Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…

Chương 1117: Có bản lĩnh thì đánh với ta này

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… "Có chút mâu thuẫn mà chính họ cũng không thể hòa giải được."Vị lãnh đạo kia đi trước, còn cầm một cái đèn pin trong tay, vừa đi vừa đung đưachiếu sáng mặt đường tối om, miệng tiếp tục giải thích với An Nhiên:"Thiên Viêm Sơn chúng ta xem như đã trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, toàn bộ mẫu thuẫn bị sinhtồn đồng hóa, nhưng những thế lực khá mới gia nhập, không trải qua đồng sinh cộng tử rất khó để đạtthành sự nhất trí trong ích lợi riêng, cho nên những thế lực này thống nhất phân chia khu vực, đểbọn họ tự thống nhất điều hòa mâu thuẫn sau đó mới nói chuyện với căn cứ Thiên Viêm Sơn."Cho nên có thể nói, Thiên Viêm Sơn là hạ cấp của Bách Hoa thành, còn khu 5 là hạ cấp của Thiên ViêmSơn, mà khu 5 này có mười mấy nhánh thế lực, đều từ phía tây tới đây, thậm chí có một vàithế lực là những người lúc trước khi đánh nhau với Bách Hoa thành bị đánh chết, sau đó đượcLưu Toa Toa cứu sống, thả ra ném ở rừng rậm phía nam này.Tóm lại thực sự quá lộn xộn, trước khi giải quyết thống nhất được toàn bộ mâu thuẫn, Thiên Viêm Sơnsẽ không mở điện cho bên này.Cho nên từng nhà ở ven đường này chỉ dùng những chiếc đèn dầu tự tạo.An Nhiên cảm thán, chậm rãi đi tới cửa nhà Hồ Trinh, một sân nhỏ đổ nát, trong nhà còn có tiếng đànông rống lên.Tuy không nghe được tiếng khóc của phụ nữ hay nỉ non của trẻ nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ có rấtnhiều người, Ngô Thu Nguyệt nhíu nhíu mày đứng ngoài sân đen sì, muốn gọi nhưng An Nhiên duỗi tayngăn lại.Tiếng đàn ông rống lên kia nhưng đang mắng Hồ Trinh không biết cố gắng, như người chết rõ ràng nhậnthức An Nhiên lại không tìm nàng, làm hắn trải qua những ngày rách nát linh tinh gì đó.Cũng có không ít người ở trong phòng khuyên bảo Hồ Trinh, người thì kêu nhanh chóng nhích ngườiđi, có người lại nói Hồ Trinh không cần nghĩ nhiều, tóm lại, muốn Hồ Trinh bám vào thuyềnAn Nhiên dẫn bọn họ gà chó thăng thiên.An Nhiên ở bên ngoài đứng nghe, nghiêng đầu đầu nhìn Trần Triều Cung, trêи mặt hắn tràn đầy sự bấtđắc dĩ, tình huống này, hắn và An Nhiên đã sớm nghĩ tới."Ngươi nói a, ngươi câm rồi sao? Bây giờ lão tử mang ngươi đi tìm An Nhiên!"Tiếng rống của người đàn ông kia rất lớn, tiếng bàn ghế xô đẩy vang lên, làm An Nhiên và TrầnTriều Cung đứng bên ngoài có thể tưởng tượng người đàn ông kia đã duỗi tay kéo Hồ Trinh nhưthế nào.Phòng không được rộng rãi lắm, người bên trong rất chen chúc, An Nhiên chỉ thấy Hồ Trinh đang chechở cho đứa nhỏ trong ngực, bị người đàn ông kia kéo ra như đang kéo một cái bao tải, lê lết trêиmặt đất đi ra cửa phòng rách nát.Phía sau Hồ Trinh là A Văn đang cắn chặt đôi môi, trêи mặt treo đầy nước mắt, chạy theo sau HồTrinh muốn kéo nàng và em trai lại, hắn khóc không thành tiếng, trong mắt chỉ có phẫn hận."Dừng tay!"Người mở miệng không phải là An Nhiên cũng không phải Trần Triều Cung mà là Oa Oađứa nhỏ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với A Văn, Oa Oa như một người canh giữ cửangõ, vạn người không thể đi qua, vác theo bình nước của mình, đứng ở cửa cái sân đã trở thành phếtích, tay nhỏ giang ra, ngăn trở chỉ vào người đàn ông đang kéo Hồ Trinh lòng tràn đầy căm phẫnnói:"Đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng, thế mà còn bắt nạt phụ nữ và trẻ em, có bảnlĩnh thì đánh với ta này! Buông bọn họ ra!"Tuy rằng nàng nho nhỏ luôn bị ma ma gọi là tiểu mập mạp nhưng trêи thực tế cũng không béo, mặc quầnđùi chân cũng rất dài nha, tay ngắn cũng dài nha, hai tay duỗi ra thoạt nhìn rất đáng yêu nha.

