"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô…
Chương 231
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân SinhTác giả: Lạc Thiển ThiểnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô… Cố Thừa Hữu được sinh ra vào cuối năm.Cha Cố và mẹ Cố tỏ vẻ nhớ nhà và muốn về quê nhìn một cái.Từ khi đón cha Cố lên đây ở, cả nhà đoàn tụ với nhau.Bọn họ đã không quay về Cố Gia Lĩnh vài năm rồi.Mấy đứa nhỏ ngoại trừ Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Tam ra thì chẳng còn đứa nhỏ nào có ấn tượng sâu sắc với Cố Gia Lĩnh cả.Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận quyết định đưa ông cụ về thăm quê trước khi ăn Tất.Mấy đứa nhỏ ở lại Kinh Thị chờ bọn họ quay về rồi cùng nhau ăn Tết.Nhờ Cố Đình Chu, bây giờ bọn họ đi ra ngoài cũng có xe riêng đón đưa, tài xế riêng và có nhân viên phục vụ.Tuy nhiên, lần này bọn họ không mang theo đám người đó.Một nhà bốn người cũng được xem như là áo gấm về làng.Trước khi đi, Lý Thanh Vận đã mua một ít đặc sản Kinh Thị để chuẩn bị về quê sẽ tặng cho những người quen cũ ở trong thôn.Sau khi đến huyện thành, bọn họ dự định ăn một bữa cơm và nghỉ ngơi trước khi quay vê quê.Dù sao thì cũng đã rất nhiều năm không quay về nhà, có lẽ trong nhà không thể ở được nữa và cũng không thể nhóm lửa nấu cơm được.Mấy năm nay, sự thay đổi của cái huyện cũ này cũng rất lớn, nó thay đổi từng ngày và vạn vật đều đổi mới.Ở ven đường đầu đường, số lượng người bán rong tăng lên. Vốn dĩ Lý Thanh Vận định tìm một tiệm cơm tốt hơn để ngồi xuống ăn một bữa cơm.Cha Cố nói bản thân muốn ăn rau ngâm chấm quê hương ở quán lề đường, tất nhiên là bọn họ chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông cụ.Mấy người ăn mặc chỉnh tê ngồi ở một quán lê đường lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.Bọn họ vẫn ăn uống tự nhiên như chốn không người.Một cậu bé ăn xin không biết đã đứng ở trước mặt Lý Thanh Vận từ khi nào, nhìn thức ăn ở trong chén của bà mà nước miếng chảy ròng ròng.Khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn và cả người toát ra một mùi hương hôi thối tanh tưởi.Lý Thanh Vận tốt bụng đưa cho cậu ta một cái bánh bao không nhân.Không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tíc tắc.Cậu bé ăn xin chộp lấy cái bánh bao không nhân kia, một cái tay khác cũng không để không mà giật lấy cái túi được Lý Thanh Vận đặt ở trên đùi rồi bỏ chạy.Tài xế Tiểu Phương lập tức đứng lên đuổi theo cậu ta.Chắc chắn là một cậu bé ăn xin sẽ không thể chạy thắng được một người có xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiểu Phương nên nhanh chóng bị anh ấy bắt được.Cậu bé ăn xin quỳ ở trên mặt đất và không ngừng cầu xin tha thứ."Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm vậy đâu. Nếu không lấy trộm đồ thì tôi sẽ không có cơm ăn và sẽ bị anh ta đánh chất."Cậu bé ăn xin nói có mười mấy đứa trẻ ăn xin khác đi chung với mình và tất cả đều làm việc cho một người được gọi là anh Nghị.Dưới lớp vỏ bọc ăn xin, đám người này thật chất lại hành nghề ăn cắp và cướp bóc.Nếu không giao nộp đồ được ăn trộm thì bọn họ sẽ bị đánh thành tàn phế.Lúc trước, có hai đứa nhỏ ăn trộm được một số tiên và muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên chúng đã chạy đến nhà ga, nhưng chúng vẫn bị anh Nghị bắt về. Anh ta trực tiếp đánh gãy chân của chúng và bắt chúng tiếp tục ăn xin.Mấy đứa trẻ còn lại đều sợ tới mức tè ra quần và cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ chạy trốn nào nữa.Nghe vậy, Cố Đình Chu thâm thắc mắc là ai mà cũng dám làm càn như thế.Vì thế, ông trực tiếp yêu cầu đứa nhỏ này dẫn theo Tiểu Phương đi tìm anh Nghị mà cậu ta đã nhắc tới.Ban đầu, đứa nhỏ này không dám làm. Tiểu Phương tùy ý để lộ bản lĩnh của mình. Đứa nhỏ này nhìn thấy giá trị vũ lực của anh ấy cao như vậy, lúc này mới tin tưởng anh ấy có thể cứu mình. Thế là cậu ta vội vàng dẫn theo Tiểu Phương đi tìm nơi ẩn náu của anh Nghị.Tiểu Phương bắt người đàn ông được gọi là anh Nghị này rồi trực tiếp đưa anh ta tới đồn công an.Cố Đình Chu biết rất rõ là anh Nghị này dám càn quấy như vậy, có lẽ anh ta cũng có người ở trên che chở.Vì thế, ông trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân ra. Không phải là ông lấy thế áp người, mà là ông chỉ muốn tạo ra một chút áp lực cho những nhân viên chấp pháp này, làm cho bọn họ không dám phớt lờ chuyện này.Quả nhiên, sau khi đối phương biết được địa vị của ông, cục trưởng trực tiếp bảo đảm với ông rằng nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị anh Nghị này, bắt được những người có liên quan đứng ở sau lưng anh ta, cũng như sẽ xử lý thích đáng những đứa trẻ ăn xin này.
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân SinhTác giả: Lạc Thiển ThiểnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô… Cố Thừa Hữu được sinh ra vào cuối năm.Cha Cố và mẹ Cố tỏ vẻ nhớ nhà và muốn về quê nhìn một cái.Từ khi đón cha Cố lên đây ở, cả nhà đoàn tụ với nhau.Bọn họ đã không quay về Cố Gia Lĩnh vài năm rồi.Mấy đứa nhỏ ngoại trừ Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Tam ra thì chẳng còn đứa nhỏ nào có ấn tượng sâu sắc với Cố Gia Lĩnh cả.Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận quyết định đưa ông cụ về thăm quê trước khi ăn Tất.Mấy đứa nhỏ ở lại Kinh Thị chờ bọn họ quay về rồi cùng nhau ăn Tết.Nhờ Cố Đình Chu, bây giờ bọn họ đi ra ngoài cũng có xe riêng đón đưa, tài xế riêng và có nhân viên phục vụ.Tuy nhiên, lần này bọn họ không mang theo đám người đó.Một nhà bốn người cũng được xem như là áo gấm về làng.Trước khi đi, Lý Thanh Vận đã mua một ít đặc sản Kinh Thị để chuẩn bị về quê sẽ tặng cho những người quen cũ ở trong thôn.Sau khi đến huyện thành, bọn họ dự định ăn một bữa cơm và nghỉ ngơi trước khi quay vê quê.Dù sao thì cũng đã rất nhiều năm không quay về nhà, có lẽ trong nhà không thể ở được nữa và cũng không thể nhóm lửa nấu cơm được.Mấy năm nay, sự thay đổi của cái huyện cũ này cũng rất lớn, nó thay đổi từng ngày và vạn vật đều đổi mới.Ở ven đường đầu đường, số lượng người bán rong tăng lên. Vốn dĩ Lý Thanh Vận định tìm một tiệm cơm tốt hơn để ngồi xuống ăn một bữa cơm.Cha Cố nói bản thân muốn ăn rau ngâm chấm quê hương ở quán lề đường, tất nhiên là bọn họ chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông cụ.Mấy người ăn mặc chỉnh tê ngồi ở một quán lê đường lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.Bọn họ vẫn ăn uống tự nhiên như chốn không người.Một cậu bé ăn xin không biết đã đứng ở trước mặt Lý Thanh Vận từ khi nào, nhìn thức ăn ở trong chén của bà mà nước miếng chảy ròng ròng.Khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn và cả người toát ra một mùi hương hôi thối tanh tưởi.Lý Thanh Vận tốt bụng đưa cho cậu ta một cái bánh bao không nhân.Không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tíc tắc.Cậu bé ăn xin chộp lấy cái bánh bao không nhân kia, một cái tay khác cũng không để không mà giật lấy cái túi được Lý Thanh Vận đặt ở trên đùi rồi bỏ chạy.Tài xế Tiểu Phương lập tức đứng lên đuổi theo cậu ta.Chắc chắn là một cậu bé ăn xin sẽ không thể chạy thắng được một người có xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiểu Phương nên nhanh chóng bị anh ấy bắt được.Cậu bé ăn xin quỳ ở trên mặt đất và không ngừng cầu xin tha thứ."Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm vậy đâu. Nếu không lấy trộm đồ thì tôi sẽ không có cơm ăn và sẽ bị anh ta đánh chất."Cậu bé ăn xin nói có mười mấy đứa trẻ ăn xin khác đi chung với mình và tất cả đều làm việc cho một người được gọi là anh Nghị.Dưới lớp vỏ bọc ăn xin, đám người này thật chất lại hành nghề ăn cắp và cướp bóc.Nếu không giao nộp đồ được ăn trộm thì bọn họ sẽ bị đánh thành tàn phế.Lúc trước, có hai đứa nhỏ ăn trộm được một số tiên và muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên chúng đã chạy đến nhà ga, nhưng chúng vẫn bị anh Nghị bắt về. Anh ta trực tiếp đánh gãy chân của chúng và bắt chúng tiếp tục ăn xin.Mấy đứa trẻ còn lại đều sợ tới mức tè ra quần và cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ chạy trốn nào nữa.Nghe vậy, Cố Đình Chu thâm thắc mắc là ai mà cũng dám làm càn như thế.Vì thế, ông trực tiếp yêu cầu đứa nhỏ này dẫn theo Tiểu Phương đi tìm anh Nghị mà cậu ta đã nhắc tới.Ban đầu, đứa nhỏ này không dám làm. Tiểu Phương tùy ý để lộ bản lĩnh của mình. Đứa nhỏ này nhìn thấy giá trị vũ lực của anh ấy cao như vậy, lúc này mới tin tưởng anh ấy có thể cứu mình. Thế là cậu ta vội vàng dẫn theo Tiểu Phương đi tìm nơi ẩn náu của anh Nghị.Tiểu Phương bắt người đàn ông được gọi là anh Nghị này rồi trực tiếp đưa anh ta tới đồn công an.Cố Đình Chu biết rất rõ là anh Nghị này dám càn quấy như vậy, có lẽ anh ta cũng có người ở trên che chở.Vì thế, ông trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân ra. Không phải là ông lấy thế áp người, mà là ông chỉ muốn tạo ra một chút áp lực cho những nhân viên chấp pháp này, làm cho bọn họ không dám phớt lờ chuyện này.Quả nhiên, sau khi đối phương biết được địa vị của ông, cục trưởng trực tiếp bảo đảm với ông rằng nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị anh Nghị này, bắt được những người có liên quan đứng ở sau lưng anh ta, cũng như sẽ xử lý thích đáng những đứa trẻ ăn xin này.
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân SinhTác giả: Lạc Thiển ThiểnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô… Cố Thừa Hữu được sinh ra vào cuối năm.Cha Cố và mẹ Cố tỏ vẻ nhớ nhà và muốn về quê nhìn một cái.Từ khi đón cha Cố lên đây ở, cả nhà đoàn tụ với nhau.Bọn họ đã không quay về Cố Gia Lĩnh vài năm rồi.Mấy đứa nhỏ ngoại trừ Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Tam ra thì chẳng còn đứa nhỏ nào có ấn tượng sâu sắc với Cố Gia Lĩnh cả.Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận quyết định đưa ông cụ về thăm quê trước khi ăn Tất.Mấy đứa nhỏ ở lại Kinh Thị chờ bọn họ quay về rồi cùng nhau ăn Tết.Nhờ Cố Đình Chu, bây giờ bọn họ đi ra ngoài cũng có xe riêng đón đưa, tài xế riêng và có nhân viên phục vụ.Tuy nhiên, lần này bọn họ không mang theo đám người đó.Một nhà bốn người cũng được xem như là áo gấm về làng.Trước khi đi, Lý Thanh Vận đã mua một ít đặc sản Kinh Thị để chuẩn bị về quê sẽ tặng cho những người quen cũ ở trong thôn.Sau khi đến huyện thành, bọn họ dự định ăn một bữa cơm và nghỉ ngơi trước khi quay vê quê.Dù sao thì cũng đã rất nhiều năm không quay về nhà, có lẽ trong nhà không thể ở được nữa và cũng không thể nhóm lửa nấu cơm được.Mấy năm nay, sự thay đổi của cái huyện cũ này cũng rất lớn, nó thay đổi từng ngày và vạn vật đều đổi mới.