Một ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,…
Chương 69: Chương 69
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Tuy lì xì là tốt nhưng còn tùy vào người tặng.Đương nhiên Ngô Hoan sẽ không lấy lì xì của bà ta, sau khi bà ta ta đồng ý đến một quán cà phê gần đó, không quan tâm vừa rồi bà ta chỉ nói mời Lâm Ngữ Tĩnh và Thẩm Thanh Thanh liền trực tiếp kéo Dư Duyệt đuổi theo. Hôm nay là thứ tư, trong quán cà phê không có ai, rất thích hợp để nói chuyện.Lúc nãy ở bên ngoài bà cụ Hàn còn hơi kiềm chế, bây giờ lại cảm thấy tràn đầy sinh lực, nhìn Lâm Ngữ Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, bà biết cháu là một cô gái tốt, nhưng cháu phải lau khô mắt nhìn rõ người bên cạnh, đừng bị người ta xúi giục mà dại dột chia tay Thừa Trạch, đây là điều cô ta muốn mà!”Thẩm Thanh Thanh không ngu, tự nhiên nghe ra bà ta đang nói mình. Kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống nhưng cũng phải tùy người, cô cảm thấy bà già trước mặt không hiểu rõ chuyện đã nói bậy là không xứng. “Nói vòng vo làm gì? Sao không nói thẳng ra đi bà già?”“Thanh Thanh…” Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ cô lại vô lễ như vậy, nhìn cô rồi lại nhìn bà cụ Hàn, hoà giải nói: “Bà Hàn, bà hiểu lầm rồi, không có ai xúi giục cháu, là cháu tự cảm thấy không hợp với Hàn Thừa Trạch.”Bà cụ Hàn đã quen được người ngoài nịnh bợ, được người trong nhà kính trọng, không nghĩ đến mình không là gì với Thẩm Thanh Thanh, người ta căn bản không cần phải chiều bà ta.Bà ta không ngờ sẽ có tiểu bối dám nói chuyện với mình như vậy, trong lòng nổi lửa giận, tuy không đến mức trực tiếp mắng chửi nhưng giọng điệu lại có chút ác ý: “Vậy tôi nói thẳng, con gái bình thường thích tiền là tốt, nhưng cũng phải có giới hạn, bớt làm mấy chuyện không đứng đắn đó đi, tôi chỉ nhận một mình Tiểu Tĩnh là cháu dâu, những người khác đừng mơ bước vào cửa nhà họ Hàn của chúng tôi.”“Cho xin, bà tưởng cái loại đào hoa lăng nhăng như cháu trai bà là bánh trái thơm ngon chắc? Chẳng lẽ không phải là bà nhìn thấy bản chất đểu cáng của cháu trai mình, sợ nó sau này không lấy được vợ tốt nên nhất quyết kéo Tĩnh Tĩnh nhảy vào bẫy sao?” Thẩm Thanh Thanh lúc tình nguyện dỗ dành đúng là khiến người ta vui vẻ, nhưng lúc chọc giận cũng không kém: “Nói hơi khó nghe, mà cho dù đàn ông trên đời này c.h.ế.t hết tôi cũng khinh thường anh ta, huống chi anh ta còn có người bà như bà…”Dù sao đối phương cũng là người già, cuối cùng cô vẫn không nói hết lời, coi như chừa cho chút mặt mũi.Nhưng dù vậy, bà cụ Hàn vẫn tức giận đến mức không nói nên lời.Bà ta không nói nên lời, Ngô Hoan và Dư Duyệt lại có: “Rõ ràng là tại cháu trai bà nên Ngữ Tĩnh mới chia tay, liên quan gì đến Thanh Thanh?”