1. Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ. Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc. Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả. Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông. Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền. “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!” “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái. “Cố Duệ là ai vậy?” “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,…
Chương 18
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị ƯơngTác giả: Lý Lạc Vị ƯơngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1. Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ. Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc. Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả. Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông. Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền. “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!” “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái. “Cố Duệ là ai vậy?” “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,… Nhưng rồi giây tiếp theo tôi lại sững người. Nếu bọn họ đều đi hết, chẳng phải trong xe chỉ còn tôi và cậu ấy sao? Xong rồi, xong rồi, làm sao mà tôi có thể chịu nổi cái cảnh đồng hành cùng vị ‘hoàng tử lạnh lùng’ này suốt đường đi đây? Đặc biệt còn là kiểu lạnh nhạt mà tôi không đoán được tâm ý nữa. “Tiểu Mễ, quay lại đây.” Cố Duệ vốn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. “Sao vậy, anh Duệ?” Cố Duệ nghiêng đầu. “Cậu lái xe đi.” “Đừng mà anh, bọn họ đều ngồi xe của chị Điền Điền hết rồi, sao anh cứ phải kéo theo… cái bóng đèn to đùng như em… làm gì chứ?” Tiểu Mễ trông như mất hết hy vọng. “Tôi buồn ngủ.” “Anh buồn ngủ? Buồn ngủ sao không gọi Giang Hạo hay Hứa Phàm kìa, tại sao nhất thiết phải là em?” “…” Cố Duệ dụi điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vì bọn họ nói nhiều, được chưa?” “Em cũng nói nhiều mà…” “Vậy thì cậu tự giác khoá miệng của mình lại đi.” “Anh Duệ, kiếp trước em mắc nợ anh phải không? Hay là anh g.i.ế.c em luôn cho rồi.” “Vậy cậu đứng yên đó, tôi đến g.i.ế.c cậu…” Cái giọng điệu này… Nghe thì có vẻ giống như mặt hồ yên ả, nhưng thực chất lại là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt đó!!!! “Anh Duệ, anh đúng là bạo chúa đó, vừa không có nhân tính lại thích bắt nạt dân lành, ân đúng là tàn nhẫn không ai bằng.” Tiểu Mễ tức giận quay lại. Cố Duệ lắc đầu cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Đằng sau còn có hai kẻ không ngừng hả hê: “Tội nghiệp Tiểu Mễ quá, làm sao mà tiêu hoá nổi đống ‘cơm chó’ của anh Duệ đây.” Cơm chó? Bọn họ lại đang nói cái gì vậy chứ? Nhưng mà tôi thừa nhận, tôi có chút mong chờ vào mấy câu đùa giỡn này của bọn họ, dù rằng Cố Duệ nào đó vừa mới lớn tiếng với tôi cách đây không lâu. 11. Trên xe. “Cậu chủ, mời cậu chỉ đạo, bây giờ chúng ta về nhà trước hay là đi thay thuốc trước?” Cố Duệ vẫn dán mắt vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên: “Thay thuốc ở bệnh viện nào chẳng được, về nhà trước đi.” Ngay sau đó, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc. Tôi không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn Cố Duệ nhiều, vì vậy lựa chọn tốt nhất là im lặng. Còn cậu ấy ngược lại thì không rảnh rỗi chút nào, vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn trên WeChat. Nếu tôi không nhìn nhầm, cái ảnh đại diện kia chắc chắn là của nữ. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác chua xót, nhưng lại không thể để lộ dù chỉ một chút. Cảm giác ấy giống như có vô số mũi kim nhỏ đang không ngừng đ.â.m vào trái tim tôi, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa khó chịu đến mức không chịu nổi. Lý trí và da thịt dường như bị xé toạc ra và vò nát lại, đau đớn đến mức sống không bằng chết.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Tôi nghiêng người sang một bên, cố ép bản thân không để ý đến nữa. Và rồi không biết từ lúc nào mà tôi dần thiếp đi trong cơn mơ hồ. Tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu lại vang lên tiếng phanh xe chói tai của ngày hôm qua, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén cứa thẳng vào ý thức của tôi, khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Khi tôi mở mắt ra, Cố Duệ đang nhìn tôi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?” Tôi từ từ lấy lại tinh thần, đầu óc còn hơi mơ màng: “Là di chứng của ngày hôm qua.” “…” Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì.
