủng hoảng bên Chu Tổng sao?" Khương Nghênh khẽ gật đầu, lướt qua cô bé. Khương Nghênh vào cửa, vừa lúc Chu Dịch từ phòng tắm đi ra, trên eo buộc lỏng lẻo một chiếc khăn tắm, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống, dọc theo xương quai xanh lan xuống bụng dưới, cuối cùng ẩn nấp ở khăn tắm quấn quanh vòng eo của anh ấy… Nụ hôn của trợ lý Trần vừa bất ngờ vừa mãnh liệt.Lúc đầu, Nhậm Huyên còn vùng vẫy chống cự, nhưng rồi nhận ra không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô đành bất lực, hai mắt ngấn lệ, để mặc anh làm theo ý mình.Một lúc lâu sau, trợ lý Trần ghé trán sát trán Nhậm Huyên, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn: "Chị ra ghế trước ngồi đi."Nhậm Huyên run rẩy: “Buông tay ra.”Trợ lý Trần: “Trong tình huống này, em còn dám buông tay sao?”Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên liền mím chặt môi.Ánh mắt hai người chạm nhau, im lặng kéo dài. Cuối cùng, trợ lý Trần là người phá vỡ không khí căng thẳng. Anh nuốt khan, giọng trầm xuống: "Nhậm Huyên, ra ghế trước ngồi đi. em có chuyện muốn nói với chị."Trợ lý Trần nói những lời này với vẻ mặt nghiêm nghị.Nhậm Huyên nhìn anh, ánh mắt chất chứa sự ngờ vực và phản đối.Trợ lý Trần hiểu rõ suy nghĩ của Nhậm Huyên, anh khàn giọng trấn an: "Em hứa sẽ không làm bậy nữa".Thấy Nhậm Huyên có vẻ đã bớt căng thẳng, anh nói thêm: "Em muốn nói với chị về chuyện của Nhậm Húc."Nhậm Huyên: “…”Vài phút sau, Nhậm Huyên mở cửa xe, bước xuống, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ rồi cúi người ngồi vào.Nhậm Huyên vừa ngồi xuống, trợ lý Trần liền nghiêng người về phía trước.Nhìn thấy vậy, Nhậm Huyên căng thẳng toàn thân: “Cậu muốn làm gì?”Trợ lý Trần bất lực chỉ vào dây an toàn bên cạnh cô: "Đừng căng thẳng, em chỉ muốn giúp chị thắt dây an toàn thôi."Ngực Nhậm Huyên phập phồng, cô từ chối: "Không cần đâu."Nói xong, Nhậm Huyên đưa tay kéo dây an toàn bên cạnh, cài vào.Trợ lý Trần thu tay về, nắm chặt tay lại, chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói: "Đừng quá lo lắng cho Nhậm Húc, em sẽ tìm cách giúp cậu ấy."Nhậm Huyên: “Cậu sẽ giúp Châu tam gia đối phó với Châu tổng sao?”Nghe thấy lời nói của Nhậm Huyên, trợ lý Trần sững người, sau đó khẽ cười: “Chị nghĩ sao về việc này?”Nhậm Huyên: “Không biết.”Trợ lý Trần: “Trong mắt chị, em là loại người đó sao?”Nhậm Huyên siết chặt tay đang nắm dây an toàn,  ánh mắt rời khỏi trợ lý Trần, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ biết về con người cậu trong quá khứ.”Nói cách khác, con người anh hiện tại, tôi không còn hiểu rõ nữa.Trợ lý Trần nghe vậy, lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.Tiếng “ừm” của trợ lý Trần rất nhẹ, nhưng lại khiến Nhậm Huyên cảm thấy bất an.Trợ lý Trần vừa dứt lời, không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng. Khoảng nửa phút sau, anh khẽ đặt tay lên vô lăng, giọng nói đều đều: "Để em đưa chị về."Nói xong, trợ lý Trần xoay vô lăng, lái xe rời đi.Gần một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng khu chung cư của Nhậm Huyên.Trợ lý Trần vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Để em đưa chị vào trong".Nhậm Huyên thoáng lo lắng về sự hiện diện của phóng viên và fan hâm mộ, sau một thoáng suy nghĩ, cô nhẹ nhàng đáp: "Vậy làm phiền cậu."Trợ lý Trần: “Không có gì.”Sau khi đưa Nhậm Huyên vào khu chung cư, trợ lý Trần dừng xe, tắt máy rồi quay sang cô, dặn dò: "Mấy ngày này, chị tốt nhất nên ở yên trong nhà, nếu cần gì cứ gọi điện cho lão Tống."Nhậm Huyên hiểu ý trợ lý Trần, đáp: “Ừm.”Nói xong, Nhậm Huyên đẩy cửa xuống xe.Đứng cạnh xe, Nhậm Huyên nhìn trợ lý Trần qua cửa kính, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để công khai chuyện chúng ta chia tay."Đôi tay đặt trên vô lăng của trợ lý Trần chợt khựng lại, anh quay đầu nhìn Nhậm Huyên.Nhậm Huyên nói, giọng nghiêm nghị: "Những chuyện như hôm nay, tôi mong sẽ không bao giờ lặp lại."Trợ lý Trần khẽ mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng. Một lúc lâu sau, anh mới nặng nề thốt ra: "Xin lỗi."Nhậm Huyên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu lái xe cẩn thận."Trợ lý Trần: “Cảm ơn chị.”Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên đứng sững vài giây, sau đó xoay người rời đi.Nhìn Nhậm Huyên vào nhà, trợ lý Trần lấy điện thoại di động ra gọi cho Châu Dị.Điện thoại vừa kết nối, trợ lý Trần điềm tĩnh mở lời: "Châu tổng, gần đây có một dự án ngoại thương rất tiềm năng..."

Chương 660: Quá đáng