Một ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,…

Chương 47: Chương 47

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Canh gà còn dư lại bên trong nồi đất cũng không ai động tới nên đương nhiên Thẩm Thanh Thanh không ngại, cười nói một câu vậy cô không khách sáo nữa, rồi đồng ý luôn.Cứ nghĩ tới việc mang canh gà về là Thẩm Thanh Thanh lại cảm thấy mình đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, vậy là có bữa tối rồi.Cô đứng dậy đi vào trong bếp, sau khi đổ canh gà vào nồi đun nóng lại, thì bắc tiếp một chiếc nồi khác lên bắt đầu nấu mì. Có sẵn canh gà nên việc nấu mì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để mì đã nấu chín vào trong bát rồi rưới canh gà lên là đã có một bát mì gà thơm ngon.Thẩm Thanh Thanh không biết canh lửa nên lần nào nấu mì cũng vì sợ chưa chín nên cứ để lửa đun mãi kết quả là mì lúc nào cũng nát. Tối nay cũng vậy, nhưng may là có canh gà Tần Cẩn Mặc hầm cứu vớt nên dù sợi mì có hơi nát một chút nhưng ăn vẫn siêu ngon.“Không ngờ mình cũng có thể nấu được bát mì ngon đến thế này!”Bên trong bát canh gà màu vàng óng là những sợi mì trắng như tuyết, trông rất ra hình ra dáng.Thẩm Thanh Thanh thấy trong nhà còn chút rau cải, thế là luộc chín rồi cho thêm vào bát mì, sau đó càng nhìn càng thấy hài lòng, cảm giác muốn chia sẻ bắt đầu trỗi dậy.Cô cầm điện thoại chụp hình gửi vào trong box chat của ký túc xá, nhưng chắc là đám Dư Duyệt đều có việc bận nên tạm thời không ai trả lời cô.Thẩm Thanh Thanh bưng bát mì ra bàn ăn rồi vẫn không thấy ai trả lời, cô lại không nhịn được gửi ảnh cho Tần Cẩn Mặc, nói cho anh biết bát mì này là cô dùng canh gà còn dư lại hồi trưa để nấu.Trong mắt cô, bát mì này cứ phải gọi là đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng trong mắt Tần Cẩn Mặc lại là, rau bị luộc lâu quá, màu không còn được xanh tươi, mì có vẻ như là bị nấu quá lửa, tỉ lệ giữa nước dùng và mì chưa được hợp lý.“Tôi biết dùng nồi nấu mì chứ không ném thẳng mì vào trong canh đã là giỏi lắm rồi đó…”Thật ra ném thẳng mì vào trong canh nấu chung cũng chẳng sao hết, cùng lắm là nước mì không được trong như thế này thôi.Sau khi Thẩm Thanh Thanh nhận được tin nhắn trả lời thì nhỏ giọng thầm thì, cảm thấy anh đúng là một tên trai thẳng, không biết khen mình gì cả.Được rồi, trước mặt một đầu bếp chuyên nghiệp thì cô đúng là múa rìu qua mắt thợ…Cô nghĩ lại một lúc, cảm thấy mình đúng là chia sẻ nhầm đối tượng rồi. Nhưng sau khi nếm thử mì, cô vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn lấy lại cho mình chút mắt mũi.[Thật ra bát mì nãy cũng ngon lắm á, đây chính là bát mì ngon nhất tôi từng được ăn trong cuộc đời này đó~]Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh Thanh đã ăn uống no say do dự không biết giờ có nên lên mạng đăng truyện không.Nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn hai chương, có thể đăng trước một chương còn chương kia giữ lại làm bản thảo, cuối cùng cô quyết định tối nay sẽ đăng.Thế là sau khi rửa bát xong, cô liền bắt đầu sửa lại chương đầu tiên của truyện, sau khi chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa, cô đăng nhập vào Thế Giới Hội Hoạ rồi đăng thẳng truyện lên.Vừa đăng xong, các fan nhận được thông báo, phát hiện tác giả mình đang follow đã đăng truyện thì tò mò bấm vào xem thử.Các fan vốn đã bị thu hút bởi những bức tranh vẽ thức ăn của cô, giờ lại phát hiện truyện cô vẽ cũng liên quan tới mỹ thực thì lại càng cảm thấy hứng thú.Chương đầu của bộ truyện đã đi thẳng vào chủ đề chính, nội dung là nhân vật chính Hứa Nguyện tiếp quản nhà hàng đang làm ăn thua lỗ nhưng kết quả lại phát hiện Đao Linh, chấp nhận thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt nó đưa ra.Sau khi fan đọc xong, tất cả đều bị món giá đỗ nhồi thịt hấp dẫn, bình luận bên dưới chương truyện.

