1. Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ. Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc. Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả. Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông. Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền. “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!” “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái. “Cố Duệ là ai vậy?” “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,…
Chương 16
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị ƯơngTác giả: Lý Lạc Vị ƯơngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1. Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ. Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc. Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả. Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông. Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền. “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!” “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái. “Cố Duệ là ai vậy?” “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,… Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?” “Bọn em xong rồi!” “Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói. “Còn không mau đi đi?” “Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?” Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!” “Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta. “Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất. Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?” “Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi. Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống. "Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. "Không phải đâu, tôi ăn no rồi." "Ăn no rồi?" Cậu ấy đặt đôi đũa xuống: "Chị ăn thêm đi, dù sao cũng phải uống hết sữa đã.” Giọng điệu của Cố Duệ khá bình thản nhưng lại mang theo một chút ra lệnh khiến tôi không thể từ chối. "Ừ, tôi biết rồi…" "Tớ ăn xong rồi. Tớ cũng phải đi đây." Điền Điền nháy mắt với tôi, sau đó cũng bỏ tôi lại và rời đi. Giây tiếp theo, Cố Duệ đưa tay trái ra, theo bản năng muốn chạm vào vết thương trên trán của tôi, nhưng dường như lại nhận ra điều gì đó mà khựng lại. “Chị… vết thương của chị còn đau không?” Tôi ngớ người một chút, rồi vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sửa lời: "Không… không còn đau nữa!" Cố Duệ nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên, lộ ra nụ cười có chút lười biếng. “Buổi chiều tôi sẽ đưa chị đi thay thuốc.” “Hả? Chiều nay có lẽ tôi phải về nhà rồi, chuyện thay thuốc để tôi tự đi cũng được.” Nụ cười duy nhất trên mặt của Cố Duệ lập tức biến mất, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo áp lực mạnh mẽ khiến tôi có chút hoảng hốt. “An Nhiên, tôi không hỏi ý kiến chị.” Gì vậy? Không phải trước đó vài giây vẫn còn cười với tôi sao? Sao bây giờ lại… Tôi thật sự không hiểu đấy, tính khí cũng quá thất thường rồi. “An Nhiên, tôi là người khiến chị bị thương, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị cho đến khi vết thương này hồi phục. Vậy nên chị không được từ chối tôi, chị có hiểu không?” Hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ là cảm thấy áy náy vì vụ tai nạn nên mới muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Là do cậu ấy quan tâm tôi nên mới cười với tôi. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng lại nặng trĩu, giống như có gì đó đang đè nặng lên lồng n.g.ự.c vậy, thật muốn khóc quá đi. “Sao chị không nói gì? Lẽ nào tôi nói sai chỗ nào à?” “Không có gì.” Tôi vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa. “Sao vậy? Chị sợ tôi sao? Hôm qua là ai tự mình chạy đến tìm tôi hả? Sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?” Ai sợ cậu chứ? Tôi chỉ là cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì tình cảm không được đáp lại mà thôi!!! “Tính khí của cậu thất thường giống hệt thời tiết vậy đó, ai mà không sợ cậu chứ?” Tôi bắt đầu tùy tiện bịa lý do: “Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu tại sao cậu đột nhiên tức giận với tôi nữa kìa…” “...” Cố Duệ rõ ràng bị tôi làm cho sửng sốt, ngẩn người một lúc rồi không nhịn được cười. Cậu ấy đứng dậy, ghé sát vào tai tôi: “Chị à, chị có nghe qua câu này chưa?” “Câu gì?” “Đánh là tình, mắng là yêu. Vậy chị… muốn tôi đánh chị hay mắng chị?”
Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?”
“Bọn em xong rồi!”
“Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói.
“Còn không mau đi đi?”
“Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?”
Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!”
“Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta.
“Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất.
Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?”
“Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi.
Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống.
"Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Không phải đâu, tôi ăn no rồi."
"Ăn no rồi?" Cậu ấy đặt đôi đũa xuống: "Chị ăn thêm đi, dù sao cũng phải uống hết sữa đã.”
Giọng điệu của Cố Duệ khá bình thản nhưng lại mang theo một chút ra lệnh khiến tôi không thể từ chối.
"Ừ, tôi biết rồi…"
"Tớ ăn xong rồi. Tớ cũng phải đi đây." Điền Điền nháy mắt với tôi, sau đó cũng bỏ tôi lại và rời đi.
Giây tiếp theo, Cố Duệ đưa tay trái ra, theo bản năng muốn chạm vào vết thương trên trán của tôi, nhưng dường như lại nhận ra điều gì đó mà khựng lại.
“Chị… vết thương của chị còn đau không?”
Tôi ngớ người một chút, rồi vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sửa lời: "Không… không còn đau nữa!"
Cố Duệ nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên, lộ ra nụ cười có chút lười biếng.
“Buổi chiều tôi sẽ đưa chị đi thay thuốc.”
“Hả? Chiều nay có lẽ tôi phải về nhà rồi, chuyện thay thuốc để tôi tự đi cũng được.”
Nụ cười duy nhất trên mặt của Cố Duệ lập tức biến mất, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo áp lực mạnh mẽ khiến tôi có chút hoảng hốt.
