Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…

Chương 716: Đích xác là không nghĩ tới

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Gió ở trong viện không biết bắt đầu thổi từ lúc nào, phảng phất như không cảm thấy được cơn gió màtoàn bộ lá cây ở trong sân đều hơi hơi lay động, tựa như những tiểu binh tạo thế cho nữ vương củamình lên sân khấu.Trần Kiều không để ý, nàng thấy An Nhiên cười, nhưng trong mắt nàng là nước mắt, nước mắt của nàngkhông tự giác mà chảy xuống, nàng hừ một tiếng, mang theo một chút ủy khuất nức nở nói:"Khẳng định là ngươi không nghĩ rằng ta sẽ sống sót có phải hay không? Ta lại cứ sống sót đó!""Đích xác là không nghĩ tới."An Nhiên nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình có chút lười biếng:"Chính ta cũng chưa từng nghĩ đến, mình có thể sống sót.""Vậy ngươi còn sống sau có đi cứu Hồ Trinh cùng A Văn không?"Lúc thốt ra lời này, trong lòng Trần Kiều không ngừng kinh hoàng, nàng hy vọng An Nhiên gật đầu,thật hy vọng a."Không"An Nhiên ăn ngay nói thật."Ta trở về nhà, rồi đi về phía Bắc, sau đó lại trở về Tinh Khu của Tương thành, rồi tiếp tục đivề phía Bắc, sinh tồn tương đối kham ưu, Trinh tỷ cùng A Văn, từng người cũng có từng sựgặp gỡ riêng của mình để sinh tồn, không cần ta nhọc lòng.""Ngươi sau đó lại trở về Tương thành, ngươi lại trở về Tương thành?!!!" Trần Kiều không dám tintưởng mở to hai mắt nhìn An Nhiên, thanh âm không tự giác mà vút cao lên."Thế nhưng ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn? An Nhiên aAn Nhiên, ngươi vô tình vô nghĩa như vậy sao??? Ngươi không niệm tình ta thì cũng phải niệm tìnhTrinh tỷ cùng A Văn một chút chứ, Trinh tỷ đối với ngươi không tệ mà."Lập trường mỗi người cùng với sự gặp gỡ của từng người là không giống nhau, ý nghĩa của từng ngườicũng không giống nhau, trong cái nhìn của Trần Kiều, trêи con đường mạt thế này, có lẽ đoạn thờigian trong bệnh viện kia có thể nói là tràn ngập thiện ý cùng khoan dung.Ngay cả khi đó trong hồi ức của Trần Kiều cho dù An Nhiên không thảo hỉ, thì cũng là một người tốt,đó là bởi vì nàng gặp qua quá nhiều người xấu, vì thế khi so sánh, An Nhiên cũng không quá xấu đi.Đương nhiên, nếu không phải cuối cùng An Nhiên ném nàng ở trêи đường cái, Trần Kiều sẽ khôngtao ngộ đến những sự việc cùng gặp gỡ những người sau này, hiện giờ tính cách nàng thayđổi như thế này phần lớn cũng là do những đau khổ kia tạo thành.Như vậy cho thấy, An Nhiên sau khi sống sót căn bản không đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn, Trần Kiều đốivới An Nhiên có một loại oán trách có thể lý giải.Nàng lắc đầu, nhìn An Nhiên, trong ánh mắt lóe lên lửa giận bàng bạc, nếu lúc này nàng đứng lên choAn Nhiên một cái tát, sẽ không có người cảm thấy kỳ quái đi.An Nhiên lại ngồi an an ổn ổn, nhìn Trần Kiều hỏi:"Ngươi cảm thấy sự mất tích của Trinh tỷ cùng A Văn là tại ta? Trần Kiều a Trần Kiều, muốn tanhắc nhở ngươi một chút hay không, lúc trước là ai đem A Văn ném trong đàn tangthi, làm hại Trinh tỷ chạy về cứu A Văn???""Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa!!! Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng a!!!"Nguyên bản Trần Kiều còn có thể khắc chế, đột nhiên cảm xúc trở nên kϊƈɦ động dị thường, nàng chelỗ tai lại, ôm đầu, đột nhiên đứng dậy, sau đó một mực lui lại, rồi vướng chân ngã trêи mặt đất, corúm lại thành một đoàn trêи mặt đất, vừa run rẩy vừa điên cuồng hét lên.Ở nơi xa, Chiến Luyện đang ôm Oa Oa chơi đùa, biểu tình sửng sốt, vội vàng đi về phía An Nhiên vàibước, sau đó đứng ở dưới ánh dương ấm áp nhìn vào trong viện, nhìn người đàn bà đang điên cuồng kêuto, cùng với An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi trêи ghế, hắn dừng lại.Trêи đầu An Nhiên là một chiếc ô lớn che kín mặt đất, tư thái lười biếng, biểu tình có một chútthống khổ, biểu tình thống khổ kia tuy rằng nhạt nhẽo nhưng Chiến Luyện nhìn thấy được, làm tâm hắnnhói lên.