Canh gà còn dư lại bên trong nồi đất cũng không ai động tới nên đương nhiên Thẩm Thanh Thanh không ngại, cười nói một câu vậy cô không khách sáo nữa, rồi đồng ý luôn.

Cứ nghĩ tới việc mang canh gà về là Thẩm Thanh Thanh lại cảm thấy mình đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, vậy là có bữa tối rồi.

Cô đứng dậy đi vào trong bếp, sau khi đổ canh gà vào nồi đun nóng lại, thì bắc tiếp một chiếc nồi khác lên bắt đầu nấu mì.

 

Có sẵn canh gà nên việc nấu mì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để mì đã nấu chín vào trong bát rồi rưới canh gà lên là đã có một bát mì gà thơm ngon.

Thẩm Thanh Thanh không biết canh lửa nên lần nào nấu mì cũng vì sợ chưa chín nên cứ để lửa đun mãi kết quả là mì lúc nào cũng nát.

 

Tối nay cũng vậy, nhưng may là có canh gà Tần Cẩn Mặc hầm cứu vớt nên dù sợi mì có hơi nát một chút nhưng ăn vẫn siêu ngon.

“Không ngờ mình cũng có thể nấu được bát mì ngon đến thế này!”

Bên trong bát canh gà màu vàng óng là những sợi mì trắng như tuyết, trông rất ra hình ra dáng.

Thẩm Thanh Thanh thấy trong nhà còn chút rau cải, thế là luộc chín rồi cho thêm vào bát mì, sau đó càng nhìn càng thấy hài lòng, cảm giác muốn chia sẻ bắt đầu trỗi dậy.

Cô cầm điện thoại chụp hình gửi vào trong box chat của ký túc xá, nhưng chắc là đám Dư Duyệt đều có việc bận nên tạm thời không ai trả lời cô.

Thẩm Thanh Thanh bưng bát mì ra bàn ăn rồi vẫn không thấy ai trả lời, cô lại không nhịn được gửi ảnh cho Tần Cẩn Mặc, nói cho anh biết bát mì này là cô dùng canh gà còn dư lại hồi trưa để nấu.

Trong mắt cô, bát mì này cứ phải gọi là đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng trong mắt Tần Cẩn Mặc lại là, rau bị luộc lâu quá, màu không còn được xanh tươi, mì có vẻ như là bị nấu quá lửa, tỉ lệ giữa nước dùng và mì chưa được hợp lý.

“Tôi biết dùng nồi nấu mì chứ không ném thẳng mì vào trong canh đã là giỏi lắm rồi đó…”

Thật ra ném thẳng mì vào trong canh nấu chung cũng chẳng sao hết, cùng lắm là nước mì không được trong như thế này thôi.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh nhận được tin nhắn trả lời thì nhỏ giọng thầm thì, cảm thấy anh đúng là một tên trai thẳng, không biết khen mình gì cả.

Được rồi, trước mặt một đầu bếp chuyên nghiệp thì cô đúng là múa rìu qua mắt thợ…

Cô nghĩ lại một lúc, cảm thấy mình đúng là chia sẻ nhầm đối tượng rồi. Nhưng sau khi nếm thử mì, cô vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn lấy lại cho mình chút mắt mũi.

[Thật ra bát mì nãy cũng ngon lắm á, đây chính là bát mì ngon nhất tôi từng được ăn trong cuộc đời này đó~]

Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh Thanh đã ăn uống no say do dự không biết giờ có nên lên mạng đăng truyện không.

Nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn hai chương, có thể đăng trước một chương còn chương kia giữ lại làm bản thảo, cuối cùng cô quyết định tối nay sẽ đăng.

Thế là sau khi rửa bát xong, cô liền bắt đầu sửa lại chương đầu tiên của truyện, sau khi chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa, cô đăng nhập vào Thế Giới Hội Hoạ rồi đăng thẳng truyện lên.

Vừa đăng xong, các fan nhận được thông báo, phát hiện tác giả mình đang follow đã đăng truyện thì tò mò bấm vào xem thử.

Các fan vốn đã bị thu hút bởi những bức tranh vẽ thức ăn của cô, giờ lại phát hiện truyện cô vẽ cũng liên quan tới mỹ thực thì lại càng cảm thấy hứng thú.

Chương đầu của bộ truyện đã đi thẳng vào chủ đề chính, nội dung là nhân vật chính Hứa Nguyện tiếp quản nhà hàng đang làm ăn thua lỗ nhưng kết quả lại phát hiện Đao Linh, chấp nhận thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt nó đưa ra.

Sau khi fan đọc xong, tất cả đều bị món giá đỗ nhồi thịt hấp dẫn, bình luận bên dưới chương truyện.

