Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…

Chương 731: Bách Hoa thành không thể thấy máu

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Bàn Tử hoài nghi Trần Triều Cung có nhìn rõ sự phẫn nộ của hắn hay không, bởi vìTrần Triều Cung chỉ gật gật đầu, như tập mãi thành thói quen không nói thêm gì nữa, nhưng bọn thuộchạ của Trần Triều Cung thì đều mang theo thái độ gần như nghiêm khắc tỏ vẻ bọn họ hy vọng nhanhchóng mang Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc đi.Ngô Tư Miểu kia từ lúc nhìn thấy Trần Triều Cung đã sớm chạy đến không thấy ảnh rồi, hắn nhìn thấyngười của căn cứ Kim Môn luôn có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh, hắn sợ mình lại bị cắt cổ mộtlần nữa.Bàn Tử cũng không tốt hơn một nào, hắn cảm thấy muốn giải thích cũng không được, trong bụng cònđang sinh khí đây, giải thích thì có vẻ như giấuđầu lòi đuôi, mà không giải thích thì hắn luôn có cảm giác mỗi người ở đây đều đang hiểu lầm hắnvới Ngô Tư Miểu, vì vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nghe đám người Trần Triều Cung nói hết, rồinổi giận đùng đùng trả lời:"Nói với ta thì ích lợi gì? Ta đã sớm nói ta không phải thủ lĩnh của Bách Hoa thành, Đường Ti Lạcvà Ngô Tư Miểu có đi cùng các ngươi hay không thì tự hỏi họ đi!""Vậy ngươi liền chỉ một người có thể làm chủ đi!"Trần Triều Cung cũng bị loại thái độ tản mạn này của Bách Hoa thành chọc mao, hắn ngăn người phíasau lại rồi cắm tay vào trong túi quần, thái độ hiện ra hết sức cường ngạnh.Bàn Tử đóng cửa phòng "phanh" một tiếng, ở bên trong giận dữ hét lên: "Nơi này không có người cóthể làm chủ, chính các ngươi đi hỏi Đường Ti Lạc và Ngô Tư Miểu đi, họ nguyện ý đi cùng thì đi,không muốn đi các ngươi không thể cưỡng cầu! Bách Hoa thành không thể thấy máu!"Không thể thấy máu, ý là là không thể động võ sao???Sắc mặt của Trần Triều Cung âm tình bất định, cũng rất tức giận, hắn cười lạnh nghiêng đầu nhìn AnNhiên đã bón cơm cho đứa nhỏ xong giờ đang ghé vào rào tre nhìn náo nhiệt, sau đó "hừ" một tiếng,làm trò trước mặt An Nhiên nói với thuộc hạ."Đem Ngô Tư Miểu lại đây."Vài tên thuộc hạ liền đi bắt người, bọn họ lường trước được một cái Bách Hoa thành nho nhỏ như thếnày, mặc dù hiện tại bọn họ ở trêи địa bàn của Bách Hoa thành thật nhưng người ở đây cũng không dámđắc tội bọn họ, mặc dù có động võ trong này, người trong này cũng không dám làm gì họ.Rất nhanh, vài tên thuộc hạ của Trần Triều Cung đã tìm được Ngô Tư Miều đang giãy giụa lung tunghắn giống như con chuột trốn chui trốn lủi ở con đường đá nhỏ không dài kia, Ngô Tư Miểu kia giãygiụa vài cái đã bị bắt được, họ làm trò trước mặt bao nhiêu người ở ven đường, đem NgôTư Miểu đang la to áp giải về phía khách sạn lớn.Ở nơi đó bọn họ có hai chiếc xe chống đạn, ngoài cửa Nam còn có một chiếc xe thiếtgiáp, đang đợi Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc thành công mang ra khỏi Bách Hoa thành, Trần TriềuCung sẽ dùng xe thiết giáp hộ tống họ trở về sân bay của Tiểu Chu thành, ở nơi đó có chiếc máy baychở họ về căn cứ Kim Môn."Cứu ta, cứu ta, ta không đi, ta không đi!!!"Ngô Tư Miểu hô to, dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn như một phạm nhân bị đè đầuxuống, hai cánh tay bị bẻ ngược lại.Người ven đường có cư dân của Bách Hoa thành cũng có một vài người du đãng trời nam biển Bắc sau đóở lại Bách Hoa thành, mọi người đều bị dọangốc bởi chiêu thức của Trần Triều Cung, ở Bách Hoa thành ngang nhiên bắt người, từ lúc xây dựngthành xong, lần đầu tiên phát sinh đi.Hay là sự yên ổn của Bách Hoa thành này chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước, nơi nàykhông chịu nổi nửa điểm chèn ép?Một phi đao sắc bén ngay lúc này xuất hiện, nó từ giữa không trung xoay tròn bay ra, chọc trúng vàongực một tên thuộc hạ của Trần Triều Cung, người này còn không kịp phản ứng, chỉ la lên một tiếngrồi buông lỏng Ngô Tư Miểu ra, dưới chân không biết bị cái gì làm vướng ngã, nháy mắt đã bị kéo vàobụi rậm ven đường.

