1.   Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh.   Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ.    Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc.    Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ.   Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả.    Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông.   Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền.   “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!”   “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.   “Cố Duệ là ai vậy?”   “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,…

Chương 42

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị ƯơngTác giả: Lý Lạc Vị ƯơngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1.   Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh.   Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ.    Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc.    Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ.   Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả.    Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông.   Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền.   “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!”   “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.   “Cố Duệ là ai vậy?”   “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,… Đợi tôi mở mắt ra, anh ấy bất giác nở nụ cười. “Xin lỗi, anh về trễ.”  Lúc này, trong phòng chỉ có ánh sáng dịu dàng từ đèn đầu giường chiếu xuống, Cố Duệ cúi đầu, mỉm cười nhìn tôi, hàng lông mi dài phủ xuống, trông như một giấc mơ. Tất cả trước mắt bỗng chạm đến trái tim tôi, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm nhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp và dịu dàng, như một dòng chảy len lỏi qua tim, lan tỏa khắp tứ chi, bao trùm cả cơ thể. Tôi vòng tay qua cổ anh ấy. "Cố Duệ, em nhớ anh." "Chúng ta mới xa nhau có mấy tiếng mà?"  Anh ấy khẽ cười: "Thế nào? Muốn anh ngủ cùng em không?" Tôi tất nhiên hiểu ý của anh ấy Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng. Hai ánh mắt chạm nhau, tôi nhìn Cố Duệ. Tôi thực sự đã yêu người này quá sâu đậm rồi, trên người anh ấy có tất cả những gì tôi mà yêu thích, anh ấy đã định nghĩa cho tôi hiểu về việc thế nào là yêu một người.   Tôi có thể từ chối Cố Duệ không? Hay nói đúng hơn, liệu tôi có muốn từ chối anh ấy không? Câu trả lời đều là không. Im lặng thật lâu, tôi dời ánh mắt rồi khẽ nói: "Em có hơi muốn, nhưng mà cũng có chút sợ hãi..." Cố Duệ không kìm được mà ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi: "Tại sao lại sợ?" "Bởi vì em thích anh trước, em cảm thấy em yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Em sợ rằng nếu em trao hết mọi thứ..." "Lý do này không hợp lý chút nào." Cố Duệ ôm tôi chặt hơn. "Sao anh lại không yêu em nhiều hơn em yêu anh chứ?" Tôi im lặng một lúc trong vòng tay anh, rồi có chút cố chấp nói: "Dù sao tình cảm của anh cũng không nhiều bằng em." Khóe mắt Cố Duệ nhẹ nhàng cong lên, "Vậy thì để anh bù lại gấp đôi phần mà em yêu anh nhiều hơn, được không?" Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy tình yêu dạt dào trong lòng như muốn nhấn chìm chính mình. Xung quanh yên tĩnh đến lạ.  "Giờ còn sợ không?" Tôi khẽ lắc đầu. "Vậy anh đi tắm một lát." Cố Duệ bắt đầu cởi áo sơ mi, tôi nằm nghiêng, ánh mắt không rời khỏi anh. Anh ấy mỉm cười, nhìn tôi một cái, rồi lấy chiếc áo vừa cởi ra che lên mắt tôi. Trước mắt tôi bỗng chốc tối đen… Cố Duệ tắm bao lâu, thì suy nghĩ của tôi bay xa bấy lâu. Cho đến khi chiếc chăn trên người tôi bị nhấc lên, và tôi được anh ấy kéo vào trong vòng tay. "Vừa nãy nhìn cái gì thế?" Giọng anh ấy mềm mại, nhưng lại mang theo một sức quyến rũ xuyên thấu tâm hồn. "Lâu rồi em chưa thấy anh cởi đồ, lần cuối cùng… hình như là vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau..." Giọng Cố Duệ trầm xuống, thấp hơn mấy phần: "Quả nhiên, lúc đó đã bắt đầu nhắm vào anh rồi." "Em có thể nói là còn sớm hơn cả lúc đó không?"Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Cố Duệ im lặng, rồi chợt bật cười. Tay tôi cũng bắt đầu không yên.  “Em muốn sờ một chút.”  *Beta: mất liêm sỉ quá z chị ơi =))) là em em cũng dị kkk Anh ấy không chịu buông tha: "Sờ cái gì?" Lòng tôi hoàn toàn hỗn loạn: "Cơ bụng, đường nhân ngư, còn có..." …

Đợi tôi mở mắt ra, anh ấy bất giác nở nụ cười.

