Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…
Chương 740: Không ai biết phải đi như thế nào
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… An Nhiên đeo chiếc địu lên người, Oa Oa ngồi trêи chiếc địu, An Nhiên mặc bộ đồ thể thao mùa thuvới quần dài và áo dài, Oa Oa thì mặc một bộ quần áo ngụy trang nhỏ trêи đầu đội chiếc mũ Beret,trêи cổ đeo một chiếc ống nhòm đồ chơi nhỏ.Trần Triều Cung đứng ở ven đường có chút không hiểu rõ quay đầu hỏi người bên cạnh:"Bọn họ đi tìm thuốc men, còn mang theo phụ nữ và trẻ em làm gì?" Người bên cạnh thấp giọng trảlời:"Ngươi không biết, ngươi vừa mới tới, trong rừng trừ An Nhiên ra không ai biết phải đi đường nào."Nghe nói thế, chứ kỳ thật mọi người đều không quá hiểu, nhưng truyền thuyết đều nóivậy a, hai bên rừng rậm của Bách Hoa thành là vùng cấm, trừ An Nhiên ra người nào đi vào thì khôngthể ra được, muốn chết thì cũng cứ đi vào không ai ngăn đón cả.Trần Triều Cung suy tư gì đó, gật gật đầu lại hỏi:"Nghe nói An Nhiên đang nuôi dưỡng một con quái thú phải không? Có phải giấu ở trong cánh rừng kiaphải không?""Nghe nói như vậy, nhưng không ai gặp qua cả."Người nói chuyện, theo đội ngũ của Chiến Luyện rời đi cũng tốp năm tốp ba rời đi, để lại Trần TriềuCung vẫn đứng tại chỗ, hắn nghĩ nghĩ thờ dài rồi xoay người đi tới chỗ Bàn Tử hắn cần cái cuốc a.Giờ hắn nhàn đến hốt hoảng, hôm nay tính toán bắt đầu trồng ngô.Về tin tức Trần Kiều mang Đường Ti Lạc rời đi, thuộc hạ của Trần Triều Cung đã sớm hội báo cho căncứ Kim Môn rồi, nhưng mà hiện tại dụng ý của căn cứ Kim Môn tương đối sâu xa, vẫn chưa hồi đáp lạitin tức.Trần Triều Cung không ở căn cứ Kim Môn rất nhiều chuyện đều phải nhờ Trần Triều Hỉ chống đỡ đạicục, bên người Trần Triều Hỉ lại rất nhiều người không học vấn không nghề nghiệp.... có đôi khiTrần Triều Cung nhớ tới những tạp sự ở căn cứ Kim Môn kia, cũng sầu đến đêm không thể ngủ a.Nhưng mà, nghĩ nghĩ, Trần Triều Cung lại bất đắc dĩ, có khả năng đây đều là do vận mệnh an bài đi,Trần Triều Cung đã tới tuổi này rồi, hắn tuy có sốt ruột nhưng trong lòng luôn có loại thảnnhiên, thuận nhân sự, tri thiên mệnh, hắn dùng hết năng lực của mình là tốt rồi.Sự tình phát triển tới bây giờ toàn bộ Bách Hòa thành trừ bỏ Trương Bác Huân cùng Lưu Toa Toa vẫnchưa về, tựa hồ mọi người đã quên mất việc Đường Ti Lạc rời đi, nháy mắt mọi người đặthết lực chú ý ở việc khan hiếm dược phẩm.Bọn Chiến Luyện đi tìm kiếm dược phẩm thuốc men đều lái xe việt dã đi trong rừng, loại xe này đượcchính Chiến Luyện tân trang tu sửa, bánh xe rất lớn, rất cao tương đối thích hợp chạy trong hoàncảnh rừng núi.Nhưng mặc dù vậy, mọi người vẫn khó có thể tưởng tượng được những chiếc xe của họ làmthế nào có thể chạy trong một khu rừng phức tạp lại dày đặc như vậy, tuy rằng chưa ai từng đi vàocánh rừng rậm ở Bách Hoa thành nhưng mọi người chỉ cần nhìn từ phía xa xa cũng đủ biết được nhữngcây cối trong rừng, từng cây từng cây san sát nhau như thế nào, căn bản không có một con đường nàođủ rộng để có thể cho xe chạy qua cả.Nhưng đội mười người của Chiến Luyện lái 5 chiếc xe việt dã vẫn đi vào, cũng