Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…
Chương 414: Vẫn luôn ôm đùi các ngươi
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Hơn nữa, lời Lương Tử Ngộ nói chính là thật lòng, xác thật hắn chưa từng nghĩ phải rời đi độingũ này, bởi vì căn bản An Nhiên không giống như những người này nói, làm ra vẻ hay gì gìđó!Nhưng Lương Tử Ngộ cũng không thể nói gì, bởi vì Triệu Như đã nói, năng lực của An Nhiên không cầnphải lan truyền khắp nơi, sợ về sau sẽ mang đến phiền toái cho An Nhiên, Lương Tử Ngộ minhbạch, người khác có nhìn ra được hay không thì đó là việc của người khác, nhưng lời nói khôngthể nói ra từ miệng hắn, bằng không hắn rất có lỗi với An Nhiên.Như vậy cũng may mắn, hắn không nói cho ba người này nghe, bằng không ba người này cất giấu tâm tưmà lưu lại, không biết sẽ làm người khác ghê tởm như thế nào! Như vậy cũng tốt, mạt thế là khối đáthử vàng, ai đi ai ở, sớm chút có thể thử được, không bắt buộc a!Điều này Vương Uy cũng hiểu, hắn thở dài, nhìn thoáng qua Từ Lệ Nhi với khuôn mặt không sao cả kia,còn có vẻ mặt bất an lo sợ của ba người dị năng giả lực lượng, lại nghiêng đầu nhìn An Nhiên vàTriệu Như đứng xem náo nhiệt cách đó không xa, phía sau An Nhiên chính là Chiến Luyện đang ôm đứanhỏ đi tới đi lui dỗ ngủ.Còn có mấy người Vân Đào và Hằng Hằng, trừ bỏ Lạc Phi Phàm đang ở ngoài cửa chính chiến đấu và bégái tên là Tiểu Bạc Hà không ở ra thì tất cả người trong đội ngũ của Chiến Luyện đều nghe đượctiếng hô của Lương Tử Ngộ.Vì thế Vương Uy xấu hổ quay đầu nhìn vào tủ kính trước mặt, rồi cười cười trong lòng đã quyết địnhthời điểm rời đi.Không có mặt mũi để ở lại a!An Nhiên đứng ở bên ngoài, trêи khuôn mặt thanh tú dịu dàng căng lên có chút giận dữ.Nói thật, tuy rằng nàng cũng có thể lý giải, mình chưa từng biểu hiện ra có thể giúp gì, ngườikhác sẽ cho rằng mình không dùng được, đây cũng là bình thường, nhưng nghe được lời người khác nóinhư vậy, trong nội tâm nàng vẫn có chút tức giận.Rốt cuộc mấy người dị năng giả lực lượng kia, trừ bỏ hai người Vân Đào và Lương Tử Ngộ ra có thể rangoài hỗ trợ diệt chuột ra thì những người khác đã sớm đi vào đây hưởng thụ rồi, còn có tư cách gìnói nàng là trói buộc?Ở trước mặt Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, sức chiến đấu của những người này quá hữu hạn, nhưng chỉvì vậy mà có thể phó mặc hay sao? Vân Đào và Lương Tử Ngộ cũng không thể làm gì nhiều vớiđám chuột biến dị kia,nhưng bọn họ vẫn cứ ra hỗ trợ, chỉ có những người dị năng giả lực lượng này thì nhàn tản ngồi hưởngthụ.Hơn nữa bọn họ đối với mệnh lệnh không đi vào Tương thành có ý kiến rất lớn, đối với bọn họ mà nói,Tương thành an toàn như vậy, ngay cả nửa con chuột biến dị đều không có, An Nhiên lại làm mọi ngườitử thủ ở chỗ này chiến đấu với chuột triều, thật sự làm người khác nghĩ không ra.Nhưng nếu An Nhiên có thể giải thích được vì sao, thì cần gì phải im lặng cái gì đều không nói?Nàng có thể nói thế