Gió ở trong viện không biết bắt đầu thổi từ lúc nào, phảng phất như không cảm thấy được cơn gió mà

toàn bộ lá cây ở trong sân đều hơi hơi lay động, tựa như những tiểu binh tạo thế cho nữ vương của

mình lên sân khấu.

Trần Kiều không để ý, nàng thấy An Nhiên cười, nhưng trong mắt nàng là nước mắt, nước mắt của nàng

không tự giác mà chảy xuống, nàng hừ một tiếng, mang theo một chút ủy khuất nức nở nói:

"Khẳng định là ngươi không nghĩ rằng ta sẽ sống sót có phải hay không? Ta lại cứ sống sót đó!"

"Đích xác là không nghĩ tới."

An Nhiên nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình có chút lười biếng:

"Chính ta cũng chưa từng nghĩ đến, mình có thể sống sót."

"Vậy ngươi còn sống sau có đi cứu Hồ Trinh cùng A Văn không?"

Lúc thốt ra lời này, trong lòng Trần Kiều không ngừng kinh hoàng, nàng hy vọng An Nhiên gật đầu,

thật hy vọng a.

"Không"

An Nhiên ăn ngay nói thật.

"Ta trở về nhà, rồi đi về phía Bắc, sau đó lại trở về Tinh Khu của Tương thành, rồi tiếp tục đi

về phía Bắc, sinh tồn tương đối kham ưu, Trinh tỷ cùng A Văn, từng người cũng có từng sự

gặp gỡ riêng của mình để sinh tồn, không cần ta nhọc lòng."

"Ngươi sau đó lại trở về Tương thành, ngươi lại trở về Tương thành?!!!" Trần Kiều không dám tin

tưởng mở to hai mắt nhìn An Nhiên, thanh âm không tự giác mà vút cao lên.

"Thế nhưng ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn? An Nhiên a

An Nhiên, ngươi vô tình vô nghĩa như vậy sao??? Ngươi không niệm tình ta thì cũng phải niệm tình

Trinh tỷ cùng A Văn một chút chứ, Trinh tỷ đối với ngươi không tệ mà."

Lập trường mỗi người cùng với sự gặp gỡ của từng người là không giống nhau, ý nghĩa của từng người

cũng không giống nhau, trong cái nhìn của Trần Kiều, trêи con đường mạt thế này, có lẽ đoạn thời

gian trong bệnh viện kia có thể nói là tràn ngập thiện ý cùng khoan dung.

Ngay cả khi đó trong hồi ức của Trần Kiều cho dù An Nhiên không thảo hỉ, thì cũng là một người tốt,

đó là bởi vì nàng gặp qua quá nhiều người xấu, vì thế khi so sánh, An Nhiên cũng không quá xấu đi.

Đương nhiên, nếu không phải cuối cùng An Nhiên ném nàng ở trêи đường cái, Trần Kiều sẽ không

tao ngộ đến những sự việc cùng gặp gỡ những người sau này, hiện giờ tính cách nàng thay

đổi như thế này phần lớn cũng là do những đau khổ kia tạo thành.

Như vậy cho thấy, An Nhiên sau khi sống sót căn bản không đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn, Trần Kiều đối

với An Nhiên có một loại oán trách có thể lý giải.

Nàng lắc đầu, nhìn An Nhiên, trong ánh mắt lóe lên lửa giận bàng bạc, nếu lúc này nàng đứng lên cho

An Nhiên một cái tát, sẽ không có người cảm thấy kỳ quái đi.

An Nhiên lại ngồi an an ổn ổn, nhìn Trần Kiều hỏi:

"Ngươi cảm thấy sự mất tích của Trinh tỷ cùng A Văn là tại ta? Trần Kiều a Trần Kiều, muốn ta

nhắc nhở ngươi một chút hay không, lúc trước là ai đem A Văn ném trong đàn tang

thi, làm hại Trinh tỷ chạy về cứu A Văn???"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa!!! Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng a!!!"

Nguyên bản Trần Kiều còn có thể khắc chế, đột nhiên cảm xúc trở nên kϊƈɦ động dị thường, nàng che

lỗ tai lại, ôm đầu, đột nhiên đứng dậy, sau đó một mực lui lại, rồi vướng chân ngã trêи mặt đất, co

rúm lại thành một đoàn trêи mặt đất, vừa run rẩy vừa điên cuồng hét lên.

Ở nơi xa, Chiến Luyện đang ôm Oa Oa chơi đùa, biểu tình sửng sốt, vội vàng đi về phía An Nhiên vài

bước, sau đó đứng ở dưới ánh dương ấm áp nhìn vào trong viện, nhìn người đàn bà đang điên cuồng kêu

to, cùng với An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi trêи ghế, hắn dừng lại.

Trêи đầu An Nhiên là một chiếc ô lớn che kín mặt đất, tư thái lười biếng, biểu tình có một chút

thống khổ, biểu tình thống khổ kia tuy rằng nhạt nhẽo nhưng Chiến Luyện nhìn thấy được, làm tâm hắn

nhói lên.