Bàn Tử hoài nghi Trần Triều Cung có nhìn rõ sự phẫn nộ của hắn hay không, bởi vì

Trần Triều Cung chỉ gật gật đầu, như tập mãi thành thói quen không nói thêm gì nữa, nhưng bọn thuộc

hạ của Trần Triều Cung thì đều mang theo thái độ gần như nghiêm khắc tỏ vẻ bọn họ hy vọng nhanh

chóng mang Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc đi.

Ngô Tư Miểu kia từ lúc nhìn thấy Trần Triều Cung đã sớm chạy đến không thấy ảnh rồi, hắn nhìn thấy

người của căn cứ Kim Môn luôn có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh, hắn sợ mình lại bị cắt cổ một

lần nữa.

Bàn Tử cũng không tốt hơn một nào, hắn cảm thấy muốn giải thích cũng không được, trong bụng còn

đang sinh khí đây, giải thích thì có vẻ như giấu

đầu lòi đuôi, mà không giải thích thì hắn luôn có cảm giác mỗi người ở đây đều đang hiểu lầm hắn

với Ngô Tư Miểu, vì vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nghe đám người Trần Triều Cung nói hết, rồi

nổi giận đùng đùng trả lời:

"Nói với ta thì ích lợi gì? Ta đã sớm nói ta không phải thủ lĩnh của Bách Hoa thành, Đường Ti Lạc

và Ngô Tư Miểu có đi cùng các ngươi hay không thì tự hỏi họ đi!"

"Vậy ngươi liền chỉ một người có thể làm chủ đi!"

Trần Triều Cung cũng bị loại thái độ tản mạn này của Bách Hoa thành chọc mao, hắn ngăn người phía

sau lại rồi cắm tay vào trong túi quần, thái độ hiện ra hết sức cường ngạnh.

Bàn Tử đóng cửa phòng "phanh" một tiếng, ở bên trong giận dữ hét lên: "Nơi này không có người có

thể làm chủ, chính các ngươi đi hỏi Đường Ti Lạc và Ngô Tư Miểu đi, họ nguyện ý đi cùng thì đi,

không muốn đi các ngươi không thể cưỡng cầu! Bách Hoa thành không thể thấy máu!"

Không thể thấy máu, ý là là không thể động võ sao???

Sắc mặt của Trần Triều Cung âm tình bất định, cũng rất tức giận, hắn cười lạnh nghiêng đầu nhìn An

Nhiên đã bón cơm cho đứa nhỏ xong giờ đang ghé vào rào tre nhìn náo nhiệt, sau đó "hừ" một tiếng,

làm trò trước mặt An Nhiên nói với thuộc hạ.

"Đem Ngô Tư Miểu lại đây."

Vài tên thuộc hạ liền đi bắt người, bọn họ lường trước được một cái Bách Hoa thành nho nhỏ như thế

này, mặc dù hiện tại bọn họ ở trêи địa bàn của Bách Hoa thành thật nhưng người ở đây cũng không dám

đắc tội bọn họ, mặc dù có động võ trong này, người trong này cũng không dám làm gì họ.

Rất nhanh, vài tên thuộc hạ của Trần Triều Cung đã tìm được Ngô Tư Miều đang giãy giụa lung tung

hắn giống như con chuột trốn chui trốn lủi ở con đường đá nhỏ không dài kia, Ngô Tư Miểu kia giãy

giụa vài cái đã bị bắt được, họ làm trò trước mặt bao nhiêu người ở ven đường, đem Ngô

Tư Miểu đang la to áp giải về phía khách sạn lớn.

Ở nơi đó bọn họ có hai chiếc xe chống đạn, ngoài cửa Nam còn có một chiếc xe thiết

giáp, đang đợi Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc thành công mang ra khỏi Bách Hoa thành, Trần Triều

Cung sẽ dùng xe thiết giáp hộ tống họ trở về sân bay của Tiểu Chu thành, ở nơi đó có chiếc máy bay

chở họ về căn cứ Kim Môn.

"Cứu ta, cứu ta, ta không đi, ta không đi!!!"

Ngô Tư Miểu hô to, dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn như một phạm nhân bị đè đầu

xuống, hai cánh tay bị bẻ ngược lại.

Người ven đường có cư dân của Bách Hoa thành cũng có một vài người du đãng trời nam biển Bắc sau đó

ở lại Bách Hoa thành, mọi người đều bị dọa

ngốc bởi chiêu thức của Trần Triều Cung, ở Bách Hoa thành ngang nhiên bắt người, từ lúc xây dựng

thành xong, lần đầu tiên phát sinh đi.

Hay là sự yên ổn của Bách Hoa thành này chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước, nơi này

không chịu nổi nửa điểm chèn ép?

Một phi đao sắc bén ngay lúc này xuất hiện, nó từ giữa không trung xoay tròn bay ra, chọc trúng vào

ngực một tên thuộc hạ của Trần Triều Cung, người này còn không kịp phản ứng, chỉ la lên một tiếng

rồi buông lỏng Ngô Tư Miểu ra, dưới chân không biết bị cái gì làm vướng ngã, nháy mắt đã bị kéo vào

bụi rậm ven đường.