“Đúng thế, trai đểu không chia tay giữ lại làm gì!”Cháu trai bảo bối nhà mình bị người khác ghét bỏ như thế, bà cụ Hàn tức muốn hộc máu, bà ta trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Một cái tát không vang*, nếu cô không có ý định dụ dỗ thì sao Thừa Trạch lại thích cô được!”*Một cây làm chẳng nên non“Vậy tôi sẽ cho bà xem một cái tát có vang hay không!”Thẩm Thanh Thanh rất ghét người ta lấy “một cái tát không vang” làm lý do, trực tiếp đứng dậy vung tay lên.Bà cụ Hàn không ngờ cô định ra tay thật, sợ đến mức giơ tay lên che mặt, Lâm Ngữ Tĩnh vội ngăn cản nói: “Thanh Thanh, cậu đừng…”Ngô Hoan và Dư Duyệt cảm thấy bà cụ này nói chuyện khó nghe còn vô lý, bị đánh là đáng đời. Nhưng lại sợ Thẩm Thanh Thanh đánh người sẽ gặp rắc rối nên cũng ngăn theo.“Chát—”Thẩm Thanh Thanh thật sự có chút không vui, nhưng cô cũng không phải người bốc đồng, đương nhiên sẽ không ra tay đánh người thật, nếu không sẽ trở nên vô lý. Cô doạ bà cụ Hàn xong thì đập tay xuống bàn, không nhẹ không nặng vỗ lên một cái.“Bà thấy một cái tát có vang không?”Thấy cô không đánh ai, Ngô Hoan mới thở phào nhẹ nhõm phụ hoạ: “Đúng đúng, còn rất vang nữa.”
Tuy lì xì là tốt nhưng còn tùy vào người tặng.
Đương nhiên Ngô Hoan sẽ không lấy lì xì của bà ta, sau khi bà ta ta đồng ý đến một quán cà phê gần đó, không quan tâm vừa rồi bà ta chỉ nói mời Lâm Ngữ Tĩnh và Thẩm Thanh Thanh liền trực tiếp kéo Dư Duyệt đuổi theo.
Hôm nay là thứ tư, trong quán cà phê không có ai, rất thích hợp để nói chuyện.
Lúc nãy ở bên ngoài bà cụ Hàn còn hơi kiềm chế, bây giờ lại cảm thấy tràn đầy sinh lực, nhìn Lâm Ngữ Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, bà biết cháu là một cô gái tốt, nhưng cháu phải lau khô mắt nhìn rõ người bên cạnh, đừng bị người ta xúi giục mà dại dột chia tay Thừa Trạch, đây là điều cô ta muốn mà!”
Thẩm Thanh Thanh không ngu, tự nhiên nghe ra bà ta đang nói mình. Kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống nhưng cũng phải tùy người, cô cảm thấy bà già trước mặt không hiểu rõ chuyện đã nói bậy là không xứng.
“Nói vòng vo làm gì? Sao không nói thẳng ra đi bà già?”
“Thanh Thanh…” Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ cô lại vô lễ như vậy, nhìn cô rồi lại nhìn bà cụ Hàn, hoà giải nói: “Bà Hàn, bà hiểu lầm rồi, không có ai xúi giục cháu, là cháu tự cảm thấy không hợp với Hàn Thừa Trạch.”
Bà cụ Hàn đã quen được người ngoài nịnh bợ, được người trong nhà kính trọng, không nghĩ đến mình không là gì với Thẩm Thanh Thanh, người ta căn bản không cần phải chiều bà ta.
Bà ta không ngờ sẽ có tiểu bối dám nói chuyện với mình như vậy, trong lòng nổi lửa giận, tuy không đến mức trực tiếp mắng chửi nhưng giọng điệu lại có chút ác ý: “Vậy tôi nói thẳng, con gái bình thường thích tiền là tốt, nhưng cũng phải có giới hạn, bớt làm mấy chuyện không đứng đắn đó đi, tôi chỉ nhận một mình Tiểu Tĩnh là cháu dâu, những người khác đừng mơ bước vào cửa nhà họ Hàn của chúng tôi.”