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Gió ở trong viện không biết bắt đầu thổi từ lúc nào, phảng phất như không cảm thấy được cơn gió màtoàn bộ lá cây ở trong sân đều hơi hơi lay động, tựa như những tiểu binh tạo thế cho nữ vương củamình lên sân khấu.Trần Kiều không để ý, nàng thấy An Nhiên cười, nhưng trong mắt nàng là nước mắt, nước mắt của nàngkhông tự giác mà chảy xuống, nàng hừ một tiếng, mang theo một chút ủy khuất nức nở nói:"Khẳng định là ngươi không nghĩ rằng ta sẽ sống sót có phải hay không? Ta lại cứ sống sót đó!""Đích xác là không nghĩ tới."An Nhiên nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình có chút lười biếng:"Chính ta cũng chưa từng nghĩ đến, mình có thể sống sót.""Vậy ngươi còn sống sau có đi cứu Hồ Trinh cùng A Văn không?"Lúc thốt ra lời này, trong lòng Trần Kiều không ngừng kinh hoàng, nàng hy vọng An Nhiên gật đầu,thật hy vọng a."Không"An Nhiên ăn ngay nói thật."Ta trở về nhà, rồi đi về phía Bắc, sau đó lại trở về Tinh Khu của Tương thành, rồi tiếp tục đivề phía Bắc, sinh tồn tương đối kham ưu, Trinh tỷ cùng A Văn, từng người cũng có từng sựgặp gỡ riêng của mình để sinh tồn, không cần ta nhọc lòng.""Ngươi sau đó lại trở về Tương thành, ngươi lại trở về Tương thành?!!!" Trần Kiều không dám tintưởng mở to hai mắt nhìn An Nhiên, thanh âm không tự giác mà vút cao lên."Thế nhưng ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn? An Nhiên aAn Nhiên, ngươi vô tình vô nghĩa như vậy sao??? Ngươi không niệm tình ta thì cũng phải niệm tìnhTrinh tỷ cùng A Văn một chút chứ, Trinh tỷ đối với ngươi không tệ mà."Lập trường mỗi người cùng với sự gặp gỡ của từng người là không giống nhau, ý nghĩa của từng ngườicũng không giống nhau, trong cái nhìn của Trần Kiều, trêи con đường mạt thế này, có lẽ đoạn thờigian trong bệnh viện kia có thể nói là tràn ngập thiện ý cùng khoan dung.Ngay cả khi đó trong hồi ức của Trần Kiều cho dù An Nhiên không thảo hỉ, thì cũng là một người tốt,đó là bởi vì nàng gặp qua quá nhiều người xấu, vì thế khi so sánh, An Nhiên cũng không quá xấu đi.Đương nhiên, nếu không phải cuối cùng An Nhiên ném nàng ở trêи đường cái, Trần Kiều sẽ khôngtao ngộ đến những sự việc cùng gặp gỡ những người sau này, hiện giờ tính cách nàng thayđổi như thế này phần lớn cũng là do những đau khổ kia tạo thành.Như vậy cho thấy, An Nhiên sau khi sống sót căn bản không đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn, Trần Kiều đốivới An Nhiên có một loại oán trách có thể lý giải.Nàng lắc đầu, nhìn An Nhiên, trong ánh mắt lóe lên lửa giận bàng bạc, nếu lúc này nàng đứng lên choAn Nhiên một cái tát, sẽ không có người cảm thấy kỳ quái đi.An Nhiên lại ngồi an an ổn ổn, nhìn Trần Kiều hỏi:"Ngươi cảm thấy sự mất tích của Trinh tỷ cùng A Văn là tại ta? Trần Kiều a Trần Kiều, muốn tanhắc nhở ngươi một chút hay không, lúc trước là ai đem A Văn ném trong đàn tangthi, làm hại Trinh tỷ chạy về cứu A Văn???""Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa!!! Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng a!!!"Nguyên bản Trần Kiều còn có thể khắc chế, đột nhiên cảm xúc trở nên kϊƈɦ động dị thường, nàng chelỗ tai lại, ôm đầu, đột nhiên đứng dậy, sau đó một mực lui lại, rồi vướng chân ngã trêи mặt đất, corúm lại thành một đoàn trêи mặt đất, vừa run rẩy vừa điên cuồng hét lên.Ở nơi xa, Chiến Luyện đang ôm Oa Oa chơi đùa, biểu tình sửng sốt, vội vàng đi về phía An Nhiên vàibước, sau đó đứng ở dưới ánh dương ấm áp nhìn vào trong viện, nhìn người đàn bà đang điên cuồng kêuto, cùng với An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi trêи ghế, hắn dừng lại.Trêи đầu An Nhiên là một chiếc ô lớn che kín mặt đất, tư thái lười biếng, biểu tình có một chútthống khổ, biểu tình thống khổ kia tuy rằng nhạt nhẽo nhưng Chiến Luyện nhìn thấy được, làm tâm hắnnhói lên.

Chương 716: Đích xác là không nghĩ tới