Một ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,…
Chương 31: Chương 31
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Hàn Thừa Trạch không vui liếc anh ta một cái, cầm ly rượu lên uống một hớp lớn. Lúc này những người khác trong phòng đều đã hơi say, ai đó không có mắt nhìn trực tiếp bưng ly rượu đi tới nói: "Cậu Hàn tửu lượng cao, hai chúng ta uống một ly đi." Nghe xưng hô cũng có thể thấy người này không thân thiết với Hàn Thừa Trạch đến thế. Nếu Hàn Thừa Trạch tâm tình tốt còn có thể cho chút mặt mũi, nhưng lúc này anh ta đang tức giận không có chỗ phát tiết, cho nên đối phương đã đụng phải họng súng. "Ai thèm uống với mày, cút đi!" Người kia không ngờ anh ta lại không nể mặt như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc, muốn mất bình tĩnh nhưng lại không dám. Cũng may những người khác nhanh chóng tới giảng hoà trực tiếp lôi anh ta đi, nên mới không ầm ĩ xấu hổ nữa. Tuy nhiên, sau chuyện này, mọi người đều biết tâm trạng Hàn Thừa Trạch không tốt nên đều im lặng, bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên kém sôi động hơn trước. Hàn Thừa Trạch để ý tới càng thêm khó chịu, nhìn người khác thì thầm với nhau, giống như đang giễu cợt mình. Anh ta có gia cảnh tốt nhất trong số những người có mặt nên không cần phải kìm nén tính tình, trực tiếp ném ly xuống đất rồi đứng dậy bước ra ngoài. "Tôi ra ngoài hít thở không khí." Trước khi ra ngoài, anh ta chào hỏi bạn thân Hứa Mục, Hứa Mục khẽ gật đầu tỏ ý biết, nhưng không đi theo anh ta. Nhà họ Hứa cũng không kém nhà họ Hàn bao nhiêu, cuộc hẹn hôm này do Hứa Mục tổ chức, Hàn Thừa Trạch làm hỏng buổi hẹn do anh ta tổ chức, ít nhiều cũng làm anh ta mất mặt, rõ ràng cũng có chút không vui. Trong phòng bao đều là người một nhà, nhưng bên ngoài lại là một đám người hỗn tạp, loại nào cũng có. Đẳng cấp của quán bar mà đám Hứa Mục có thể tới đương nhiên sẽ không quá thấp, khách có thể vào tiêu tiền cũng không thiếu tiền. Trong quán bar dễ xảy ra xung đột nhất, mọi người trong phòng bao đều nể mặt chỗ cho Hàn Thừa Trạch nên không có khả năng xảy ra cãi vã. Nhưng khách ở bên ngoài không ai biết Hàn Thừa Trạch là ai, bản thân uống say, bị người khác đụng vào liền nổi nóng, kết quả đối phương không hề xin lỗi, còn tỏ vẻ muốn ăn đòn, nếu không đã không xảy ra chuyện. Lúc đám Hứa Mục nghe thấy động tĩnh đi ra thì Hàn Thừa Trạch đã bị đánh xong rồi. Thân là nam chính, anh ta tự nhiên có chút thân thủ, nhưng không chịu nổi bốn nắm đ.ấ.m của hai người. Nói chung, kết quả là anh ta phải nhập viện vào lúc nửa đêm. So với sự thê thảm của ai đó, mấy cô gái ở phòng 306 lại có một giấc ngủ ngon. Nhờ xem phim kinh dị, Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng trong ký túc xá có bốn cái giường, trong đó có hai cái trống, hai cái còn lại dồn xuống cho cả bốn người nằm. Bình thường hơn tám giờ là lúc Dư Duyệt đang ngủ ngon lành, nhưng hôm nay giọng cô ấy lại vang lên trong ký túc xá sớm nhất. "Ngô Hoan Hoan, tớ thật sự chịu thua cậu rồi, ngủ một giấc mà như đánh nhau vậy! Lần sau còn ngủ với cậu thì tớ là đồ ngu!" Vì lý do này mà hôm nay bọn họ thức dậy vào cùng một thời điểm. Thời tiết hôm nay đẹp, bên ngoài trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Bọn họ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng lại lặng lẽ quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh nhiều hơn bình thường một chút. Hai chữ "bạn tốt" thật ra không chỉ là nói miệng, lúc trước Lâm Ngữ Tĩnh quá tập trung vào chuyện yêu đương nên không để ý, hôm nay đang ăn sáng chợt nhận thấy Thẩm Thanh Thanh đã thay đổi. "Thanh Thanh, cậu thích đồ ăn từ bao giờ vậy?" Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ nhiều, dù sao người bình thường sẽ không để trí tưởng tượng của mình bay xa chỉ vì bạn bè thay đổi. Cô ấy chỉ cảm thấy trước đây Thẩm Thanh Thanh ăn uống tùy tiện, bây giờ lại có yêu cầu cao hơn về mùi vị và nguyên liệu, mỗi bữa sáng đều phải chọn một lúc lâu, thậm chí còn có thể kể đặc điểm của từng loại món ăn.