không có người đi ra,vì thế mọi người nghị luận sôi nổi, sau đó từngngười lại vội vàng việc riêng chờ Chiến Luyện cùng An Nhiên tìm dược phẩm trở về.Chỉ có người tiến vào trong rừng đi theo xe đầu của Chiến Luyện mới thình lình phát hiện ra nhữngcây cối trong khu rừng rậm nguyên thủy này có bao nhiêu là thần kỳ.Nguyên bản phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đều là thân cây dày đặc, từng cây từng cây thẳng tắp cao chótvót, khi mà xe Chiến Luyện đi tới gần, thân cây kia lại giống như làm bằng đất dẻo hay cao su, mềmxuống, còn những cây mây phức tạp giăng đầy thì tự nâng lên rễ cây chủ động tránh mộtcon đường cho xe Chiến Luyện đi qua, sau khi chiếc xe cuối cùng đi qua, thì đám cây cối nhườngđường kia lại trở về vị trí cũ, đem con đường vây kín lại.Mọi người đều cảm thấy phi thường ngạc nhiên nhưng người có thể đi theo Chiến Luyện ra ngoài tìmkiếm vật tư này, đều là đám người đã từng bị Lạc Phi Phàm tẩy não qua, ai cũng không lỗ mãng manghấp tấp mở miệng dò hỏi, họ chỉ trầm mặc lái xe theo sau xe Chiến Luyện đi đầu.
An Nhiên đeo chiếc địu lên người, Oa Oa ngồi trêи chiếc địu, An Nhiên mặc bộ đồ thể thao mùa thu
với quần dài và áo dài, Oa Oa thì mặc một bộ quần áo ngụy trang nhỏ trêи đầu đội chiếc mũ Beret,
trêи cổ đeo một chiếc ống nhòm đồ chơi nhỏ.
Trần Triều Cung đứng ở ven đường có chút không hiểu rõ quay đầu hỏi người bên cạnh:
"Bọn họ đi tìm thuốc men, còn mang theo phụ nữ và trẻ em làm gì?" Người bên cạnh thấp giọng trả
lời:
"Ngươi không biết, ngươi vừa mới tới, trong rừng trừ An Nhiên ra không ai biết phải đi đường nào."
Nghe nói thế, chứ kỳ thật mọi người đều không quá hiểu, nhưng truyền thuyết đều nói
vậy a, hai bên rừng rậm của Bách Hoa thành là vùng cấm, trừ An Nhiên ra người nào đi vào thì không
thể ra được, muốn chết thì cũng cứ đi vào không ai ngăn đón cả.
Trần Triều Cung suy tư gì đó, gật gật đầu lại hỏi:
"Nghe nói An Nhiên đang nuôi dưỡng một con quái thú phải không? Có phải giấu ở trong cánh rừng kia
phải không?"
"Nghe nói như vậy, nhưng không ai gặp qua cả."
Người nói chuyện, theo đội ngũ của Chiến Luyện rời đi cũng tốp năm tốp ba rời đi, để lại Trần Triều
Cung vẫn đứng tại chỗ, hắn nghĩ nghĩ thờ dài rồi xoay người đi tới chỗ Bàn Tử hắn cần cái cuốc a.
Giờ hắn nhàn đến hốt hoảng, hôm nay tính toán bắt đầu trồng ngô.
Về tin tức Trần Kiều mang Đường Ti Lạc rời đi, thuộc hạ của Trần Triều Cung đã sớm hội báo cho căn
cứ Kim Môn rồi, nhưng mà hiện tại dụng ý của căn cứ Kim Môn tương đối sâu xa, vẫn chưa hồi đáp lại
tin tức.
Trần Triều Cung không ở căn cứ Kim Môn rất nhiều chuyện đều phải nhờ Trần Triều Hỉ chống đỡ đại
cục, bên người Trần Triều Hỉ lại rất nhiều người không học vấn không nghề nghiệp.... có đôi khi
Trần Triều Cung nhớ tới những tạp sự ở căn cứ Kim Môn kia, cũng sầu đến đêm không thể ngủ a.
Nhưng mà, nghĩ nghĩ, Trần Triều Cung lại bất đắc dĩ, có khả năng đây đều là do vận mệnh an bài đi,
Trần Triều Cung đã tới tuổi này rồi, hắn tuy có sốt ruột nhưng trong lòng luôn có loại thản
nhiên, thuận nhân sự, tri thiên mệnh, hắn dùng hết năng lực của mình là tốt rồi.
