Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…
Chương 1242: Ngoại truyện (câu chuyện tình yêu mạt thế) 32
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… "Ta không làm gì ngươi cả, ta chỉ muốn ngươi ngủ trêи giường thôi, đừng ngủ dưới đất!"Thấy Tiểu Bạc Hà giãy giụa kịch liệt Lạc Phi Phàm cũng nóng nảy, ấn nàng xuống, lớn tiếng nói:"Ta không biết trước kia ngươi gặp phải việc gì, nhưng mọi thứ đều đã đi qua, tất cả đều đã qua,nên quên hết những việc trước kia, toàn hộ quên hết đi, bắt đầu lại một lần nữa, Bạc Hà, ngươi phảihọc cách quên đi.""Ta không biết ngươi đang nói gì, buông tay ra!"Nàng liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới lật được người, nàng dùng cả tay lẫn chân bò về phía mépgiường, lại bị Lạc Phi Phàm kéo về, hắn ôm nàng từ phía sau, gắt gao nắm lấy cánh tay đang múa maycủa hàng, cùng nằm trêи giường, hắn dùng thanh âm trầm thấp dỗ dành nàng."Đừng sợ, ta sẽ không làm bất luận việc gì mà ngươi không muốn, ngươi ngoan ngoãn nằm trêи giườngngủ đi nhé, Bạc Hà, đừng sợ, hiện tại ngươi có năng lực bảo vệ chính mình, bất luận người nào làmngươi không vui, ngươi đều có thể giết chết, chúng ta không phải sợ hãi nhé."Hắn dỗ dành nàng, không thương tổn nàng, không bỏ đi, cứ như vậy vây nàng trêи giường, nhất quyếtbắt nàng ngủ trêи giường, trong lòng Tiểu Bạc Hà phẫn nộ giống như nước sông cuồn cuộn chảy liênmiên không dứt.Nàng chỉ có lúc nào ở cùng tỷ tỷ và Oa Oa mới có thể ngủ trêи giường, còn những lúc khác phần lớnsẽ cuộn người trong góc, duy trì một loại tư thái cảnh giác nửa ngủ nửa tỉnh.Cũng không phải nàng nhớ tới những việc bi thảm đã từng phát sinh mà chỉ là tư thế này làm nàngthấy an tâm mà thôi.Nhưng nàng có phẫn nộ thì như thế nào? Nàng không thể đánh lại được Lạc Phi Phàm, cũng chỉ có thểbiểu hiện nội tâm cuồn cuộn bằng việc giãy giụa, sau đó chậm rãi chậm rãi nàng mệt mỏi, dù nàng cóthét chói tai hay giãy giụa như thế nào thì người kia vẫn ôm nàng vây nàng đến gắt gao, hai tay củahắn như một vòng kìm sắt, bắt lấy cổ tay nàng, ôm nàng, làm nàng không thể nhúcnhích dù chỉ một chút.Chậm rãi, Tiểu Bạc Hà yên lặng xuống, nàng mệt mỏi, sau đó gối lên cánh tay của Lạc Phi Phàm khôngcòn phẫn nộ nữa, dần dần, nàng giống như đứa nhỏ, gây rối náo loạn mệt mỏi xong, cứ như vậy ngủmất.Giấc ngủ này rất dài rất dài, chờ tới lúc nàng lật người tỉnh lại thì Lạc Phi Phàm đã ngồi ở mépgiường, bắt đầu thay quần áo."Ta đánh thức ngươi sao?"Lạc Phi Phàm đã thay một chiếc áo thun màu xanh lục, vốn dĩ đưa lưng về phía Tiểu Bạc Hà hiện tạixoay người lại, tay chống ở đầu giường, bám vào người nàng nhìn thẳng vào mặt nàng, cười tươi nhưánh nắng tươi đẹp. "Ngươi cũng nên rời giường, ta mang ngươi ra ngoài chạy bộ được không?" "Khôngđi."Nàng nghiêng đầu, né tránh hơi thở của Lạc Phi Phàm phả vào mặt nàng, xán lạn của hắn chiếu vào âmu của nàng làm nàng có cảm giác mình không còn nơi nào để che giấu."Nhanh đứng lên thay quần áo nào, bằng không ta giúp ngươi đổi cũng được."Lạc Phi Phàm cúi đầu thở sâu, chóp mũi dán vào mặt nàng, cười ác liệt. "Ta rất vui nếu được nhưvậy."Trêи giường đệm mềm mại, Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu, trở mình trêи giường, lạnh nhạt rờigiường, nàng không cần đổi quần áo, dù ăn cơm hay ngủ nàng đều mặc bộ đồ đen trêи người này.Bời vì dù da của động vật biến dị cho nên rất dễ khô, lúc nàng tắm rửa thuận tiệngiặt sạch, rồi phơi một chút, chờ nàng tắm xong bộ quần áo này đã khô.Lạc Phi Phàm nhìn nàng, rồi duỗi tay sửa sửa lại cổ áo cho nàng, lôi kéo nàng tới chiếc bàn bêncạnh, đẩy một khay đồ ăn nhìn nàng nói:"Ăn trước đi đã, ăn xong chúng ta ra bờ sông một chút."