 

“Xin lỗi, anh về trễ.” 

 

Lúc này, trong phòng chỉ có ánh sáng dịu dàng từ đèn đầu giường chiếu xuống, Cố Duệ cúi đầu, mỉm cười nhìn tôi, hàng lông mi dài phủ xuống, trông như một giấc mơ.

 

Tất cả trước mắt bỗng chạm đến trái tim tôi, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm nhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi.

 

Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp và dịu dàng, như một dòng chảy len lỏi qua tim, lan tỏa khắp tứ chi, bao trùm cả cơ thể.

 

Tôi vòng tay qua cổ anh ấy.

 

"Cố Duệ, em nhớ anh."

 

"Chúng ta mới xa nhau có mấy tiếng mà?"

 

 Anh ấy khẽ cười: "Thế nào? Muốn anh ngủ cùng em không?"

 

Tôi tất nhiên hiểu ý của anh ấy

 

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng.

 

Hai ánh mắt chạm nhau, tôi nhìn Cố Duệ. Tôi thực sự đã yêu người này quá sâu đậm rồi, trên người anh ấy có tất cả những gì tôi mà yêu thích, anh ấy đã định nghĩa cho tôi hiểu về việc thế nào là yêu một người.  

 

Tôi có thể từ chối Cố Duệ không? Hay nói đúng hơn, liệu tôi có muốn từ chối anh ấy không? Câu trả lời đều là không.

 

Im lặng thật lâu, tôi dời ánh mắt rồi khẽ nói: "Em có hơi muốn, nhưng mà cũng có chút sợ hãi..."

 

Cố Duệ không kìm được mà ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi: "Tại sao lại sợ?"

 

"Bởi vì em thích anh trước, em cảm thấy em yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Em sợ rằng nếu em trao hết mọi thứ..."

 

"Lý do này không hợp lý chút nào." Cố Duệ ôm tôi chặt hơn.

 

"Sao anh lại không yêu em nhiều hơn em yêu anh chứ?"

 

Tôi im lặng một lúc trong vòng tay anh, rồi có chút cố chấp nói: "Dù sao tình cảm của anh cũng không nhiều bằng em."

 

Khóe mắt Cố Duệ nhẹ nhàng cong lên, "Vậy thì để anh bù lại gấp đôi phần mà em yêu anh nhiều hơn, được không?"

 

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy tình yêu dạt dào trong lòng như muốn nhấn chìm chính mình.

 

Xung quanh yên tĩnh đến lạ. 

 

"Giờ còn sợ không?"

 

Tôi khẽ lắc đầu.

 

"Vậy anh đi tắm một lát."

 

Cố Duệ bắt đầu cởi áo sơ mi, tôi nằm nghiêng, ánh mắt không rời khỏi anh. Anh ấy mỉm cười, nhìn tôi một cái, rồi lấy chiếc áo vừa cởi ra che lên mắt tôi. Trước mắt tôi bỗng chốc tối đen…

 

Cố Duệ tắm bao lâu, thì suy nghĩ của tôi bay xa bấy lâu.

 

Cho đến khi chiếc chăn trên người tôi bị nhấc lên, và tôi được anh ấy kéo vào trong vòng tay.

 

"Vừa nãy nhìn cái gì thế?"

 

Giọng anh ấy mềm mại, nhưng lại mang theo một sức quyến rũ xuyên thấu tâm hồn.

 

"Lâu rồi em chưa thấy anh cởi đồ, lần cuối cùng… hình như là vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau..."

 

Giọng Cố Duệ trầm xuống, thấp hơn mấy phần: "Quả nhiên, lúc đó đã bắt đầu nhắm vào anh rồi."

 

"Em có thể nói là còn sớm hơn cả lúc đó không?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Cố Duệ im lặng, rồi chợt bật cười.

 

Tay tôi cũng bắt đầu không yên. 

 

“Em muốn sờ một chút.” 

 

*Beta: mất liêm sỉ quá z chị ơi =))) là em em cũng dị kkk

 

Anh ấy không chịu buông tha: "Sờ cái gì?"