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Bàn Tử hoài nghi Trần Triều Cung có nhìn rõ sự phẫn nộ của hắn hay không, bởi vìTrần Triều Cung chỉ gật gật đầu, như tập mãi thành thói quen không nói thêm gì nữa, nhưng bọn thuộchạ của Trần Triều Cung thì đều mang theo thái độ gần như nghiêm khắc tỏ vẻ bọn họ hy vọng nhanhchóng mang Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc đi.Ngô Tư Miểu kia từ lúc nhìn thấy Trần Triều Cung đã sớm chạy đến không thấy ảnh rồi, hắn nhìn thấyngười của căn cứ Kim Môn luôn có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh, hắn sợ mình lại bị cắt cổ mộtlần nữa.Bàn Tử cũng không tốt hơn một nào, hắn cảm thấy muốn giải thích cũng không được, trong bụng cònđang sinh khí đây, giải thích thì có vẻ như giấuđầu lòi đuôi, mà không giải thích thì hắn luôn có cảm giác mỗi người ở đây đều đang hiểu lầm hắnvới Ngô Tư Miểu, vì vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nghe đám người Trần Triều Cung nói hết, rồinổi giận đùng đùng trả lời:"Nói với ta thì ích lợi gì? Ta đã sớm nói ta không phải thủ lĩnh của Bách Hoa thành, Đường Ti Lạcvà Ngô Tư Miểu có đi cùng các ngươi hay không thì tự hỏi họ đi!""Vậy ngươi liền chỉ một người có thể làm chủ đi!"Trần Triều Cung cũng bị loại thái độ tản mạn này của Bách Hoa thành chọc mao, hắn ngăn người phíasau lại rồi cắm tay vào trong túi quần, thái độ hiện ra hết sức cường ngạnh.Bàn Tử đóng cửa phòng "phanh" một tiếng, ở bên trong giận dữ hét lên: "Nơi này không có người cóthể làm chủ, chính các ngươi đi hỏi Đường Ti Lạc và Ngô Tư Miểu đi, họ nguyện ý đi cùng thì đi,không muốn đi các ngươi không thể cưỡng cầu! Bách Hoa thành không thể thấy máu!"Không thể thấy máu, ý là là không thể động võ sao???Sắc mặt của Trần Triều Cung âm tình bất định, cũng rất tức giận, hắn cười lạnh nghiêng đầu nhìn AnNhiên đã bón cơm cho đứa nhỏ xong giờ đang ghé vào rào tre nhìn náo nhiệt, sau đó "hừ" một tiếng,làm trò trước mặt An Nhiên nói với thuộc hạ."Đem Ngô Tư Miểu lại đây."Vài tên thuộc hạ liền đi bắt người, bọn họ lường trước được một cái Bách Hoa thành nho nhỏ như thếnày, mặc dù hiện tại bọn họ ở trêи địa bàn của Bách Hoa thành thật nhưng người ở đây cũng không dámđắc tội bọn họ, mặc dù có động võ trong này, người trong này cũng không dám làm gì họ.Rất nhanh, vài tên thuộc hạ của Trần Triều Cung đã tìm được Ngô Tư Miều đang giãy giụa lung tunghắn giống như con chuột trốn chui trốn lủi ở con đường đá nhỏ không dài kia, Ngô Tư Miểu kia giãygiụa vài cái đã bị bắt được, họ làm trò trước mặt bao nhiêu người ở ven đường, đem NgôTư Miểu đang la to áp giải về phía khách sạn lớn.Ở nơi đó bọn họ có hai chiếc xe chống đạn, ngoài cửa Nam còn có một chiếc xe thiếtgiáp, đang đợi Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc thành công mang ra khỏi Bách Hoa thành, Trần TriềuCung sẽ dùng xe thiết giáp hộ tống họ trở về sân bay của Tiểu Chu thành, ở nơi đó có chiếc máy baychở họ về căn cứ Kim Môn."Cứu ta, cứu ta, ta không đi, ta không đi!!!"Ngô Tư Miểu hô to, dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn như một phạm nhân bị đè đầuxuống, hai cánh tay bị bẻ ngược lại.Người ven đường có cư dân của Bách Hoa thành cũng có một vài người du đãng trời nam biển Bắc sau đóở lại Bách Hoa thành, mọi người đều bị dọangốc bởi chiêu thức của Trần Triều Cung, ở Bách Hoa thành ngang nhiên bắt người, từ lúc xây dựngthành xong, lần đầu tiên phát sinh đi.Hay là sự yên ổn của Bách Hoa thành này chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước, nơi nàykhông chịu nổi nửa điểm chèn ép?Một phi đao sắc bén ngay lúc này xuất hiện, nó từ giữa không trung xoay tròn bay ra, chọc trúng vàongực một tên thuộc hạ của Trần Triều Cung, người này còn không kịp phản ứng, chỉ la lên một tiếngrồi buông lỏng Ngô Tư Miểu ra, dưới chân không biết bị cái gì làm vướng ngã, nháy mắt đã bị kéo vàobụi rậm ven đường.

Chương 731: Bách Hoa thành không thể thấy máu