Nhưng rồi giây tiếp theo tôi lại sững người. Nếu bọn họ đều đi hết, chẳng phải trong xe chỉ còn tôi và cậu ấy sao? Xong rồi, xong rồi, làm sao mà tôi có thể chịu nổi cái cảnh đồng hành cùng vị ‘hoàng tử lạnh lùng’ này suốt đường đi đây? Đặc biệt còn là kiểu lạnh nhạt mà tôi không đoán được tâm ý nữa.
“Tiểu Mễ, quay lại đây.” Cố Duệ vốn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Sao vậy, anh Duệ?”
Cố Duệ nghiêng đầu.
“Cậu lái xe đi.”
“Đừng mà anh, bọn họ đều ngồi xe của chị Điền Điền hết rồi, sao anh cứ phải kéo theo… cái bóng đèn to đùng như em… làm gì chứ?” Tiểu Mễ trông như mất hết hy vọng.
“Tôi buồn ngủ.”
“Anh buồn ngủ? Buồn ngủ sao không gọi Giang Hạo hay Hứa Phàm kìa, tại sao nhất thiết phải là em?”
“…”
Cố Duệ dụi điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vì bọn họ nói nhiều, được chưa?”
“Em cũng nói nhiều mà…”
“Vậy thì cậu tự giác khoá miệng của mình lại đi.”
“Anh Duệ, kiếp trước em mắc nợ anh phải không? Hay là anh g.i.ế.c em luôn cho rồi.”
“Vậy cậu đứng yên đó, tôi đến g.i.ế.c cậu…”
Cái giọng điệu này…
Nghe thì có vẻ giống như mặt hồ yên ả, nhưng thực chất lại là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt đó!!!!
“Anh Duệ, anh đúng là bạo chúa đó, vừa không có nhân tính lại thích bắt nạt dân lành, ân đúng là tàn nhẫn không ai bằng.” Tiểu Mễ tức giận quay lại.
Cố Duệ lắc đầu cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Đằng sau còn có hai kẻ không ngừng hả hê: “Tội nghiệp Tiểu Mễ quá, làm sao mà tiêu hoá nổi đống ‘cơm chó’ của anh Duệ đây.”
Cơm chó? Bọn họ lại đang nói cái gì vậy chứ?
Nhưng mà tôi thừa nhận, tôi có chút mong chờ vào mấy câu đùa giỡn này của bọn họ, dù rằng Cố Duệ nào đó vừa mới lớn tiếng với tôi cách đây không lâu.
11.
Trên xe.
“Cậu chủ, mời cậu chỉ đạo, bây giờ chúng ta về nhà trước hay là đi thay thuốc trước?”
Cố Duệ vẫn dán mắt vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên: “Thay thuốc ở bệnh viện nào chẳng được, về nhà trước đi.”
Ngay sau đó, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc.
Tôi không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn Cố Duệ nhiều, vì vậy lựa chọn tốt nhất là im lặng.
Còn cậu ấy ngược lại thì không rảnh rỗi chút nào, vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn trên WeChat. Nếu tôi không nhìn nhầm, cái ảnh đại diện kia chắc chắn là của nữ.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác chua xót, nhưng lại không thể để lộ dù chỉ một chút. Cảm giác ấy giống như có vô số mũi kim nhỏ đang không ngừng đ.â.m vào trái tim tôi, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa khó chịu đến mức không chịu nổi.
Lý trí và da thịt dường như bị xé toạc ra và vò nát lại, đau đớn đến mức sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi nghiêng người sang một bên, cố ép bản thân không để ý đến nữa. Và rồi không biết từ lúc nào mà tôi dần thiếp đi trong cơn mơ hồ.
Tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu lại vang lên tiếng phanh xe chói tai của ngày hôm qua, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén cứa thẳng vào ý thức của tôi, khiến tôi giật mình tỉnh dậy.
Khi tôi mở mắt ra, Cố Duệ đang nhìn tôi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”
Tôi từ từ lấy lại tinh thần, đầu óc còn hơi mơ màng: “Là di chứng của ngày hôm qua.”