nào được? Nói nàng cảm thấy trong Tương thành quá an tĩnh? Nói là nàng đã bịmất đi sự phản hồi của thực vật bình thường, nói là nàng phải phát đường cho thực vật biến dị thìmới có thể được chút tin tức của thực vật biến dị hay sao?An Nhiên sợ mình bị kéo ra ngoài giải phẫu mất!Nàng nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn đám người dị năng giả và đám người VươngUy kia.Triệu Như ở bên cạnh lại cười nói:"Nhìn dáng vẻ này, ngày mai người phải đi sẽ rất nhiều." "Đi thôi, tùy tiện."An Nhiên hừ một tiếng, nhìn Triệu Như. "Ngươi có đi hay không?""Ta có thể đi đâu?:Trêи mặt Triệu Như có một chút hoang vắng, sau lại trừng mắt nhìn An Nhiên một cái."Ngươi đừng nghĩ thoát khỏi ta, đội ngũ của các ngươi cường hãn như vậy, ta khẳng định là phải luônôm đùi các ngươi."An Nhiên cười một chút, vào loại thời điểm này, nghe Triệu Như nói lời này, thực ấm lòng.Nàng trở về cửa hàng mẹ và bé, chăn đệm hay vật tư gì đó trong cửa hàng này đã bị lục soát hết, chỉcòn lưu lại một chút đồ chơi, tã giấy cho trẻ hay quần áo cho trẻ nhỏ gì đó không người muốn màthôi.
Hơn nữa, lời Lương Tử Ngộ nói chính là thật lòng, xác thật hắn chưa từng nghĩ phải rời đi đội
ngũ này, bởi vì căn bản An Nhiên không giống như những người này nói, làm ra vẻ hay gì gì
đó!
Nhưng Lương Tử Ngộ cũng không thể nói gì, bởi vì Triệu Như đã nói, năng lực của An Nhiên không cần
phải lan truyền khắp nơi, sợ về sau sẽ mang đến phiền toái cho An Nhiên, Lương Tử Ngộ minh
bạch, người khác có nhìn ra được hay không thì đó là việc của người khác, nhưng lời nói không
thể nói ra từ miệng hắn, bằng không hắn rất có lỗi với An Nhiên.
Như vậy cũng may mắn, hắn không nói cho ba người này nghe, bằng không ba người này cất giấu tâm tư
mà lưu lại, không biết sẽ làm người khác ghê tởm như thế nào! Như vậy cũng tốt, mạt thế là khối đá
thử vàng, ai đi ai ở, sớm chút có thể thử được, không bắt buộc a!
Điều này Vương Uy cũng hiểu, hắn thở dài, nhìn thoáng qua Từ Lệ Nhi với khuôn mặt không sao cả kia,
còn có vẻ mặt bất an lo sợ của ba người dị năng giả lực lượng, lại nghiêng đầu nhìn An Nhiên và
Triệu Như đứng xem náo nhiệt cách đó không xa, phía sau An Nhiên chính là Chiến Luyện đang ôm đứa
nhỏ đi tới đi lui dỗ ngủ.
Còn có mấy người Vân Đào và Hằng Hằng, trừ bỏ Lạc Phi Phàm đang ở ngoài cửa chính chiến đấu và bé
gái tên là Tiểu Bạc Hà không ở ra thì tất cả người trong đội ngũ của Chiến Luyện đều nghe được
tiếng hô của Lương Tử Ngộ.
Vì thế Vương Uy xấu hổ quay đầu nhìn vào tủ kính trước mặt, rồi cười cười trong lòng đã quyết định
thời điểm rời đi.
Không có mặt mũi để ở lại a!
An Nhiên đứng ở bên ngoài, trêи khuôn mặt thanh tú dịu dàng căng lên có chút giận dữ.
Nói thật, tuy rằng nàng cũng có thể lý giải, mình chưa từng biểu hiện ra có thể giúp gì, người
khác sẽ cho rằng mình không dùng được, đây cũng là bình thường, nhưng nghe được lời người khác nói
như vậy, trong nội tâm nàng vẫn có chút tức giận.
