Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…
Chương 576: Sáng nay có rượu sáng nay say
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Bởi vì tin tức không thông suốt, làm cho những dị tượng phát sinh ở biệt thự trong tiểu khu Hà Tâykhông truyền tới cao tầng quản lý, mà bọn người Lôi Giang, cũng trở thành tư lệnh quang côn bị nhốttrong khách sạn đại phú hào này.Hắn nhận được tin tức cuối cùng của bên ngoài truyền tới là có người truyền lại chohắn về sự tình Bành Vũ mất tích.Sự mất tích của Bành Vũ rất ly kỳ, sống hay chết đều không thấy thi thể, mà quan hệ của Bành Vũ vàLôi Giang kỳ thật rất chặt chẽ.Chuyện này nói ra thì khá dài dòng, không ngoài việc Lôi Giang vừa tới căn cứ Diệu Dương, dẫmlên Bành Vũ bám vào Trần Triều Phát, trêи danh nghĩa Bành Vũ là đội trưởng của đoàn độingười sống sót, nhưng trêи thực tế thông qua các loại thủ đoạn cuối cùng bị Lôi Giang trói vàothuyền của Trần Triều Phát.Đây là thủ pháp quen thuộc của Lôi Giang, là thủ đoạn về phương diện mượn sức nhântâm làm người khác mang ơn đội nghĩa, nhưng trêи hết là thông qua các loại ích lợi đem đoàn đội ởkhắp nơi hấp thu lại, Bành Vũ này bất quá chỉ là một cái bị cột vào thuyền của Trần Triều Phát màthôi.Tóm lại liên quan đến ích lợi, rất nhiều đoàn đội người sống sót cột vào với nhau, trở thành mộttập đoàn.Từ trước giờ người ở phía dưới truyền lại, Lôi Giang biết được vài tin tức, dựa theo miêu tả củabọn họ thì đoàn đội của Bàn Tử này rất có thể là đoàn đội lúc trước ở Tinh khu Tương thành, bị hắncoi là trói buộc vứt bỏ.Đương nhiên, miêu tả về Bàn Tử rất nhiều bất quá Lôi Giang chưa bao giờ quan tâm đến những tróibuộc của Trần Kiến Quân, cho nên trong đó có nhân vật như Bàn Tử này không thì căn bản Lôi Giangkhông biết.Mà hết thảy tin tức đều dựa vào nhân mạch Lôi Giang tích lũy biết được, cho nên cũng phản hồicho hắn một tin tức khác, đám người Chu Chính không đáng tin cậy.Thời gian trôi qua lâu như vậy, vì cái gì mà Lôi Giang vẫn không thăm dò được chi tiết nhóm ngườiBàn Tử, chính là bởi vì hắn quá tin tưởng Chu Chính, bất luận tin tức nào có quan hệ với Hà Tây màLôi Giang muốn biết, Chu Chính đều qua loa mang đến, không thể đưa tin tức liền nói mình cũng khôngrõ lắm.Lẽ ra Chu Chính cầm đầu nhóm thủ tường thành, trong tay ít nhất có khoảng mấy trămquân nhân, bọn họ trà trộn ở cấp cơ sở, cơ sở có bất luận động tĩnh gì đều có thể kịp thời phản hồicho thượng cấp, nhưng Chu Chính phản hồi tin tức lên chỉ là mấy chục bản đăng ký không hề có bấtluận giátrị gì, đây vẫn là bản đăng ký sơ qua lúc nhóm người Bản Tử mới nhập căn cứ.Nhưng Bàn Tử đều bán củi cùng than hoa lâu như vậy, tin tức đều giống như lửa lan khắp đồng cỏ rồi,mắt thấy không giấu được thì thượng tầng quản lý của căn cứ Diệu Dương mới biết, có thể thấy đượcChu Chính giấu chuyện này, bao nhiêu lâu.Lôi Giang đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn tuyết đã phủ kín tầng 1, căn cứ Diệu Dương này trừ bỏ nhà caotầng, nhà triệt đã bị chôn trong tuyết, hiện tại có thể hoạt động bên ngoài, đều là những người mặcquần áo bảo hộ chống tuyết ở cực địa, người bình thường không phải nghĩ cách chạy sang Hà Tây thìchính là ở nhà không dám ra ngoài, trêи đường rất lạnh lẽo.Hắn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, đứng ở cạnh cửa sổ trầm tư hồi lâu, mới xoay người, đút một tayvào túi quần, đẩy ra một cánh cửa lớn, bên trong tràn ra ca vũ thăng bình.