"Có chút mâu thuẫn mà chính họ cũng không thể hòa giải được."

Vị lãnh đạo kia đi trước, còn cầm một cái đèn pin trong tay, vừa đi vừa đung đưa

chiếu sáng mặt đường tối om, miệng tiếp tục giải thích với An Nhiên:

"Thiên Viêm Sơn chúng ta xem như đã trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, toàn bộ mẫu thuẫn bị sinh

tồn đồng hóa, nhưng những thế lực khá mới gia nhập, không trải qua đồng sinh cộng tử rất khó để đạt

thành sự nhất trí trong ích lợi riêng, cho nên những thế lực này thống nhất phân chia khu vực, để

bọn họ tự thống nhất điều hòa mâu thuẫn sau đó mới nói chuyện với căn cứ Thiên Viêm Sơn."

Cho nên có thể nói, Thiên Viêm Sơn là hạ cấp của Bách Hoa thành, còn khu 5 là hạ cấp của Thiên Viêm

Sơn, mà khu 5 này có mười mấy nhánh thế lực, đều từ phía tây tới đây, thậm chí có một vài

thế lực là những người lúc trước khi đánh nhau với Bách Hoa thành bị đánh chết, sau đó được

Lưu Toa Toa cứu sống, thả ra ném ở rừng rậm phía nam này.

Tóm lại thực sự quá lộn xộn, trước khi giải quyết thống nhất được toàn bộ mâu thuẫn, Thiên Viêm Sơn

sẽ không mở điện cho bên này.

Cho nên từng nhà ở ven đường này chỉ dùng những chiếc đèn dầu tự tạo.

An Nhiên cảm thán, chậm rãi đi tới cửa nhà Hồ Trinh, một sân nhỏ đổ nát, trong nhà còn có tiếng đàn

ông rống lên.

Tuy không nghe được tiếng khóc của phụ nữ hay nỉ non của trẻ nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ có rất

nhiều người, Ngô Thu Nguyệt nhíu nhíu mày đứng ngoài sân đen sì, muốn gọi nhưng An Nhiên duỗi tay

ngăn lại.

Tiếng đàn ông rống lên kia nhưng đang mắng Hồ Trinh không biết cố gắng, như người chết rõ ràng nhận

thức An Nhiên lại không tìm nàng, làm hắn trải qua những ngày rách nát linh tinh gì đó.

Cũng có không ít người ở trong phòng khuyên bảo Hồ Trinh, người thì kêu nhanh chóng nhích người

đi, có người lại nói Hồ Trinh không cần nghĩ nhiều, tóm lại, muốn Hồ Trinh bám vào thuyền

An Nhiên dẫn bọn họ gà chó thăng thiên.

An Nhiên ở bên ngoài đứng nghe, nghiêng đầu đầu nhìn Trần Triều Cung, trêи mặt hắn tràn đầy sự bất

đắc dĩ, tình huống này, hắn và An Nhiên đã sớm nghĩ tới.

"Ngươi nói a, ngươi câm rồi sao? Bây giờ lão tử mang ngươi đi tìm An Nhiên!"

Tiếng rống của người đàn ông kia rất lớn, tiếng bàn ghế xô đẩy vang lên, làm An Nhiên và Trần

Triều Cung đứng bên ngoài có thể tưởng tượng người đàn ông kia đã duỗi tay kéo Hồ Trinh như

thế nào.

Phòng không được rộng rãi lắm, người bên trong rất chen chúc, An Nhiên chỉ thấy Hồ Trinh đang che

chở cho đứa nhỏ trong ngực, bị người đàn ông kia kéo ra như đang kéo một cái bao tải, lê lết trêи

mặt đất đi ra cửa phòng rách nát.

Phía sau Hồ Trinh là A Văn đang cắn chặt đôi môi, trêи mặt treo đầy nước mắt, chạy theo sau Hồ

Trinh muốn kéo nàng và em trai lại, hắn khóc không thành tiếng, trong mắt chỉ có phẫn hận.

"Dừng tay!"

Người mở miệng không phải là An Nhiên cũng không phải Trần Triều Cung mà là Oa Oa

đứa nhỏ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với A Văn, Oa Oa như một người canh giữ cửa

ngõ, vạn người không thể đi qua, vác theo bình nước của mình, đứng ở cửa cái sân đã trở thành phế

tích, tay nhỏ giang ra, ngăn trở chỉ vào người đàn ông đang kéo Hồ Trinh lòng tràn đầy căm phẫn

nói:

"Đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng, thế mà còn bắt nạt phụ nữ và trẻ em, có bản

lĩnh thì đánh với ta này! Buông bọn họ ra!"

Tuy rằng nàng nho nhỏ luôn bị ma ma gọi là tiểu mập mạp nhưng trêи thực tế cũng không béo, mặc quần

đùi chân cũng rất dài nha, tay ngắn cũng dài nha, hai tay duỗi ra thoạt nhìn rất đáng yêu nha.

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… "Có chút mâu thuẫn mà chính họ cũng không thể hòa giải được."Vị lãnh đạo kia đi trước, còn cầm một cái đèn pin trong tay, vừa đi vừa đung đưachiếu sáng mặt đường tối om, miệng tiếp tục giải thích với An Nhiên:"Thiên Viêm Sơn chúng ta xem như đã trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, toàn bộ mẫu thuẫn bị sinhtồn đồng hóa, nhưng những thế lực khá mới gia nhập, không trải qua đồng sinh cộng tử rất khó để đạtthành sự nhất trí trong ích lợi riêng, cho nên những thế lực này thống nhất phân chia khu vực, đểbọn họ tự thống nhất điều hòa mâu thuẫn sau đó mới nói chuyện với căn cứ Thiên Viêm Sơn."Cho nên có thể nói, Thiên Viêm Sơn là hạ cấp của Bách Hoa thành, còn khu 5 là hạ cấp của Thiên ViêmSơn, mà khu 5 này có mười mấy nhánh thế lực, đều từ phía tây tới đây, thậm chí có một vàithế lực là những người lúc trước khi đánh nhau với Bách Hoa thành bị đánh chết, sau đó đượcLưu Toa Toa cứu sống, thả ra ném ở rừng rậm phía nam này.Tóm lại thực sự quá lộn xộn, trước khi giải quyết thống nhất được toàn bộ mâu thuẫn, Thiên Viêm Sơnsẽ không mở điện cho bên này.Cho nên từng nhà ở ven đường này chỉ dùng những chiếc đèn dầu tự tạo.An Nhiên cảm thán, chậm rãi đi tới cửa nhà Hồ Trinh, một sân nhỏ đổ nát, trong nhà còn có tiếng đànông rống lên.Tuy không nghe được tiếng khóc của phụ nữ hay nỉ non của trẻ nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ có rấtnhiều người, Ngô Thu Nguyệt nhíu nhíu mày đứng ngoài sân đen sì, muốn gọi nhưng An Nhiên duỗi tayngăn lại.Tiếng đàn ông rống lên kia nhưng đang mắng Hồ Trinh không biết cố gắng, như người chết rõ ràng nhậnthức An Nhiên lại không tìm nàng, làm hắn trải qua những ngày rách nát linh tinh gì đó.Cũng có không ít người ở trong phòng khuyên bảo Hồ Trinh, người thì kêu nhanh chóng nhích ngườiđi, có người lại nói Hồ Trinh không cần nghĩ nhiều, tóm lại, muốn Hồ Trinh bám vào thuyềnAn Nhiên dẫn bọn họ gà chó thăng thiên.An Nhiên ở bên ngoài đứng nghe, nghiêng đầu đầu nhìn Trần Triều Cung, trêи mặt hắn tràn đầy sự bấtđắc dĩ, tình huống này, hắn và An Nhiên đã sớm nghĩ tới."Ngươi nói a, ngươi câm rồi sao? Bây giờ lão tử mang ngươi đi tìm An Nhiên!"Tiếng rống của người đàn ông kia rất lớn, tiếng bàn ghế xô đẩy vang lên, làm An Nhiên và TrầnTriều Cung đứng bên ngoài có thể tưởng tượng người đàn ông kia đã duỗi tay kéo Hồ Trinh nhưthế nào.Phòng không được rộng rãi lắm, người bên trong rất chen chúc, An Nhiên chỉ thấy Hồ Trinh đang chechở cho đứa nhỏ trong ngực, bị người đàn ông kia kéo ra như đang kéo một cái bao tải, lê lết trêиmặt đất đi ra cửa phòng rách nát.Phía sau Hồ Trinh là A Văn đang cắn chặt đôi môi, trêи mặt treo đầy nước mắt, chạy theo sau HồTrinh muốn kéo nàng và em trai lại, hắn khóc không thành tiếng, trong mắt chỉ có phẫn hận."Dừng tay!"Người mở miệng không phải là An Nhiên cũng không phải Trần Triều Cung mà là Oa Oađứa nhỏ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với A Văn, Oa Oa như một người canh giữ cửangõ, vạn người không thể đi qua, vác theo bình nước của mình, đứng ở cửa cái sân đã trở thành phếtích, tay nhỏ giang ra, ngăn trở chỉ vào người đàn ông đang kéo Hồ Trinh lòng tràn đầy căm phẫnnói:"Đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng, thế mà còn bắt nạt phụ nữ và trẻ em, có bảnlĩnh thì đánh với ta này! Buông bọn họ ra!"Tuy rằng nàng nho nhỏ luôn bị ma ma gọi là tiểu mập mạp nhưng trêи thực tế cũng không béo, mặc quầnđùi chân cũng rất dài nha, tay ngắn cũng dài nha, hai tay duỗi ra thoạt nhìn rất đáng yêu nha.

Chương 1117: Có bản lĩnh thì đánh với ta này