Rốt cuộc mấy người dị năng giả lực lượng kia, trừ bỏ hai người Vân Đào và Lương Tử Ngộ ra có thể ra
ngoài hỗ trợ diệt chuột ra thì những người khác đã sớm đi vào đây hưởng thụ rồi, còn có tư cách gì
nói nàng là trói buộc?
Ở trước mặt Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, sức chiến đấu của những người này quá hữu hạn, nhưng chỉ
vì vậy mà có thể phó mặc hay sao? Vân Đào và Lương Tử Ngộ cũng không thể làm gì nhiều với
đám chuột biến dị kia,
nhưng bọn họ vẫn cứ ra hỗ trợ, chỉ có những người dị năng giả lực lượng này thì nhàn tản ngồi hưởng
thụ.
Hơn nữa bọn họ đối với mệnh lệnh không đi vào Tương thành có ý kiến rất lớn, đối với bọn họ mà nói,
Tương thành an toàn như vậy, ngay cả nửa con chuột biến dị đều không có, An Nhiên lại làm mọi người
tử thủ ở chỗ này chiến đấu với chuột triều, thật sự làm người khác nghĩ không ra.
Nhưng nếu An Nhiên có thể giải thích được vì sao, thì cần gì phải im lặng cái gì đều không nói?
Nàng có thể nói thế nào được? Nói nàng cảm thấy trong Tương thành quá an tĩnh? Nói là nàng đã bị
mất đi sự phản hồi của thực vật bình thường, nói là nàng phải phát đường cho thực vật biến dị thì
mới có thể được chút tin tức của thực vật biến dị hay sao?
An Nhiên sợ mình bị kéo ra ngoài giải phẫu mất!
Nàng nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn đám người dị năng giả và đám người Vương
Uy kia.
Triệu Như ở bên cạnh lại cười nói:
"Nhìn dáng vẻ này, ngày mai người phải đi sẽ rất nhiều." "Đi thôi, tùy tiện."
An Nhiên hừ một tiếng, nhìn Triệu Như. "Ngươi có đi hay không?"
"Ta có thể đi đâu?:
Trêи mặt Triệu Như có một chút hoang vắng, sau lại trừng mắt nhìn An Nhiên một cái.
"Ngươi đừng nghĩ thoát khỏi ta, đội ngũ của các ngươi cường hãn như vậy, ta khẳng định là phải luôn
ôm đùi các ngươi."
An Nhiên cười một chút, vào loại thời điểm này, nghe Triệu Như nói lời này, thực ấm lòng.
Nàng trở về cửa hàng mẹ và bé, chăn đệm hay vật tư gì đó trong cửa hàng này đã bị lục soát hết, chỉ
còn lưu lại một chút đồ chơi, tã giấy cho trẻ hay quần áo cho trẻ nhỏ gì đó không người muốn mà
thôi.
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Hơn nữa, lời Lương Tử Ngộ nói chính là thật lòng, xác thật hắn chưa từng nghĩ phải rời đi độingũ này, bởi vì căn bản An Nhiên không giống như những người này nói, làm ra vẻ hay gì gìđó!Nhưng Lương Tử Ngộ cũng không thể nói gì, bởi vì Triệu Như đã nói, năng lực của An Nhiên không cầnphải lan truyền khắp nơi, sợ về sau sẽ mang đến phiền toái cho An Nhiên, Lương Tử Ngộ minhbạch, người khác có nhìn ra được hay không thì đó là việc của người khác, nhưng lời nói khôngthể nói ra từ miệng hắn, bằng không hắn rất có lỗi với An Nhiên.Như vậy cũng may mắn, hắn không nói cho ba người này nghe, bằng không ba người này cất giấu tâm tưmà lưu lại, không biết sẽ làm người khác ghê tởm như thế nào! Như vậy cũng tốt, mạt thế là khối đáthử vàng, ai đi ai ở, sớm chút có thể thử được, không bắt buộc a!