Đại phú hào, vẫn hát múa như cũ, người trêи đài vẫn đang múa, phía dưới vẫn chơi bài, trêи bànvẫn vây đầy người, người ở đây, chính là trải qua những ngày sáng nay có rượu sáng naysay.Lôi Giang đi xuyên qua một bàn chiếu bạc, mấy người đàn bà cười đùa xô đẩy nhau, thân mình LôiGiang lệch về một bên, tránh cho chạm vào những người phụ nữ đó, sau đó cúi đầu, đi gần tới một ghếlô, bên trong là Trần Triều Phát cùng một đám người đang ăn cơm, người cầm đầu nhóm người đó là thủlĩnh căn cứ Ngô Tư Miểu.
Bởi vì tin tức không thông suốt, làm cho những dị tượng phát sinh ở biệt thự trong tiểu khu Hà Tây
không truyền tới cao tầng quản lý, mà bọn người Lôi Giang, cũng trở thành tư lệnh quang côn bị nhốt
trong khách sạn đại phú hào này.
Hắn nhận được tin tức cuối cùng của bên ngoài truyền tới là có người truyền lại cho
hắn về sự tình Bành Vũ mất tích.
Sự mất tích của Bành Vũ rất ly kỳ, sống hay chết đều không thấy thi thể, mà quan hệ của Bành Vũ và
Lôi Giang kỳ thật rất chặt chẽ.
Chuyện này nói ra thì khá dài dòng, không ngoài việc Lôi Giang vừa tới căn cứ Diệu Dương, dẫm
lên Bành Vũ bám vào Trần Triều Phát, trêи danh nghĩa Bành Vũ là đội trưởng của đoàn đội
người sống sót, nhưng trêи thực tế thông qua các loại thủ đoạn cuối cùng bị Lôi Giang trói vào
thuyền của Trần Triều Phát.
Đây là thủ pháp quen thuộc của Lôi Giang, là thủ đoạn về phương diện mượn sức nhân
tâm làm người khác mang ơn đội nghĩa, nhưng trêи hết là thông qua các loại ích lợi đem đoàn đội ở
khắp nơi hấp thu lại, Bành Vũ này bất quá chỉ là một cái bị cột vào thuyền của Trần Triều Phát mà
thôi.
Tóm lại liên quan đến ích lợi, rất nhiều đoàn đội người sống sót cột vào với nhau, trở thành một
tập đoàn.
Từ trước giờ người ở phía dưới truyền lại, Lôi Giang biết được vài tin tức, dựa theo miêu tả của
bọn họ thì đoàn đội của Bàn Tử này rất có thể là đoàn đội lúc trước ở Tinh khu Tương thành, bị hắn
coi là trói buộc vứt bỏ.
Đương nhiên, miêu tả về Bàn Tử rất nhiều bất quá Lôi Giang chưa bao giờ quan tâm đến những trói
buộc của Trần Kiến Quân, cho nên trong đó có nhân vật như Bàn Tử này không thì căn bản Lôi Giang
không biết.
Mà hết thảy tin tức đều dựa vào nhân mạch Lôi Giang tích lũy biết được, cho nên cũng phản hồi
cho hắn một tin tức khác, đám người Chu Chính không đáng tin cậy.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, vì cái gì mà Lôi Giang vẫn không thăm dò được chi tiết nhóm người
Bàn Tử, chính là bởi vì hắn quá tin tưởng Chu Chính, bất luận tin tức nào có quan hệ với Hà Tây mà
Lôi Giang muốn biết, Chu Chính đều qua loa mang đến, không thể đưa tin tức liền nói mình cũng không
rõ lắm.