“…” Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì.
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị ƯơngTác giả: Lý Lạc Vị ƯơngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1. Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ. Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc. Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả. Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông. Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền. “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!” “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái. “Cố Duệ là ai vậy?” “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,… Nhưng rồi giây tiếp theo tôi lại sững người. Nếu bọn họ đều đi hết, chẳng phải trong xe chỉ còn tôi và cậu ấy sao? Xong rồi, xong rồi, làm sao mà tôi có thể chịu nổi cái cảnh đồng hành cùng vị ‘hoàng tử lạnh lùng’ này suốt đường đi đây? Đặc biệt còn là kiểu lạnh nhạt mà tôi không đoán được tâm ý nữa. “Tiểu Mễ, quay lại đây.” Cố Duệ vốn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. “Sao vậy, anh Duệ?” Cố Duệ nghiêng đầu. “Cậu lái xe đi.” “Đừng mà anh, bọn họ đều ngồi xe của chị Điền Điền hết rồi, sao anh cứ phải kéo theo… cái bóng đèn to đùng như em… làm gì chứ?” Tiểu Mễ trông như mất hết hy vọng. “Tôi buồn ngủ.” “Anh buồn ngủ? Buồn ngủ sao không gọi Giang Hạo hay Hứa Phàm kìa, tại sao nhất thiết phải là em?” “…” Cố Duệ dụi điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vì bọn họ nói nhiều, được chưa?” “Em cũng nói nhiều mà…” “Vậy thì cậu tự giác khoá miệng của mình lại đi.” “Anh Duệ, kiếp trước em mắc nợ anh phải không? Hay là anh g.i.ế.c em luôn cho rồi.” “Vậy cậu đứng yên đó, tôi đến g.i.ế.c cậu…” Cái giọng điệu này… Nghe thì có vẻ giống như mặt hồ yên ả, nhưng thực chất lại là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt đó!!!! “Anh Duệ, anh đúng là bạo chúa đó, vừa không có nhân tính lại thích bắt nạt dân lành, ân đúng là tàn nhẫn không ai bằng.” Tiểu Mễ tức giận quay lại. Cố Duệ lắc đầu cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Đằng sau còn có hai kẻ không ngừng hả hê: “Tội nghiệp Tiểu Mễ quá, làm sao mà tiêu hoá nổi đống ‘cơm chó’ của anh Duệ đây.” Cơm chó? Bọn họ lại đang nói cái gì vậy chứ? Nhưng mà tôi thừa nhận, tôi có chút mong chờ vào mấy câu đùa giỡn này của bọn họ, dù rằng Cố Duệ nào đó vừa mới lớn tiếng với tôi cách đây không lâu. 11. Trên xe. “Cậu chủ, mời cậu chỉ đạo, bây giờ chúng ta về nhà trước hay là đi thay thuốc trước?” Cố Duệ vẫn dán mắt vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên: “Thay thuốc ở bệnh viện nào chẳng được, về nhà trước đi.” Ngay sau đó, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc. Tôi không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn Cố Duệ nhiều, vì vậy lựa chọn tốt nhất là im lặng. Còn cậu ấy ngược lại thì không rảnh rỗi chút nào, vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn trên WeChat. Nếu tôi không nhìn nhầm, cái ảnh đại diện kia chắc chắn là của nữ. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác chua xót, nhưng lại không thể để lộ dù chỉ một chút. Cảm giác ấy giống như có vô số mũi kim nhỏ đang không ngừng đ.â.m vào trái tim tôi, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa khó chịu đến mức không chịu nổi. Lý trí và da thịt dường như bị xé toạc ra và vò nát lại, đau đớn đến mức sống không bằng chết.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Tôi nghiêng người sang một bên, cố ép bản thân không để ý đến nữa. Và rồi không biết từ lúc nào mà tôi dần thiếp đi trong cơn mơ hồ. Tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu lại vang lên tiếng phanh xe chói tai của ngày hôm qua, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén cứa thẳng vào ý thức của tôi, khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Khi tôi mở mắt ra, Cố Duệ đang nhìn tôi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?” Tôi từ từ lấy lại tinh thần, đầu óc còn hơi mơ màng: “Là di chứng của ngày hôm qua.” “…” Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì.