"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô…

Chương 252

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân SinhTác giả: Lạc Thiển ThiểnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô… Linh hồn của Lý Thanh Vận rời khỏi cơ thể này nhưng không lập tức rời đi.Bà nhìn Cố Đình Chu đang đau khổ thì trong lòng cũng đau.Bà không đành lòng nói cho ông biết vì lo rằng ông không thể chấp nhận chuyện bà rời đi.Bà có thể mỉm cười tạm biệt mọi người nhưng không thể tỉnh táo nói lời tạm biệt với Cố Đình Chu.Đây là người bà yêu nhất trong cả hai đời, sao có thể tùy tiện cắt đứt được.Đột nhiên Cố Đình Chu đứng dậy buông cơ thể "Lý Thanh Vận” ra.Đây không phải là bà.Người ông yêu xưa nay không là cơ thể này mà là linh hồn đến từ tương lai đó.Nhưng mà sau này ông sẽ không còn được gặp lại bà, không được nghe thấy giọng nói của bà nữaCố Đình Chu đứng dậy đi lên lầu, để lại đàn con cháu vừa đau buồn vừa bối rối.Bọn nhỏ đau thương nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vận.Đôi mắt Lý Thanh Vận tối sầm, mất đi ý thức.Lý Thanh Vận qua đời.Đêm đó thượng tướng Cố cầm lấy chiếc khăn lụa do vợ để lại rồi dùng để kết thúc sinh mạng của mình, đi theo vợ mình.Trong bức thư ông để lại cho người thân có viết: “Cha không thể chịu đựng được đêm dài đằng đẵng mà không có em ấy, cũng không thể chấp nhận chuyện mình vĩnh viễn mất người mình yêu. Các con hãy tha thứ cho người cha nhát gan này.”Cố Đại Bảo lại cảm thấy cha mình là người dũng cảm nhất.Ông vượt qua sống chết vì muốn đi theo đuổi bước chân của người yêu, cho đến nay anh ấy vẫn không thể đồng cảm với dũng khí này.Người mẹ tốt nhất đã mất rồi và cũng đã mang theo cha anh ấy.Trong lòng Cố Đại Bảo luôn có một bí mật.Vào năm đó, mẹ giống như ánh sáng ban mai xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.Mẹ sẽ sờ đầu của anh ấy nói Đại Bảo giỏi quá.Sẽ làm những món ăn ngon cho anh ấy.Sẽ đặt cược mạng sống vì anh ấy.Vào thời điểm đó anh ấy đã biết, bà không phải là mẹ ruột của mình.Nhưng bà yêu anh ấy hơn mẹ ruột của anh ấy.Anh ấy ước ao đến dường nào rằng anh ấy là con ruột của bà.Lý Thanh Vận không biết sau khi cô đi thì người đàn ông kia chịu không được việc mất cô mà lại chọn cách sống chết có nhau.Bây giờ cô tỉnh lại từ trên giường phòng trọ.Cô lấy điện thoại ra xem thì đúng là thời gian trước khi cô xuyên vào sách.Cô có hơi không phân biệt được rằng mình đang nằm mơ viển vông, hay là thật sự đã đến và sống ở thập niên sáu mươi.Nghĩ tới đây, cô tiến vào không gian.Không phải là giấc mơ, tất cả đều là thật.Những thời gian tươi đẹp và tình cảm chia ngọt sẻ bùi đều là thật.Mỗi một tấm hình Cố Đình Chu chụp cho cô chính là minh chứng tốt nhất.Tốt quá, cô đã có bạn đời đẹp và đám trẻ ưu tú như vậy.Lý Thanh Vận bỏ thời gian ra khoảng một ngày để cố gắng quên đi quá khứ của bản thân, quay về thế giới hiện thực.Bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, một là không có tiền tiết kiệm, hai là không có nhà cửa, ngay cả căn nhà thuê bé nhỏ sẽ phải trả tiền thuê nhà.Nhưng mà không sao, người miền núi có thủ đoạn của riêng mình.Sau khi cô thu dọn đồ đạc của mình một phen, cô mang sách sưu tâm tem từ trong không gian đi vào nơi đấu giá.