Lẽ ra Chu Chính cầm đầu nhóm thủ tường thành, trong tay ít nhất có khoảng mấy trăm
quân nhân, bọn họ trà trộn ở cấp cơ sở, cơ sở có bất luận động tĩnh gì đều có thể kịp thời phản hồi
cho thượng cấp, nhưng Chu Chính phản hồi tin tức lên chỉ là mấy chục bản đăng ký không hề có bất
luận giá
trị gì, đây vẫn là bản đăng ký sơ qua lúc nhóm người Bản Tử mới nhập căn cứ.
Nhưng Bàn Tử đều bán củi cùng than hoa lâu như vậy, tin tức đều giống như lửa lan khắp đồng cỏ rồi,
mắt thấy không giấu được thì thượng tầng quản lý của căn cứ Diệu Dương mới biết, có thể thấy được
Chu Chính giấu chuyện này, bao nhiêu lâu.
Lôi Giang đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn tuyết đã phủ kín tầng 1, căn cứ Diệu Dương này trừ bỏ nhà cao
tầng, nhà triệt đã bị chôn trong tuyết, hiện tại có thể hoạt động bên ngoài, đều là những người mặc
quần áo bảo hộ chống tuyết ở cực địa, người bình thường không phải nghĩ cách chạy sang Hà Tây thì
chính là ở nhà không dám ra ngoài, trêи đường rất lạnh lẽo.
Hắn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, đứng ở cạnh cửa sổ trầm tư hồi lâu, mới xoay người, đút một tay
vào túi quần, đẩy ra một cánh cửa lớn, bên trong tràn ra ca vũ thăng bình.
Đại phú hào, vẫn hát múa như cũ, người trêи đài vẫn đang múa, phía dưới vẫn chơi bài, trêи bàn
vẫn vây đầy người, người ở đây, chính là trải qua những ngày sáng nay có rượu sáng nay
say.
Lôi Giang đi xuyên qua một bàn chiếu bạc, mấy người đàn bà cười đùa xô đẩy nhau, thân mình Lôi
Giang lệch về một bên, tránh cho chạm vào những người phụ nữ đó, sau đó cúi đầu, đi gần tới một ghế
lô, bên trong là Trần Triều Phát cùng một đám người đang ăn cơm, người cầm đầu nhóm người đó là thủ
lĩnh căn cứ Ngô Tư Miểu.
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Bởi vì tin tức không thông suốt, làm cho những dị tượng phát sinh ở biệt thự trong tiểu khu Hà Tâykhông truyền tới cao tầng quản lý, mà bọn người Lôi Giang, cũng trở thành tư lệnh quang côn bị nhốttrong khách sạn đại phú hào này.Hắn nhận được tin tức cuối cùng của bên ngoài truyền tới là có người truyền lại chohắn về sự tình Bành Vũ mất tích.Sự mất tích của Bành Vũ rất ly kỳ, sống hay chết đều không thấy thi thể, mà quan hệ của Bành Vũ vàLôi Giang kỳ thật rất chặt chẽ.Chuyện này nói ra thì khá dài dòng, không ngoài việc Lôi Giang vừa tới căn cứ Diệu Dương, dẫmlên Bành Vũ bám vào Trần Triều Phát, trêи danh nghĩa Bành Vũ là đội trưởng của đoàn độingười sống sót, nhưng trêи thực tế thông qua các loại thủ đoạn cuối cùng bị Lôi Giang trói vàothuyền của Trần Triều Phát.