“Cho xin, bà tưởng cái loại đào hoa lăng nhăng như cháu trai bà là bánh trái thơm ngon chắc? Chẳng lẽ không phải là bà nhìn thấy bản chất đểu cáng của cháu trai mình, sợ nó sau này không lấy được vợ tốt nên nhất quyết kéo Tĩnh Tĩnh nhảy vào bẫy sao?” Thẩm Thanh Thanh lúc tình nguyện dỗ dành đúng là khiến người ta vui vẻ, nhưng lúc chọc giận cũng không kém: “Nói hơi khó nghe, mà cho dù đàn ông trên đời này c.h.ế.t hết tôi cũng khinh thường anh ta, huống chi anh ta còn có người bà như bà…”
Dù sao đối phương cũng là người già, cuối cùng cô vẫn không nói hết lời, coi như chừa cho chút mặt mũi.
Nhưng dù vậy, bà cụ Hàn vẫn tức giận đến mức không nói nên lời.
Bà ta không nói nên lời, Ngô Hoan và Dư Duyệt lại có: “Rõ ràng là tại cháu trai bà nên Ngữ Tĩnh mới chia tay, liên quan gì đến Thanh Thanh?”
“Đúng thế, trai đểu không chia tay giữ lại làm gì!”
Cháu trai bảo bối nhà mình bị người khác ghét bỏ như thế, bà cụ Hàn tức muốn hộc máu, bà ta trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Một cái tát không vang*, nếu cô không có ý định dụ dỗ thì sao Thừa Trạch lại thích cô được!”
*Một cây làm chẳng nên non
“Vậy tôi sẽ cho bà xem một cái tát có vang hay không!”
Thẩm Thanh Thanh rất ghét người ta lấy “một cái tát không vang” làm lý do, trực tiếp đứng dậy vung tay lên.
Bà cụ Hàn không ngờ cô định ra tay thật, sợ đến mức giơ tay lên che mặt, Lâm Ngữ Tĩnh vội ngăn cản nói: “Thanh Thanh, cậu đừng…”
Ngô Hoan và Dư Duyệt cảm thấy bà cụ này nói chuyện khó nghe còn vô lý, bị đánh là đáng đời. Nhưng lại sợ Thẩm Thanh Thanh đánh người sẽ gặp rắc rối nên cũng ngăn theo.
“Chát—”
Thẩm Thanh Thanh thật sự có chút không vui, nhưng cô cũng không phải người bốc đồng, đương nhiên sẽ không ra tay đánh người thật, nếu không sẽ trở nên vô lý. Cô doạ bà cụ Hàn xong thì đập tay xuống bàn, không nhẹ không nặng vỗ lên một cái.
“Bà thấy một cái tát có vang không?”
Thấy cô không đánh ai, Ngô Hoan mới thở phào nhẹ nhõm phụ hoạ: “Đúng đúng, còn rất vang nữa.”
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Tuy lì xì là tốt nhưng còn tùy vào người tặng.Đương nhiên Ngô Hoan sẽ không lấy lì xì của bà ta, sau khi bà ta ta đồng ý đến một quán cà phê gần đó, không quan tâm vừa rồi bà ta chỉ nói mời Lâm Ngữ Tĩnh và Thẩm Thanh Thanh liền trực tiếp kéo Dư Duyệt đuổi theo. Hôm nay là thứ tư, trong quán cà phê không có ai, rất thích hợp để nói chuyện.Lúc nãy ở bên ngoài bà cụ Hàn còn hơi kiềm chế, bây giờ lại cảm thấy tràn đầy sinh lực, nhìn Lâm Ngữ Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, bà biết cháu là một cô gái tốt, nhưng cháu phải lau khô mắt nhìn rõ người bên cạnh, đừng bị người ta xúi giục mà dại dột chia tay Thừa Trạch, đây là điều cô ta muốn mà!”Thẩm Thanh Thanh không ngu, tự nhiên nghe ra bà ta đang nói mình. Kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống nhưng cũng phải tùy người, cô cảm thấy bà già trước mặt không hiểu rõ chuyện đã nói bậy là không xứng. “Nói vòng vo làm gì? Sao không nói thẳng ra đi bà già?”