Đợi đến khi cô bán những con tem này thì lại có thể trở thành phú bà.Cô cảm ơn ông trời vì cô có thói quen bỏ món đồ riêng tư vào trong không gian, vậy mà những vật này đã xuyên không về với cô. Cuối cùng cô đã có thể không còn là người làm thuê nữa.Không ngờ cuối cùng cô đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, làm cá muối.Vật hiếm thì quý, trong những con tem này thì cô chỉ chọn vài cái để đấu giá, chỉ mấy tấm đã có giá trị lên tới mấy trăm vạn rồi.Lý Thanh Vận ủy thác toàn quyền của chúng nó cho nơi đấu giá rồi đi xem nhà.Cô chuẩn bị mua một ngôi nhà định cư ở thành phố, hiện tại chỉ chờ tiền đấu giá về thôi.Không ngờ nơi đấu giá lại gọi điện cho cô, nói có một nhà tài trợ đã bỏ ra một ngàn vạn mua hết tất cả con tem của cô, nhưng người đó có một yêu cầu đặc biệt, đó chính là muốn gặp cô một lần.Ạch, được thôi, người đưa tiền là ông lớn. Lý Thanh Vận trực tiếp lái chiếc xe điện nhỏ của mình vào nơi đấu giá.Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, hai người đều ngây dại.Người đàn ông chậm rãi đứng dậy chạy về phía cô.Lý Thanh Vận nở một nụ cười thật tươi, cũng giang hai tay chạy về phía người đàn ông.Hai người ôm nhau thật chặt.Người đàn ông nói: "Rốt cuộc anh đã tìm được em, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa nhé."Lý Thanh Vận đáp lại anh bằng một nụ hôn dài nóng bỏng kiểu Pháp.

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân SinhTác giả: Lạc Thiển ThiểnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô… Linh hồn của Lý Thanh Vận rời khỏi cơ thể này nhưng không lập tức rời đi.Bà nhìn Cố Đình Chu đang đau khổ thì trong lòng cũng đau.Bà không đành lòng nói cho ông biết vì lo rằng ông không thể chấp nhận chuyện bà rời đi.Bà có thể mỉm cười tạm biệt mọi người nhưng không thể tỉnh táo nói lời tạm biệt với Cố Đình Chu.Đây là người bà yêu nhất trong cả hai đời, sao có thể tùy tiện cắt đứt được.Đột nhiên Cố Đình Chu đứng dậy buông cơ thể "Lý Thanh Vận” ra.Đây không phải là bà.Người ông yêu xưa nay không là cơ thể này mà là linh hồn đến từ tương lai đó.Nhưng mà sau này ông sẽ không còn được gặp lại bà, không được nghe thấy giọng nói của bà nữaCố Đình Chu đứng dậy đi lên lầu, để lại đàn con cháu vừa đau buồn vừa bối rối.Bọn nhỏ đau thương nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vận.Đôi mắt Lý Thanh Vận tối sầm, mất đi ý thức.Lý Thanh Vận qua đời.Đêm đó thượng tướng Cố cầm lấy chiếc khăn lụa do vợ để lại rồi dùng để kết thúc sinh mạng của mình, đi theo vợ mình.Trong bức thư ông để lại cho người thân có viết: “Cha không thể chịu đựng được đêm dài đằng đẵng mà không có em ấy, cũng không thể chấp nhận chuyện mình vĩnh viễn mất người mình yêu. Các con hãy tha thứ cho người cha nhát gan này.”Cố Đại Bảo lại cảm thấy cha mình là người dũng cảm nhất.Ông vượt qua sống chết vì muốn đi theo đuổi bước chân của người yêu, cho đến nay anh ấy vẫn không thể đồng cảm với dũng khí này.Người mẹ tốt nhất đã mất rồi và cũng đã mang theo cha anh ấy.Trong lòng Cố Đại Bảo luôn có một bí mật.Vào năm đó, mẹ giống như ánh sáng ban mai xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.Mẹ sẽ sờ đầu của anh ấy nói Đại Bảo giỏi quá.Sẽ làm những món ăn ngon cho anh ấy.Sẽ đặt cược mạng sống vì anh ấy.Vào thời điểm đó anh ấy đã biết, bà không phải là mẹ ruột của mình.Nhưng bà yêu anh ấy hơn mẹ ruột của anh ấy.Anh ấy ước ao đến dường nào rằng anh ấy là con ruột của bà.Lý Thanh Vận không biết sau khi cô đi thì người đàn ông kia chịu không được việc mất cô mà lại chọn cách sống chết có nhau.Bây giờ cô tỉnh lại từ trên giường phòng trọ.Cô lấy điện thoại ra xem thì đúng là thời gian trước khi cô xuyên vào sách.Cô có hơi không phân biệt được rằng mình đang