“An Nhiên, tôi không hỏi ý kiến chị.”
Gì vậy? Không phải trước đó vài giây vẫn còn cười với tôi sao? Sao bây giờ lại…
Tôi thật sự không hiểu đấy, tính khí cũng quá thất thường rồi.
“An Nhiên, tôi là người khiến chị bị thương, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị cho đến khi vết thương này hồi phục. Vậy nên chị không được từ chối tôi, chị có hiểu không?”
Hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ là cảm thấy áy náy vì vụ tai nạn nên mới muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Là do cậu ấy quan tâm tôi nên mới cười với tôi. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng lại nặng trĩu, giống như có gì đó đang đè nặng lên lồng n.g.ự.c vậy, thật muốn khóc quá đi.
“Sao chị không nói gì? Lẽ nào tôi nói sai chỗ nào à?”
“Không có gì.” Tôi vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa.
“Sao vậy? Chị sợ tôi sao? Hôm qua là ai tự mình chạy đến tìm tôi hả? Sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?”
Ai sợ cậu chứ? Tôi chỉ là cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì tình cảm không được đáp lại mà thôi!!!
“Tính khí của cậu thất thường giống hệt thời tiết vậy đó, ai mà không sợ cậu chứ?”
Tôi bắt đầu tùy tiện bịa lý do: “Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu tại sao cậu đột nhiên tức giận với tôi nữa kìa…”
“...” Cố Duệ rõ ràng bị tôi làm cho sửng sốt, ngẩn người một lúc rồi không nhịn được cười.
Cậu ấy đứng dậy, ghé sát vào tai tôi: “Chị à, chị có nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Đánh là tình, mắng là yêu. Vậy chị… muốn tôi đánh chị hay mắng chị?”
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị ƯơngTác giả: Lý Lạc Vị ƯơngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1. Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ. Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc. Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả. Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông. Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền. “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!” “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái. “Cố Duệ là ai vậy?” “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,… Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?” “Bọn em xong rồi!” “Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói. “Còn không mau đi đi?” “Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?” Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!” “Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta. “Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất. Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?” “Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi. Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống. "Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. "Không phải đâu, tôi ăn no rồi." "Ăn no rồi?" Cậu ấy đặt đôi đũa xuống: "Chị ăn thêm đi, dù sao cũng phải uống hết sữa đã.” Giọng điệu của Cố Duệ khá bình thản nhưng lại mang theo một chút ra lệnh khiến tôi không thể từ chối. "Ừ, tôi biết rồi…" "Tớ ăn xong rồi. Tớ cũng phải đi đây." Điền Điền nháy mắt với tôi, sau đó cũng bỏ tôi lại và rời đi. Giây tiếp theo, Cố Duệ đưa tay trái ra, theo bản năng muốn chạm vào vết thương trên trán của tôi, nhưng dường như lại nhận ra điều gì đó mà khựng lại. “Chị… vết thương của chị còn đau không?” Tôi ngớ người một chút, rồi vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sửa lời: "Không… không còn đau nữa!" Cố Duệ nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên, lộ ra nụ cười có chút lười biếng. “Buổi chiều tôi sẽ đưa chị đi thay thuốc.” “Hả? Chiều nay có lẽ tôi phải về nhà rồi, chuyện thay thuốc để tôi tự đi cũng được.” Nụ cười duy nhất trên mặt của Cố Duệ lập tức biến mất, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo áp lực mạnh mẽ khiến tôi có chút hoảng hốt. “An Nhiên, tôi không hỏi ý kiến chị.” Gì vậy? Không phải trước đó vài giây vẫn còn cười với tôi sao? Sao bây giờ lại… Tôi thật sự không hiểu đấy, tính khí cũng quá thất thường rồi. “An Nhiên, tôi là người khiến chị bị thương, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị cho đến khi vết thương này hồi phục. Vậy nên chị không được từ chối tôi, chị có hiểu không?” Hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ là cảm thấy áy náy vì vụ tai nạn nên mới muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Là do cậu ấy quan tâm tôi nên mới cười với tôi. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng lại nặng trĩu, giống như có gì đó đang đè nặng lên lồng n.g.ự.c vậy, thật muốn khóc quá đi. “Sao chị không nói gì? Lẽ nào tôi nói sai chỗ nào à?” “Không có gì.” Tôi vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa. “Sao vậy? Chị sợ tôi sao? Hôm qua là ai tự mình chạy đến tìm tôi hả? Sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?” Ai sợ cậu chứ? Tôi chỉ là cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì tình cảm không được đáp lại mà thôi!!! “Tính khí của cậu thất thường giống hệt thời tiết vậy đó, ai mà không sợ cậu chứ?” Tôi bắt đầu tùy tiện bịa lý do: “Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu tại sao cậu đột nhiên tức giận với tôi nữa kìa…” “...” Cố Duệ rõ ràng bị tôi làm cho sửng sốt, ngẩn người một lúc rồi không nhịn được cười. Cậu ấy đứng dậy, ghé sát vào tai tôi: “Chị à, chị có nghe qua câu này chưa?” “Câu gì?” “Đánh là tình, mắng là yêu. Vậy chị… muốn tôi đánh chị hay mắng chị?”