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… "Ta không làm gì ngươi cả, ta chỉ muốn ngươi ngủ trêи giường thôi, đừng ngủ dưới đất!"Thấy Tiểu Bạc Hà giãy giụa kịch liệt Lạc Phi Phàm cũng nóng nảy, ấn nàng xuống, lớn tiếng nói:"Ta không biết trước kia ngươi gặp phải việc gì, nhưng mọi thứ đều đã đi qua, tất cả đều đã qua,nên quên hết những việc trước kia, toàn hộ quên hết đi, bắt đầu lại một lần nữa, Bạc Hà, ngươi phảihọc cách quên đi.""Ta không biết ngươi đang nói gì, buông tay ra!"Nàng liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới lật được người, nàng dùng cả tay lẫn chân bò về phía mépgiường, lại bị Lạc Phi Phàm kéo về, hắn ôm nàng từ phía sau, gắt gao nắm lấy cánh tay đang múa maycủa hàng, cùng nằm trêи giường, hắn dùng thanh âm trầm thấp dỗ dành nàng."Đừng sợ, ta sẽ không làm bất luận việc gì mà ngươi không muốn, ngươi ngoan ngoãn nằm trêи giườngngủ đi nhé, Bạc Hà, đừng sợ, hiện tại ngươi có năng lực bảo vệ chính mình, bất luận người nào làmngươi không vui, ngươi đều có thể giết chết, chúng ta không phải sợ hãi nhé."Hắn dỗ dành nàng, không thương tổn nàng, không bỏ đi, cứ như vậy vây nàng trêи giường, nhất quyếtbắt nàng ngủ trêи giường, trong lòng Tiểu Bạc Hà phẫn nộ giống như nước sông cuồn cuộn chảy liênmiên không dứt.Nàng chỉ có lúc nào ở cùng tỷ tỷ và Oa Oa mới có thể ngủ trêи giường, còn những lúc khác phần lớnsẽ cuộn người trong góc, duy trì một loại tư thái cảnh giác nửa ngủ nửa tỉnh.Cũng không phải nàng nhớ tới những việc bi thảm đã từng phát sinh mà chỉ là tư thế này làm nàngthấy an tâm mà thôi.Nhưng nàng có phẫn nộ thì như thế nào? Nàng không thể đánh lại được Lạc Phi Phàm, cũng chỉ có thểbiểu hiện nội tâm cuồn cuộn bằng việc giãy giụa, sau đó chậm rãi chậm rãi nàng mệt mỏi, dù nàng cóthét chói tai hay giãy giụa như thế nào thì người kia vẫn ôm nàng vây nàng đến gắt gao, hai tay củahắn như một vòng kìm sắt, bắt lấy cổ tay nàng, ôm nàng, làm nàng không thể nhúcnhích dù chỉ một chút.Chậm rãi, Tiểu Bạc Hà yên lặng xuống, nàng mệt mỏi, sau đó gối lên cánh tay của Lạc Phi Phàm khôngcòn phẫn nộ nữa, dần dần, nàng giống như đứa nhỏ, gây rối náo loạn mệt mỏi xong, cứ như vậy ngủmất.Giấc ngủ này rất dài rất dài, chờ tới lúc nàng lật người tỉnh lại thì Lạc Phi Phàm đã ngồi ở mépgiường, bắt đầu thay quần áo."Ta đánh thức ngươi sao?"Lạc Phi Phàm đã thay một chiếc áo thun màu xanh lục, vốn dĩ đưa lưng về phía Tiểu Bạc Hà hiện tạixoay người lại, tay chống ở đầu giường, bám vào người nàng nhìn thẳng vào mặt nàng, cười tươi nhưánh nắng tươi đẹp. "Ngươi cũng nên rời giường, ta mang ngươi ra ngoài chạy bộ được không?" "Khôngđi."Nàng nghiêng đầu, né tránh hơi thở của Lạc Phi Phàm phả vào mặt nàng, xán lạn của hắn chiếu vào âmu của nàng làm nàng có cảm giác mình không còn nơi nào để che giấu."Nhanh đứng lên thay quần áo nào, bằng không ta giúp ngươi đổi cũng được."Lạc Phi Phàm cúi đầu thở sâu, chóp mũi dán vào mặt nàng, cười ác liệt. "Ta rất vui nếu được nhưvậy."Trêи giường đệm mềm mại, Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu, trở mình trêи giường, lạnh nhạt rờigiường, nàng không cần đổi quần áo, dù ăn cơm hay ngủ nàng đều mặc bộ đồ đen trêи người này.Bời vì dù da của động vật biến dị cho nên rất dễ khô, lúc nàng tắm rửa thuận tiệngiặt sạch, rồi phơi một chút, chờ nàng tắm xong bộ quần áo này đã khô.Lạc Phi Phàm nhìn nàng, rồi duỗi tay sửa sửa lại cổ áo cho nàng, lôi kéo nàng tới chiếc bàn bêncạnh, đẩy một khay đồ ăn nhìn nàng nói:"Ăn trước đi đã, ăn xong chúng ta ra bờ sông một chút."
Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… "Ta không làm gì ngươi cả, ta chỉ muốn ngươi ngủ trêи giường thôi, đừng ngủ dưới đất!"Thấy Tiểu Bạc Hà giãy giụa kịch liệt Lạc Phi Phàm cũng nóng nảy, ấn nàng xuống, lớn tiếng nói:"Ta không biết trước kia ngươi gặp phải việc gì, nhưng mọi thứ đều đã đi qua, tất cả đều đã qua,nên quên hết những việc trước kia, toàn hộ quên hết đi, bắt đầu lại một lần nữa, Bạc Hà, ngươi phảihọc cách quên đi.""Ta không biết ngươi đang nói gì, buông tay ra!"Nàng liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới lật được người, nàng dùng cả tay lẫn chân bò về phía mépgiường, lại bị Lạc Phi Phàm kéo về, hắn ôm nàng từ phía sau, gắt gao nắm lấy cánh tay đang múa maycủa hàng, cùng nằm trêи giường, hắn dùng thanh âm trầm thấp dỗ dành nàng."Đừng sợ, ta sẽ không làm bất luận việc gì mà ngươi không muốn, ngươi ngoan ngoãn nằm trêи giườngngủ đi nhé, Bạc Hà, đừng sợ, hiện tại ngươi có năng lực bảo vệ chính mình, bất luận người nào làmngươi không vui, ngươi đều có thể giết chết, chúng ta không phải sợ hãi nhé."Hắn dỗ dành nàng, không thương tổn nàng, không bỏ đi, cứ như vậy vây nàng trêи giường, nhất quyếtbắt nàng ngủ trêи giường, trong lòng Tiểu Bạc Hà phẫn nộ giống như nước sông cuồn cuộn chảy liênmiên không dứt.Nàng chỉ có lúc nào ở cùng tỷ tỷ và Oa Oa mới có thể ngủ trêи giường, còn những lúc khác phần lớnsẽ cuộn người trong góc, duy trì một loại tư thái cảnh giác nửa ngủ nửa tỉnh.Cũng không phải nàng nhớ tới những việc bi thảm đã từng phát sinh mà chỉ là tư thế này làm nàngthấy an tâm mà thôi.Nhưng nàng có phẫn nộ thì như thế nào? Nàng không thể đánh lại được Lạc Phi Phàm, cũng chỉ có thểbiểu hiện nội tâm cuồn cuộn bằng việc giãy giụa, sau đó chậm rãi chậm rãi nàng mệt mỏi, dù nàng cóthét chói tai hay giãy giụa như thế nào thì người kia vẫn ôm nàng vây nàng đến gắt gao, hai tay củahắn như một vòng kìm sắt, bắt lấy cổ tay nàng, ôm nàng, làm nàng không thể nhúcnhích dù chỉ một chút.Chậm rãi, Tiểu Bạc Hà yên lặng xuống, nàng mệt mỏi, sau đó gối lên cánh tay của Lạc Phi Phàm khôngcòn phẫn nộ nữa, dần dần, nàng giống như đứa nhỏ, gây rối náo loạn mệt mỏi xong, cứ như vậy ngủmất.Giấc ngủ này rất dài rất dài, chờ tới lúc nàng lật người tỉnh lại thì Lạc Phi Phàm đã ngồi ở mépgiường, bắt đầu thay quần áo."Ta đánh thức ngươi sao?"Lạc Phi Phàm đã thay một chiếc áo thun màu xanh lục, vốn dĩ đưa lưng về phía Tiểu Bạc Hà hiện tạixoay người lại, tay chống ở đầu giường, bám vào người nàng nhìn thẳng vào mặt nàng, cười tươi nhưánh nắng tươi đẹp. "Ngươi cũng nên rời giường, ta mang ngươi ra ngoài chạy bộ được không?" "Khôngđi."Nàng nghiêng đầu, né tránh hơi thở của Lạc Phi Phàm phả vào mặt nàng, xán lạn của hắn chiếu vào âmu của nàng làm nàng có cảm giác mình không còn nơi nào để che giấu."Nhanh đứng lên thay quần áo nào, bằng không ta giúp ngươi đổi cũng được."Lạc Phi Phàm cúi đầu thở sâu, chóp mũi dán vào mặt nàng, cười ác liệt. "Ta rất vui nếu được nhưvậy."Trêи giường đệm mềm mại, Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu, trở mình trêи giường, lạnh nhạt rờigiường, nàng không cần đổi quần áo, dù ăn cơm hay ngủ nàng đều mặc bộ đồ đen trêи người này.Bời vì dù da của động vật biến dị cho nên rất dễ khô, lúc nàng tắm rửa thuận tiệngiặt sạch, rồi phơi một chút, chờ nàng tắm xong bộ quần áo này đã khô.Lạc Phi Phàm nhìn nàng, rồi duỗi tay sửa sửa lại cổ áo cho nàng, lôi kéo nàng tới chiếc bàn bêncạnh, đẩy một khay đồ ăn nhìn nàng nói:"Ăn trước đi đã, ăn xong chúng ta ra bờ sông một chút."