Hàn Thừa Trạch không vui liếc anh ta một cái, cầm ly rượu lên uống một hớp lớn.
Lúc này những người khác trong phòng đều đã hơi say, ai đó không có mắt nhìn trực tiếp bưng ly rượu đi tới nói: "Cậu Hàn tửu lượng cao, hai chúng ta uống một ly đi."
Nghe xưng hô cũng có thể thấy người này không thân thiết với Hàn Thừa Trạch đến thế.
Nếu Hàn Thừa Trạch tâm tình tốt còn có thể cho chút mặt mũi, nhưng lúc này anh ta đang tức giận không có chỗ phát tiết, cho nên đối phương đã đụng phải họng súng.
"Ai thèm uống với mày, cút đi!"
Người kia không ngờ anh ta lại không nể mặt như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc, muốn mất bình tĩnh nhưng lại không dám. Cũng may những người khác nhanh chóng tới giảng hoà trực tiếp lôi anh ta đi, nên mới không ầm ĩ xấu hổ nữa.
Tuy nhiên, sau chuyện này, mọi người đều biết tâm trạng Hàn Thừa Trạch không tốt nên đều im lặng, bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên kém sôi động hơn trước.
Hàn Thừa Trạch để ý tới càng thêm khó chịu, nhìn người khác thì thầm với nhau, giống như đang giễu cợt mình.
Anh ta có gia cảnh tốt nhất trong số những người có mặt nên không cần phải kìm nén tính tình, trực tiếp ném ly xuống đất rồi đứng dậy bước ra ngoài.
"Tôi ra ngoài hít thở không khí."
Trước khi ra ngoài, anh ta chào hỏi bạn thân Hứa Mục, Hứa Mục khẽ gật đầu tỏ ý biết, nhưng không đi theo anh ta.
Nhà họ Hứa cũng không kém nhà họ Hàn bao nhiêu, cuộc hẹn hôm này do Hứa Mục tổ chức, Hàn Thừa Trạch làm hỏng buổi hẹn do anh ta tổ chức, ít nhiều cũng làm anh ta mất mặt, rõ ràng cũng có chút không vui.
Trong phòng bao đều là người một nhà, nhưng bên ngoài lại là một đám người hỗn tạp, loại nào cũng có.
Đẳng cấp của quán bar mà đám Hứa Mục có thể tới đương nhiên sẽ không quá thấp, khách có thể vào tiêu tiền cũng không thiếu tiền.
Trong quán bar dễ xảy ra xung đột nhất, mọi người trong phòng bao đều nể mặt chỗ cho Hàn Thừa Trạch nên không có khả năng xảy ra cãi vã.
Nhưng khách ở bên ngoài không ai biết Hàn Thừa Trạch là ai, bản thân uống say, bị người khác đụng vào liền nổi nóng, kết quả đối phương không hề xin lỗi, còn tỏ vẻ muốn ăn đòn, nếu không đã không xảy ra chuyện.
Lúc đám Hứa Mục nghe thấy động tĩnh đi ra thì Hàn Thừa Trạch đã bị đánh xong rồi.
Thân là nam chính, anh ta tự nhiên có chút thân thủ, nhưng không chịu nổi bốn nắm đ.ấ.m của hai người.
Nói chung, kết quả là anh ta phải nhập viện vào lúc nửa đêm.
So với sự thê thảm của ai đó, mấy cô gái ở phòng 306 lại có một giấc ngủ ngon.
Nhờ xem phim kinh dị, Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng trong ký túc xá có bốn cái giường, trong đó có hai cái trống, hai cái còn lại dồn xuống cho cả bốn người nằm.
Bình thường hơn tám giờ là lúc Dư Duyệt đang ngủ ngon lành, nhưng hôm nay giọng cô ấy lại vang lên trong ký túc xá sớm nhất.
"Ngô Hoan Hoan, tớ thật sự chịu thua cậu rồi, ngủ một giấc mà như đánh nhau vậy! Lần sau còn ngủ với cậu thì tớ là đồ ngu!"
Vì lý do này mà hôm nay bọn họ thức dậy vào cùng một thời điểm.
Thời tiết hôm nay đẹp, bên ngoài trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Bọn họ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng lại lặng lẽ quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh nhiều hơn bình thường một chút.
Hai chữ "bạn tốt" thật ra không chỉ là nói miệng, lúc trước Lâm Ngữ Tĩnh quá tập trung vào chuyện yêu đương nên không để ý, hôm nay đang ăn sáng chợt nhận thấy Thẩm Thanh Thanh đã thay đổi.
"Thanh Thanh, cậu thích đồ ăn từ bao giờ vậy?"
Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ nhiều, dù sao người bình thường sẽ không để trí tưởng tượng của mình bay xa chỉ vì bạn bè thay đổi. Cô ấy chỉ cảm thấy trước đây Thẩm Thanh Thanh ăn uống tùy tiện, bây giờ lại có yêu cầu cao hơn về mùi vị và nguyên liệu, mỗi bữa sáng đều phải chọn một lúc lâu, thậm chí còn có thể kể đặc điểm của từng loại món ăn.