Sự tình phát triển tới bây giờ toàn bộ Bách Hòa thành trừ bỏ Trương Bác Huân cùng Lưu Toa Toa vẫn
chưa về, tựa hồ mọi người đã quên mất việc Đường Ti Lạc rời đi, nháy mắt mọi người đặt
hết lực chú ý ở việc khan hiếm dược phẩm.
Bọn Chiến Luyện đi tìm kiếm dược phẩm thuốc men đều lái xe việt dã đi trong rừng, loại xe này được
chính Chiến Luyện tân trang tu sửa, bánh xe rất lớn, rất cao tương đối thích hợp chạy trong hoàn
cảnh rừng núi.
Nhưng mặc dù vậy, mọi người vẫn khó có thể tưởng tượng được những chiếc xe của họ làm
thế nào có thể chạy trong một khu rừng phức tạp lại dày đặc như vậy, tuy rằng chưa ai từng đi vào
cánh rừng rậm ở Bách Hoa thành nhưng mọi người chỉ cần nhìn từ phía xa xa cũng đủ biết được những
cây cối trong rừng, từng cây từng cây san sát nhau như thế nào, căn bản không có một con đường nào
đủ rộng để có thể cho xe chạy qua cả.
Nhưng đội mười người của Chiến Luyện lái 5 chiếc xe việt dã vẫn đi vào, cũng không có người đi ra,
vì thế mọi người nghị luận sôi nổi, sau đó từng
người lại vội vàng việc riêng chờ Chiến Luyện cùng An Nhiên tìm dược phẩm trở về.
Chỉ có người tiến vào trong rừng đi theo xe đầu của Chiến Luyện mới thình lình phát hiện ra những
cây cối trong khu rừng rậm nguyên thủy này có bao nhiêu là thần kỳ.
Nguyên bản phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đều là thân cây dày đặc, từng cây từng cây thẳng tắp cao chót
vót, khi mà xe Chiến Luyện đi tới gần, thân cây kia lại giống như làm bằng đất dẻo hay cao su, mềm
xuống, còn những cây mây phức tạp giăng đầy thì tự nâng lên rễ cây chủ động tránh một
con đường cho xe Chiến Luyện đi qua, sau khi chiếc xe cuối cùng đi qua, thì đám cây cối nhường
đường kia lại trở về vị trí cũ, đem con đường vây kín lại.
Mọi người đều cảm thấy phi thường ngạc nhiên nhưng người có thể đi theo Chiến Luyện ra ngoài tìm
kiếm vật tư này, đều là đám người đã từng bị Lạc Phi Phàm tẩy não qua, ai cũng không lỗ mãng mang
hấp tấp mở miệng dò hỏi, họ chỉ trầm mặc lái xe theo sau xe Chiến Luyện đi đầu.
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… An Nhiên đeo chiếc địu lên người, Oa Oa ngồi trêи chiếc địu, An Nhiên mặc bộ đồ thể thao mùa thuvới quần dài và áo dài, Oa Oa thì mặc một bộ quần áo ngụy trang nhỏ trêи đầu đội chiếc mũ Beret,trêи cổ đeo một chiếc ống nhòm đồ chơi nhỏ.Trần Triều Cung đứng ở ven đường có chút không hiểu rõ quay đầu hỏi người bên cạnh:"Bọn họ đi tìm thuốc men, còn mang theo phụ nữ và trẻ em làm gì?" Người bên cạnh thấp giọng trảlời:"Ngươi không biết, ngươi vừa mới tới, trong rừng trừ An Nhiên ra không ai biết phải đi đường nào."Nghe nói thế, chứ kỳ thật mọi người đều không quá hiểu, nhưng truyền thuyết đều nóivậy a, hai bên rừng rậm của Bách Hoa thành là vùng cấm, trừ An Nhiên ra người nào đi vào thì khôngthể ra được, muốn chết thì cũng cứ đi vào không ai ngăn đón cả.Trần Triều Cung suy tư gì đó, gật gật đầu lại hỏi:"Nghe nói An Nhiên đang nuôi dưỡng một con quái thú phải không? Có phải giấu ở trong cánh rừng kiaphải không?""Nghe nói như vậy, nhưng không