 

Lòng tôi hoàn toàn hỗn loạn: "Cơ bụng, đường nhân ngư, còn có..."

 

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị ƯơngTác giả: Lý Lạc Vị ƯơngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1.   Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh.   Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ.    Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc.    Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ.   Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả.    Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông.   Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền.   “Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!”   “Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.   “Cố Duệ là ai vậy?”   “Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó,… Đợi tôi mở mắt ra, anh ấy bất giác nở nụ cười. “Xin lỗi, anh về trễ.”  Lúc này, trong phòng chỉ có ánh sáng dịu dàng từ đèn đầu giường chiếu xuống, Cố Duệ cúi đầu, mỉm cười nhìn tôi, hàng lông mi dài phủ xuống, trông như một giấc mơ. Tất cả trước mắt bỗng chạm đến trái tim tôi, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm nhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp và dịu dàng, như một dòng chảy len lỏi qua tim, lan tỏa khắp tứ chi, bao trùm cả cơ thể. Tôi vòng tay qua cổ anh ấy. "Cố Duệ, em nhớ anh." "Chúng ta mới xa nhau có mấy tiếng mà?"  Anh ấy khẽ cười: "Thế nào? Muốn anh ngủ cùng em không?" Tôi tất nhiên hiểu ý của anh ấy Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng. Hai ánh mắt chạm nhau, tôi nhìn Cố Duệ. Tôi thực sự đã yêu người này quá sâu đậm rồi, trên người anh ấy có tất cả những gì tôi mà yêu thích, anh ấy đã định nghĩa cho tôi hiểu về việc thế nào là yêu một người.   Tôi có thể từ chối Cố Duệ không? Hay nói đúng hơn, liệu tôi có muốn từ chối anh ấy không? Câu trả lời đều là không. Im lặng thật lâu, tôi dời ánh mắt rồi khẽ nói: "Em có hơi muốn, nhưng mà cũng có chút sợ hãi..." Cố Duệ không kìm được mà ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi: "Tại sao lại sợ?" "Bởi vì em thích anh trước, em cảm thấy em yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Em sợ rằng nếu em trao hết mọi thứ..." "Lý do này không hợp lý chút nào." Cố Duệ ôm tôi chặt hơn. "Sao anh lại không yêu em nhiều hơn em yêu anh chứ?" Tôi im lặng một lúc trong vòng tay anh, rồi có chút cố chấp nói: "Dù sao tình cảm của anh cũng không nhiều bằng em." Khóe mắt Cố Duệ nhẹ nhàng cong lên, "Vậy thì để anh bù lại gấp đôi phần mà em yêu anh nhiều hơn, được không?" Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy tình yêu dạt dào trong lòng như muốn nhấn chìm chính mình. Xung quanh yên tĩnh đến lạ.  "Giờ còn sợ không?" Tôi khẽ lắc đầu. "Vậy anh đi tắm một lát." Cố Duệ bắt đầu cởi áo sơ mi, tôi nằm nghiêng, ánh mắt không rời khỏi anh. Anh ấy mỉm cười, nhìn tôi một cái, rồi lấy chiếc áo vừa cởi ra che lên mắt tôi. Trước mắt tôi bỗng chốc tối đen… Cố Duệ tắm bao lâu, thì suy nghĩ của tôi bay xa bấy lâu. Cho đến khi chiếc chăn trên người tôi bị nhấc lên, và tôi được anh ấy kéo vào trong vòng tay. "Vừa nãy nhìn cái gì thế?" Giọng anh ấy mềm mại, nhưng lại mang theo một sức quyến rũ xuyên thấu tâm hồn. "Lâu rồi em chưa thấy anh cởi đồ, lần cuối cùng… hình như là vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau..." Giọng Cố Duệ trầm xuống, thấp hơn mấy phần: "Quả nhiên, lúc đó đã bắt đầu nhắm vào anh rồi." "Em có thể nói là còn sớm hơn cả lúc đó không?"Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Cố Duệ im lặng, rồi chợt bật cười. Tay tôi cũng bắt đầu không yên.  “Em muốn sờ một chút.”  *Beta: mất liêm sỉ quá z chị ơi =))) là em em cũng dị kkk Anh ấy không chịu buông tha: "Sờ cái gì?" Lòng tôi hoàn toàn hỗn loạn: "Cơ bụng, đường nhân ngư, còn có..." …

Chương 42