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306.   "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"     Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.   "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.   Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.     Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.   Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.   Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Canh gà còn dư lại bên trong nồi đất cũng không ai động tới nên đương nhiên Thẩm Thanh Thanh không ngại, cười nói một câu vậy cô không khách sáo nữa, rồi đồng ý luôn.Cứ nghĩ tới việc mang canh gà về là Thẩm Thanh Thanh lại cảm thấy mình đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, vậy là có bữa tối rồi.Cô đứng dậy đi vào trong bếp, sau khi đổ canh gà vào nồi đun nóng lại, thì bắc tiếp một chiếc nồi khác lên bắt đầu nấu mì. Có sẵn canh gà nên việc nấu mì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để mì đã nấu chín vào trong bát rồi rưới canh gà lên là đã có một bát mì gà thơm ngon.Thẩm Thanh Thanh không biết canh lửa nên lần nào nấu mì cũng vì sợ chưa chín nên cứ để lửa đun mãi kết quả là mì lúc nào cũng nát. Tối nay cũng vậy, nhưng may là có canh gà Tần Cẩn Mặc hầm cứu vớt nên dù sợi mì có hơi nát một chút nhưng ăn vẫn siêu ngon.“Không ngờ mình cũng có thể nấu được bát mì ngon đến thế này!”Bên trong bát canh gà màu vàng óng là những sợi mì trắng như tuyết, trông rất ra hình ra dáng.Thẩm Thanh Thanh thấy trong nhà còn chút rau cải, thế là luộc chín rồi cho thêm vào bát mì, sau đó càng nhìn càng thấy hài lòng, cảm giác muốn chia sẻ bắt đầu trỗi dậy.Cô cầm điện thoại chụp hình gửi vào trong box chat của ký túc xá, nhưng chắc là đám Dư Duyệt đều có việc bận nên tạm thời không ai trả lời cô.Thẩm Thanh Thanh bưng bát mì ra bàn ăn rồi vẫn không thấy ai trả lời, cô lại không nhịn được gửi ảnh cho Tần Cẩn Mặc, nói cho anh biết bát mì này là cô dùng canh gà còn dư lại hồi trưa để nấu.Trong mắt cô, bát mì này cứ phải gọi là đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng trong mắt Tần Cẩn Mặc lại là, rau bị luộc lâu quá, màu không còn được xanh tươi, mì có vẻ như là bị nấu quá lửa, tỉ lệ giữa nước dùng và mì chưa được hợp lý.“Tôi biết dùng nồi nấu mì chứ không ném thẳng mì vào trong canh đã là giỏi lắm rồi đó…”Thật ra ném thẳng mì vào trong canh nấu chung cũng chẳng sao hết, cùng lắm là nước mì không được trong như thế này thôi.Sau khi Thẩm Thanh Thanh nhận được tin nhắn trả lời thì nhỏ giọng thầm thì, cảm thấy anh đúng là một tên trai thẳng, không biết khen mình gì cả.Được rồi, trước mặt một đầu bếp chuyên nghiệp thì cô đúng là múa rìu qua mắt thợ…Cô nghĩ lại một lúc, cảm thấy mình đúng là chia sẻ nhầm đối tượng rồi. Nhưng sau khi nếm thử mì, cô vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn lấy lại cho mình chút mắt mũi.[Thật ra bát mì nãy cũng ngon lắm á, đây chính là bát mì ngon nhất tôi từng được ăn trong cuộc đời này đó~]Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh Thanh đã ăn uống no say do dự không biết giờ có nên lên mạng đăng truyện không.Nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn hai chương, có thể đăng trước một chương còn chương kia giữ lại làm bản thảo, cuối cùng cô quyết định tối nay sẽ đăng.Thế là sau khi rửa bát xong, cô liền bắt đầu sửa lại chương đầu tiên của truyện, sau khi chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa, cô đăng nhập vào Thế Giới Hội Hoạ rồi đăng thẳng truyện lên.Vừa đăng xong, các fan nhận được thông báo, phát hiện tác giả mình đang follow đã đăng truyện thì tò mò bấm vào xem thử.Các fan vốn đã bị thu hút bởi những bức tranh vẽ thức ăn của cô, giờ lại phát hiện truyện cô vẽ cũng liên quan tới mỹ thực thì lại càng cảm thấy hứng thú.Chương đầu của bộ truyện đã đi thẳng vào chủ đề chính, nội dung là nhân vật chính Hứa Nguyện tiếp quản nhà hàng đang làm ăn thua lỗ nhưng kết quả lại phát hiện Đao Linh, chấp nhận thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt nó đưa ra.Sau khi fan đọc xong, tất cả đều bị món giá đỗ nhồi thịt hấp dẫn, bình luận bên dưới chương truyện.

Chương 47: Chương 47