ai gặp qua cả."Người nói chuyện, theo đội ngũ của Chiến Luyện rời đi cũng tốp năm tốp ba rời đi, để lại Trần TriềuCung vẫn đứng tại chỗ, hắn nghĩ nghĩ thờ dài rồi xoay người đi tới chỗ Bàn Tử hắn cần cái cuốc a.Giờ hắn nhàn đến hốt hoảng, hôm nay tính toán bắt đầu trồng ngô.Về tin tức Trần Kiều mang Đường Ti Lạc rời đi, thuộc hạ của Trần Triều Cung đã sớm hội báo cho căncứ Kim Môn rồi, nhưng mà hiện tại dụng ý của căn cứ Kim Môn tương đối sâu xa, vẫn chưa hồi đáp lạitin tức.Trần Triều Cung không ở căn cứ Kim Môn rất nhiều chuyện đều phải nhờ Trần Triều Hỉ chống đỡ đạicục, bên người Trần Triều Hỉ lại rất nhiều người không học vấn không nghề nghiệp.... có đôi khiTrần Triều Cung nhớ tới những tạp sự ở căn cứ Kim Môn kia, cũng sầu đến đêm không thể ngủ a.Nhưng mà, nghĩ nghĩ, Trần Triều Cung lại bất đắc dĩ, có khả năng đây đều là do vận mệnh an bài đi,Trần Triều Cung đã tới tuổi này rồi, hắn tuy có sốt ruột nhưng trong lòng luôn có loại thảnnhiên, thuận nhân sự, tri thiên mệnh, hắn dùng hết năng lực của mình là tốt rồi.Sự tình phát triển tới bây giờ toàn bộ Bách Hòa thành trừ bỏ Trương Bác Huân cùng Lưu Toa Toa vẫnchưa về, tựa hồ mọi người đã quên mất việc Đường Ti Lạc rời đi, nháy mắt mọi người đặthết lực chú ý ở việc khan hiếm dược phẩm.Bọn Chiến Luyện đi tìm kiếm dược phẩm thuốc men đều lái xe việt dã đi trong rừng, loại xe này đượcchính Chiến Luyện tân trang tu sửa, bánh xe rất lớn, rất cao tương đối thích hợp chạy trong hoàncảnh rừng núi.Nhưng mặc dù vậy, mọi người vẫn khó có thể tưởng tượng được những chiếc xe của họ làmthế nào có thể chạy trong một khu rừng phức tạp lại dày đặc như vậy, tuy rằng chưa ai từng đi vàocánh rừng rậm ở Bách Hoa thành nhưng mọi người chỉ cần nhìn từ phía xa xa cũng đủ biết được nhữngcây cối trong rừng, từng cây từng cây san sát nhau như thế nào, căn bản không có một con đường nàođủ rộng để có thể cho xe chạy qua cả.Nhưng đội mười người của Chiến Luyện lái 5 chiếc xe việt dã vẫn đi vào, cũng không có người đi ra,vì thế mọi người nghị luận sôi nổi, sau đó từngngười lại vội vàng việc riêng chờ Chiến Luyện cùng An Nhiên tìm dược phẩm trở về.Chỉ có người tiến vào trong rừng đi theo xe đầu của Chiến Luyện mới thình lình phát hiện ra nhữngcây cối trong khu rừng rậm nguyên thủy này có bao nhiêu là thần kỳ.Nguyên bản phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đều là thân cây dày đặc, từng cây từng cây thẳng tắp cao chótvót, khi mà xe Chiến Luyện đi tới gần, thân cây kia lại giống như làm bằng đất dẻo hay cao su, mềmxuống, còn những cây mây phức tạp giăng đầy thì tự nâng lên rễ cây chủ động tránh mộtcon đường cho xe Chiến Luyện đi qua, sau khi chiếc xe cuối cùng đi qua, thì đám cây cối nhườngđường kia lại trở về vị trí cũ, đem con đường vây kín lại.Mọi người đều cảm thấy phi thường ngạc nhiên nhưng người có thể đi theo Chiến Luyện ra ngoài tìmkiếm vật tư này, đều là đám người đã từng bị Lạc Phi Phàm tẩy não qua, ai cũng không lỗ mãng manghấp tấp mở miệng dò hỏi, họ chỉ trầm mặc lái xe theo sau xe Chiến Luyện đi đầu.