Điều này Vương Uy cũng hiểu, hắn thở dài, nhìn thoáng qua Từ Lệ Nhi với khuôn mặt không sao cả kia,còn có vẻ mặt bất an lo sợ của ba người dị năng giả lực lượng, lại nghiêng đầu nhìn An Nhiên vàTriệu Như đứng xem náo nhiệt cách đó không xa, phía sau An Nhiên chính là Chiến Luyện đang ôm đứanhỏ đi tới đi lui dỗ ngủ.Còn có mấy người Vân Đào và Hằng Hằng, trừ bỏ Lạc Phi Phàm đang ở ngoài cửa chính chiến đấu và bégái tên là Tiểu Bạc Hà không ở ra thì tất cả người trong đội ngũ của Chiến Luyện đều nghe đượctiếng hô của Lương Tử Ngộ.Vì thế Vương Uy xấu hổ quay đầu nhìn vào tủ kính trước mặt, rồi cười cười trong lòng đã quyết địnhthời điểm rời đi.Không có mặt mũi để ở lại a!An Nhiên đứng ở bên ngoài, trêи khuôn mặt thanh tú dịu dàng căng lên có chút giận dữ.Nói thật, tuy rằng nàng cũng có thể lý giải, mình chưa từng biểu hiện ra có thể giúp gì, ngườikhác sẽ cho rằng mình không dùng được, đây cũng là bình thường, nhưng nghe được lời người khác nóinhư vậy, trong nội tâm nàng vẫn có chút tức giận.Rốt cuộc mấy người dị năng giả lực lượng kia, trừ bỏ hai người Vân Đào và Lương Tử Ngộ ra có thể rangoài hỗ trợ diệt chuột ra thì những người khác đã sớm đi vào đây hưởng thụ rồi, còn có tư cách gìnói nàng là trói buộc?Ở trước mặt Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, sức chiến đấu của những người này quá hữu hạn, nhưng chỉvì vậy mà có thể phó mặc hay sao? Vân Đào và Lương Tử Ngộ cũng không thể làm gì nhiều vớiđám chuột biến dị kia,nhưng bọn họ vẫn cứ ra hỗ trợ, chỉ có những người dị năng giả lực lượng này thì nhàn tản ngồi hưởngthụ.Hơn nữa bọn họ đối với mệnh lệnh không đi vào Tương thành có ý kiến rất lớn, đối với bọn họ mà nói,Tương thành an toàn như vậy, ngay cả nửa con chuột biến dị đều không có, An Nhiên lại làm mọi ngườitử thủ ở chỗ này chiến đấu với chuột triều, thật sự làm người khác nghĩ không ra.Nhưng nếu An Nhiên có thể giải thích được vì sao, thì cần gì phải im lặng cái gì đều không nói?Nàng có thể nói thế nào được? Nói nàng cảm thấy trong Tương thành quá an tĩnh? Nói là nàng đã bịmất đi sự phản hồi của thực vật bình thường, nói là nàng phải phát đường cho thực vật biến dị thìmới có thể được chút tin tức của thực vật biến dị hay sao?An Nhiên sợ mình bị kéo ra ngoài giải phẫu mất!Nàng nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn đám người dị năng giả và đám người VươngUy kia.Triệu Như ở bên cạnh lại cười nói:"Nhìn dáng vẻ này, ngày mai người phải đi sẽ rất nhiều." "Đi thôi, tùy tiện."An Nhiên hừ một tiếng, nhìn Triệu Như. "Ngươi có đi hay không?""Ta có thể đi đâu?:Trêи mặt Triệu Như có một chút hoang vắng, sau lại trừng mắt nhìn An Nhiên một cái."Ngươi đừng nghĩ thoát khỏi ta, đội ngũ của các ngươi cường hãn như vậy, ta khẳng định là phải luônôm đùi các ngươi."An Nhiên cười một chút, vào loại thời điểm này, nghe Triệu Như nói lời này, thực ấm lòng.Nàng trở về cửa hàng mẹ và bé, chăn đệm hay vật tư gì đó trong cửa hàng này đã bị lục soát hết, chỉcòn lưu lại một chút đồ chơi, tã giấy cho trẻ hay quần áo cho trẻ nhỏ gì đó không người muốn màthôi.