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Hàn Thừa Trạch không vui liếc anh ta một cái, cầm ly rượu lên uống một hớp lớn. Lúc này những người khác trong phòng đều đã hơi say, ai đó không có mắt nhìn trực tiếp bưng ly rượu đi tới nói: "Cậu Hàn tửu lượng cao, hai chúng ta uống một ly đi." Nghe xưng hô cũng có thể thấy người này không thân thiết với Hàn Thừa Trạch đến thế. Nếu Hàn Thừa Trạch tâm tình tốt còn có thể cho chút mặt mũi, nhưng lúc này anh ta đang tức giận không có chỗ phát tiết, cho nên đối phương đã đụng phải họng súng. "Ai thèm uống với mày, cút đi!" Người kia không ngờ anh ta lại không nể mặt như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc, muốn mất bình tĩnh nhưng lại không dám. Cũng may những người khác nhanh chóng tới giảng hoà trực tiếp lôi anh ta đi, nên mới không ầm ĩ xấu hổ nữa. Tuy nhiên, sau chuyện này, mọi người đều biết tâm trạng Hàn Thừa Trạch không tốt nên đều im lặng, bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên kém sôi động hơn trước. Hàn Thừa Trạch để ý tới càng thêm khó chịu, nhìn người khác thì thầm với nhau, giống như đang giễu cợt mình. Anh ta có gia cảnh tốt nhất trong số những người có mặt nên không cần phải kìm nén tính tình, trực tiếp ném ly xuống đất rồi đứng dậy bước ra ngoài. "Tôi ra ngoài hít thở không khí." Trước khi ra ngoài, anh ta chào hỏi bạn thân Hứa Mục, Hứa Mục khẽ gật đầu tỏ ý biết, nhưng không đi theo anh ta. Nhà họ Hứa cũng không kém nhà họ Hàn bao nhiêu, cuộc hẹn hôm này do Hứa Mục tổ chức, Hàn Thừa Trạch làm hỏng buổi hẹn do anh ta tổ chức, ít nhiều cũng làm anh ta mất mặt, rõ ràng cũng có chút không vui. Trong phòng bao đều là người một nhà, nhưng bên ngoài lại là một đám người hỗn tạp, loại nào cũng có. Đẳng cấp của quán bar mà đám Hứa Mục có thể tới đương nhiên sẽ không quá thấp, khách có thể vào tiêu tiền cũng không thiếu tiền. Trong quán bar dễ xảy ra xung đột nhất, mọi người trong phòng bao đều nể mặt chỗ cho Hàn Thừa Trạch nên không có khả năng xảy ra cãi vã. Nhưng khách ở bên ngoài không ai biết Hàn Thừa Trạch là ai, bản thân uống say, bị người khác đụng vào liền nổi nóng, kết quả đối phương không hề xin lỗi, còn tỏ vẻ muốn ăn đòn, nếu không đã không xảy ra chuyện. Lúc đám Hứa Mục nghe thấy động tĩnh đi ra thì Hàn Thừa Trạch đã bị đánh xong rồi. Thân là nam chính, anh ta tự nhiên có chút thân thủ, nhưng không chịu nổi bốn nắm đ.ấ.m của hai người. Nói chung, kết quả là anh ta phải nhập viện vào lúc nửa đêm. So với sự thê thảm của ai đó, mấy cô gái ở phòng 306 lại có một giấc ngủ ngon. Nhờ xem phim kinh dị, Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng trong ký túc xá có bốn cái giường, trong đó có hai cái trống, hai cái còn lại dồn xuống cho cả bốn người nằm. Bình thường hơn tám giờ là lúc Dư Duyệt đang ngủ ngon lành, nhưng hôm nay giọng cô ấy lại vang lên trong ký túc xá sớm nhất. "Ngô Hoan Hoan, tớ thật sự chịu thua cậu rồi, ngủ một giấc mà như đánh nhau vậy! Lần sau còn ngủ với cậu thì tớ là đồ ngu!" Vì lý do này mà hôm nay bọn họ thức dậy vào cùng một thời điểm. Thời tiết hôm nay đẹp, bên ngoài trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Bọn họ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng lại lặng lẽ quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh nhiều hơn bình thường một chút. Hai chữ "bạn tốt" thật ra không chỉ là nói miệng, lúc trước Lâm Ngữ Tĩnh quá tập trung vào chuyện yêu đương nên không để ý, hôm nay đang ăn sáng chợt nhận thấy Thẩm Thanh Thanh đã thay đổi. "Thanh Thanh, cậu thích đồ ăn từ bao giờ vậy?" Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ nhiều, dù sao người bình thường sẽ không để trí tưởng tượng của mình bay xa chỉ vì bạn bè thay đổi. Cô ấy chỉ cảm thấy trước đây Thẩm Thanh Thanh ăn uống tùy tiện, bây giờ lại có yêu cầu cao hơn về mùi vị và nguyên liệu, mỗi bữa sáng đều phải chọn một lúc lâu, thậm chí còn có thể kể đặc điểm của từng loại món ăn.