Đây là thủ pháp quen thuộc của Lôi Giang, là thủ đoạn về phương diện mượn sức nhântâm làm người khác mang ơn đội nghĩa, nhưng trêи hết là thông qua các loại ích lợi đem đoàn đội ởkhắp nơi hấp thu lại, Bành Vũ này bất quá chỉ là một cái bị cột vào thuyền của Trần Triều Phát màthôi.Tóm lại liên quan đến ích lợi, rất nhiều đoàn đội người sống sót cột vào với nhau, trở thành mộttập đoàn.Từ trước giờ người ở phía dưới truyền lại, Lôi Giang biết được vài tin tức, dựa theo miêu tả củabọn họ thì đoàn đội của Bàn Tử này rất có thể là đoàn đội lúc trước ở Tinh khu Tương thành, bị hắncoi là trói buộc vứt bỏ.Đương nhiên, miêu tả về Bàn Tử rất nhiều bất quá Lôi Giang chưa bao giờ quan tâm đến những tróibuộc của Trần Kiến Quân, cho nên trong đó có nhân vật như Bàn Tử này không thì căn bản Lôi Giangkhông biết.Mà hết thảy tin tức đều dựa vào nhân mạch Lôi Giang tích lũy biết được, cho nên cũng phản hồicho hắn một tin tức khác, đám người Chu Chính không đáng tin cậy.Thời gian trôi qua lâu như vậy, vì cái gì mà Lôi Giang vẫn không thăm dò được chi tiết nhóm ngườiBàn Tử, chính là bởi vì hắn quá tin tưởng Chu Chính, bất luận tin tức nào có quan hệ với Hà Tây màLôi Giang muốn biết, Chu Chính đều qua loa mang đến, không thể đưa tin tức liền nói mình cũng khôngrõ lắm.Lẽ ra Chu Chính cầm đầu nhóm thủ tường thành, trong tay ít nhất có khoảng mấy trămquân nhân, bọn họ trà trộn ở cấp cơ sở, cơ sở có bất luận động tĩnh gì đều có thể kịp thời phản hồicho thượng cấp, nhưng Chu Chính phản hồi tin tức lên chỉ là mấy chục bản đăng ký không hề có bấtluận giátrị gì, đây vẫn là bản đăng ký sơ qua lúc nhóm người Bản Tử mới nhập căn cứ.Nhưng Bàn Tử đều bán củi cùng than hoa lâu như vậy, tin tức đều giống như lửa lan khắp đồng cỏ rồi,mắt thấy không giấu được thì thượng tầng quản lý của căn cứ Diệu Dương mới biết, có thể thấy đượcChu Chính giấu chuyện này, bao nhiêu lâu.Lôi Giang đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn tuyết đã phủ kín tầng 1, căn cứ Diệu Dương này trừ bỏ nhà caotầng, nhà triệt đã bị chôn trong tuyết, hiện tại có thể hoạt động bên ngoài, đều là những người mặcquần áo bảo hộ chống tuyết ở cực địa, người bình thường không phải nghĩ cách chạy sang Hà Tây thìchính là ở nhà không dám ra ngoài, trêи đường rất lạnh lẽo.Hắn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, đứng ở cạnh cửa sổ trầm tư hồi lâu, mới xoay người, đút một tayvào túi quần, đẩy ra một cánh cửa lớn, bên trong tràn ra ca vũ thăng bình.Đại phú hào, vẫn hát múa như cũ, người trêи đài vẫn đang múa, phía dưới vẫn chơi bài, trêи bànvẫn vây đầy người, người ở đây, chính là trải qua những ngày sáng nay có rượu sáng naysay.Lôi Giang đi xuyên qua một bàn chiếu bạc, mấy người đàn bà cười đùa xô đẩy nhau, thân mình LôiGiang lệch về một bên, tránh cho chạm vào những người phụ nữ đó, sau đó cúi đầu, đi gần tới một ghếlô, bên trong là Trần Triều Phát cùng một đám người đang ăn cơm, người cầm đầu nhóm người đó là thủlĩnh căn cứ Ngô Tư Miểu.