nằm mơ viển vông, hay là thật sự đã đến và sống ở thập niên sáu mươi.Nghĩ tới đây, cô tiến vào không gian.Không phải là giấc mơ, tất cả đều là thật.Những thời gian tươi đẹp và tình cảm chia ngọt sẻ bùi đều là thật.Mỗi một tấm hình Cố Đình Chu chụp cho cô chính là minh chứng tốt nhất.Tốt quá, cô đã có bạn đời đẹp và đám trẻ ưu tú như vậy.Lý Thanh Vận bỏ thời gian ra khoảng một ngày để cố gắng quên đi quá khứ của bản thân, quay về thế giới hiện thực.Bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, một là không có tiền tiết kiệm, hai là không có nhà cửa, ngay cả căn nhà thuê bé nhỏ sẽ phải trả tiền thuê nhà.Nhưng mà không sao, người miền núi có thủ đoạn của riêng mình.Sau khi cô thu dọn đồ đạc của mình một phen, cô mang sách sưu tâm tem từ trong không gian đi vào nơi đấu giá.Đợi đến khi cô bán những con tem này thì lại có thể trở thành phú bà.Cô cảm ơn ông trời vì cô có thói quen bỏ món đồ riêng tư vào trong không gian, vậy mà những vật này đã xuyên không về với cô. Cuối cùng cô đã có thể không còn là người làm thuê nữa.Không ngờ cuối cùng cô đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, làm cá muối.Vật hiếm thì quý, trong những con tem này thì cô chỉ chọn vài cái để đấu giá, chỉ mấy tấm đã có giá trị lên tới mấy trăm vạn rồi.Lý Thanh Vận ủy thác toàn quyền của chúng nó cho nơi đấu giá rồi đi xem nhà.Cô chuẩn bị mua một ngôi nhà định cư ở thành phố, hiện tại chỉ chờ tiền đấu giá về thôi.Không ngờ nơi đấu giá lại gọi điện cho cô, nói có một nhà tài trợ đã bỏ ra một ngàn vạn mua hết tất cả con tem của cô, nhưng người đó có một yêu cầu đặc biệt, đó chính là muốn gặp cô một lần.Ạch, được thôi, người đưa tiền là ông lớn. Lý Thanh Vận trực tiếp lái chiếc xe điện nhỏ của mình vào nơi đấu giá.Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, hai người đều ngây dại.Người đàn ông chậm rãi đứng dậy chạy về phía cô.Lý Thanh Vận nở một nụ cười thật tươi, cũng giang hai tay chạy về phía người đàn ông.Hai người ôm nhau thật chặt.Người đàn ông nói: "Rốt cuộc anh đã tìm được em, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa nhé."Lý Thanh Vận đáp lại anh bằng một nụ hôn dài nóng bỏng kiểu Pháp.

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân SinhTác giả: Lạc Thiển ThiểnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau. "Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ. Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài. Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô. Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô… Linh hồn của Lý Thanh Vận rời khỏi cơ thể này nhưng không lập tức rời đi.Bà nhìn Cố Đình Chu đang đau khổ thì trong lòng cũng đau.Bà không đành lòng nói cho ông biết vì lo rằng ông không thể chấp nhận chuyện bà rời đi.Bà có thể mỉm cười tạm biệt mọi người nhưng không thể tỉnh táo nói lời tạm biệt với Cố Đình Chu.Đây là người bà yêu nhất trong cả hai đời, sao có thể tùy tiện cắt đứt được.Đột nhiên Cố Đình Chu đứng dậy buông cơ thể "Lý Thanh Vận” ra.Đây không phải là bà.Người ông yêu xưa nay không là cơ thể này mà là linh hồn đến từ tương lai đó.Nhưng mà sau này ông sẽ không còn được gặp lại bà, không được nghe thấy giọng nói của bà nữaCố Đình Chu đứng dậy đi lên lầu, để lại đàn con cháu vừa đau buồn vừa bối rối.Bọn nhỏ đau thương nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vận.Đôi mắt Lý Thanh Vận tối sầm, mất đi ý thức.Lý Thanh Vận qua đời.