“Thanh Thanh…” Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ cô lại vô lễ như vậy, nhìn cô rồi lại nhìn bà cụ Hàn, hoà giải nói: “Bà Hàn, bà hiểu lầm rồi, không có ai xúi giục cháu, là cháu tự cảm thấy không hợp với Hàn Thừa Trạch.”Bà cụ Hàn đã quen được người ngoài nịnh bợ, được người trong nhà kính trọng, không nghĩ đến mình không là gì với Thẩm Thanh Thanh, người ta căn bản không cần phải chiều bà ta.Bà ta không ngờ sẽ có tiểu bối dám nói chuyện với mình như vậy, trong lòng nổi lửa giận, tuy không đến mức trực tiếp mắng chửi nhưng giọng điệu lại có chút ác ý: “Vậy tôi nói thẳng, con gái bình thường thích tiền là tốt, nhưng cũng phải có giới hạn, bớt làm mấy chuyện không đứng đắn đó đi, tôi chỉ nhận một mình Tiểu Tĩnh là cháu dâu, những người khác đừng mơ bước vào cửa nhà họ Hàn của chúng tôi.”“Cho xin, bà tưởng cái loại đào hoa lăng nhăng như cháu trai bà là bánh trái thơm ngon chắc? Chẳng lẽ không phải là bà nhìn thấy bản chất đểu cáng của cháu trai mình, sợ nó sau này không lấy được vợ tốt nên nhất quyết kéo Tĩnh Tĩnh nhảy vào bẫy sao?” Thẩm Thanh Thanh lúc tình nguyện dỗ dành đúng là khiến người ta vui vẻ, nhưng lúc chọc giận cũng không kém: “Nói hơi khó nghe, mà cho dù đàn ông trên đời này c.h.ế.t hết tôi cũng khinh thường anh ta, huống chi anh ta còn có người bà như bà…”Dù sao đối phương cũng là người già, cuối cùng cô vẫn không nói hết lời, coi như chừa cho chút mặt mũi.Nhưng dù vậy, bà cụ Hàn vẫn tức giận đến mức không nói nên lời.Bà ta không nói nên lời, Ngô Hoan và Dư Duyệt lại có: “Rõ ràng là tại cháu trai bà nên Ngữ Tĩnh mới chia tay, liên quan gì đến Thanh Thanh?”“Đúng thế, trai đểu không chia tay giữ lại làm gì!”Cháu trai bảo bối nhà mình bị người khác ghét bỏ như thế, bà cụ Hàn tức muốn hộc máu, bà ta trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Một cái tát không vang*, nếu cô không có ý định dụ dỗ thì sao Thừa Trạch lại thích cô được!”*Một cây làm chẳng nên non“Vậy tôi sẽ cho bà xem một cái tát có vang hay không!”Thẩm Thanh Thanh rất ghét người ta lấy “một cái tát không vang” làm lý do, trực tiếp đứng dậy vung tay lên.Bà cụ Hàn không ngờ cô định ra tay thật, sợ đến mức giơ tay lên che mặt, Lâm Ngữ Tĩnh vội ngăn cản nói: “Thanh Thanh, cậu đừng…”Ngô Hoan và Dư Duyệt cảm thấy bà cụ này nói chuyện khó nghe còn vô lý, bị đánh là đáng đời. Nhưng lại sợ Thẩm Thanh Thanh đánh người sẽ gặp rắc rối nên cũng ngăn theo.“Chát—”Thẩm Thanh Thanh thật sự có chút không vui, nhưng cô cũng không phải người bốc đồng, đương nhiên sẽ không ra tay đánh người thật, nếu không sẽ trở nên vô lý. Cô doạ bà cụ Hàn xong thì đập tay xuống bàn, không nhẹ không nặng vỗ lên một cái.“Bà thấy một cái tát có vang không?”Thấy cô không đánh ai, Ngô Hoan mới thở phào nhẹ nhõm phụ hoạ: “Đúng đúng, còn rất vang nữa.”