Ở ven đường đầu đường, số lượng người bán rong tăng lên. Vốn dĩ Lý Thanh Vận định tìm một tiệm cơm tốt hơn để ngồi xuống ăn một bữa cơm.Cha Cố nói bản thân muốn ăn rau ngâm chấm quê hương ở quán lề đường, tất nhiên là bọn họ chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông cụ.Mấy người ăn mặc chỉnh tê ngồi ở một quán lê đường lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.Bọn họ vẫn ăn uống tự nhiên như chốn không người.Một cậu bé ăn xin không biết đã đứng ở trước mặt Lý Thanh Vận từ khi nào, nhìn thức ăn ở trong chén của bà mà nước miếng chảy ròng ròng.Khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn và cả người toát ra một mùi hương hôi thối tanh tưởi.Lý Thanh Vận tốt bụng đưa cho cậu ta một cái bánh bao không nhân.Không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tíc tắc.Cậu bé ăn xin chộp lấy cái bánh bao không nhân kia, một cái tay khác cũng không để không mà giật lấy cái túi được Lý Thanh Vận đặt ở trên đùi rồi bỏ chạy.Tài xế Tiểu Phương lập tức đứng lên đuổi theo cậu ta.Chắc chắn là một cậu bé ăn xin sẽ không thể chạy thắng được một người có xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiểu Phương nên nhanh chóng bị anh ấy bắt được.Cậu bé ăn xin quỳ ở trên mặt đất và không ngừng cầu xin tha thứ."Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm vậy đâu. Nếu không lấy trộm đồ thì tôi sẽ không có cơm ăn và sẽ bị anh ta đánh chất."Cậu bé ăn xin nói có mười mấy đứa trẻ ăn xin khác đi chung với mình và tất cả đều làm việc cho một người được gọi là anh Nghị.Dưới lớp vỏ bọc ăn xin, đám người này thật chất lại hành nghề ăn cắp và cướp bóc.Nếu không giao nộp đồ được ăn trộm thì bọn họ sẽ bị đánh thành tàn phế.Lúc trước, có hai đứa nhỏ ăn trộm được một số tiên và muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên chúng đã chạy đến nhà ga, nhưng chúng vẫn bị anh Nghị bắt về. Anh ta trực tiếp đánh gãy chân của chúng và bắt chúng tiếp tục ăn xin.Mấy đứa trẻ còn lại đều sợ tới mức tè ra quần và cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ chạy trốn nào nữa.Nghe vậy, Cố Đình Chu thâm thắc mắc là ai mà cũng dám làm càn như thế.Vì thế, ông trực tiếp yêu cầu đứa nhỏ này dẫn theo Tiểu Phương đi tìm anh Nghị mà cậu ta đã nhắc tới.Ban đầu, đứa nhỏ này không dám làm. Tiểu Phương tùy ý để lộ bản lĩnh của mình. Đứa nhỏ này nhìn thấy giá trị vũ lực của anh ấy cao như vậy, lúc này mới tin tưởng anh ấy có thể cứu mình. Thế là cậu ta vội vàng dẫn theo Tiểu Phương đi tìm nơi ẩn náu của anh Nghị.Tiểu Phương bắt người đàn ông được gọi là anh Nghị này rồi trực tiếp đưa anh ta tới đồn công an.Cố Đình Chu biết rất rõ là anh Nghị này dám càn quấy như vậy, có lẽ anh ta cũng có người ở trên che chở.Vì thế, ông trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân ra. Không phải là ông lấy thế áp người, mà là ông chỉ muốn tạo ra một chút áp lực cho những nhân viên chấp pháp này, làm cho bọn họ không dám phớt lờ chuyện này.Quả nhiên, sau khi đối phương biết được địa vị của ông, cục trưởng trực tiếp bảo đảm với ông rằng nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị anh Nghị này, bắt được những người có liên quan đứng ở sau lưng anh ta, cũng như sẽ xử lý thích đáng những đứa trẻ ăn xin này.