Đêm đó thượng tướng Cố cầm lấy chiếc khăn lụa do vợ để lại rồi dùng để kết thúc sinh mạng của mình, đi theo vợ mình.Trong bức thư ông để lại cho người thân có viết: “Cha không thể chịu đựng được đêm dài đằng đẵng mà không có em ấy, cũng không thể chấp nhận chuyện mình vĩnh viễn mất người mình yêu. Các con hãy tha thứ cho người cha nhát gan này.”Cố Đại Bảo lại cảm thấy cha mình là người dũng cảm nhất.Ông vượt qua sống chết vì muốn đi theo đuổi bước chân của người yêu, cho đến nay anh ấy vẫn không thể đồng cảm với dũng khí này.Người mẹ tốt nhất đã mất rồi và cũng đã mang theo cha anh ấy.Trong lòng Cố Đại Bảo luôn có một bí mật.Vào năm đó, mẹ giống như ánh sáng ban mai xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.Mẹ sẽ sờ đầu của anh ấy nói Đại Bảo giỏi quá.Sẽ làm những món ăn ngon cho anh ấy.Sẽ đặt cược mạng sống vì anh ấy.Vào thời điểm đó anh ấy đã biết, bà không phải là mẹ ruột của mình.Nhưng bà yêu anh ấy hơn mẹ ruột của anh ấy.Anh ấy ước ao đến dường nào rằng anh ấy là con ruột của bà.Lý Thanh Vận không biết sau khi cô đi thì người đàn ông kia chịu không được việc mất cô mà lại chọn cách sống chết có nhau.Bây giờ cô tỉnh lại từ trên giường phòng trọ.Cô lấy điện thoại ra xem thì đúng là thời gian trước khi cô xuyên vào sách.Cô có hơi không phân biệt được rằng mình đang nằm mơ viển vông, hay là thật sự đã đến và sống ở thập niên sáu mươi.Nghĩ tới đây, cô tiến vào không gian.Không phải là giấc mơ, tất cả đều là thật.Những thời gian tươi đẹp và tình cảm chia ngọt sẻ bùi đều là thật.Mỗi một tấm hình Cố Đình Chu chụp cho cô chính là minh chứng tốt nhất.Tốt quá, cô đã có bạn đời đẹp và đám trẻ ưu tú như vậy.Lý Thanh Vận bỏ thời gian ra khoảng một ngày để cố gắng quên đi quá khứ của bản thân, quay về thế giới hiện thực.Bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, một là không có tiền tiết kiệm, hai là không có nhà cửa, ngay cả căn nhà thuê bé nhỏ sẽ phải trả tiền thuê nhà.Nhưng mà không sao, người miền núi có thủ đoạn của riêng mình.Sau khi cô thu dọn đồ đạc của mình một phen, cô mang sách sưu tâm tem từ trong không gian đi vào nơi đấu giá.Đợi đến khi cô bán những con tem này thì lại có thể trở thành phú bà.Cô cảm ơn ông trời vì cô có thói quen bỏ món đồ riêng tư vào trong không gian, vậy mà những vật này đã xuyên không về với cô. Cuối cùng cô đã có thể không còn là người làm thuê nữa.Không ngờ cuối cùng cô đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, làm cá muối.Vật hiếm thì quý, trong những con tem này thì cô chỉ chọn vài cái để đấu giá, chỉ mấy tấm đã có giá trị lên tới mấy trăm vạn rồi.Lý Thanh Vận ủy thác toàn quyền của chúng nó cho nơi đấu giá rồi đi xem nhà.Cô chuẩn bị mua một ngôi nhà định cư ở thành phố, hiện tại chỉ chờ tiền đấu giá về thôi.Không ngờ nơi đấu giá lại gọi điện cho cô, nói có một nhà tài trợ đã bỏ ra một ngàn vạn mua hết tất cả con tem của cô, nhưng người đó có một yêu cầu đặc biệt, đó chính là muốn gặp cô một lần.Ạch, được thôi, người đưa tiền là ông lớn. Lý Thanh Vận trực tiếp lái chiếc xe điện nhỏ của mình vào nơi đấu giá.Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, hai người đều ngây dại.Người đàn ông chậm rãi đứng dậy chạy về phía cô.Lý Thanh Vận nở một nụ cười thật tươi, cũng giang hai tay chạy về phía người đàn ông.Hai người ôm nhau thật chặt.Người đàn ông nói: "Rốt cuộc anh đã tìm được em, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa nhé."Lý Thanh Vận đáp lại anh bằng một nụ hôn dài nóng bỏng kiểu Pháp.

Chương 252