Môi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,…

Chương 1281: Ngoại truyện (Câu chuyện tình yêu mạt thế) 71

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Khi nói lời này, chính Trần Lam cũng không quá tự tin, nàng biết, căn cứ Kim Môn đây là đang làmkhó Hứa A Văn.Nhưng chuyện đã tới lúc này, đã không còn là vấn đề A Văn có báo hay không, mà sự tình còn quan hệtới vấn đề hòa bình giằng co rất nhiều năm của căn cứ Kim Môn cùng Bách Hoa thành.Vạn nhất ..... không có vạn nhất, nếu Chiến An Tâm không còn, thì lúc này chẳng còn điều gì đángnói nữa rồi.Hứa A Văn ngồi trêи ghế lạnh lùng nhìn Trần Lam hỏi:"Dựa vào cái gì? Oa Oa xảy ra chuyện ở nơi này của các ngươi, các ngươi nên hiểu một khi Oa Oa xảyra chuyện sẽ dẫn phát ra hậu quả gì, vì sao không chuẩn bị mọi việc cho thỏa đáng? Hiệngiờ đã xảy ra chuyện, lại ngăn cấm ta không cho ta thông báo về, ta không phải người tốt, dựavào cái gì phải giúp các ngươi?"Hắn cũng không phải là người ôn tồn lễ độ như bề ngoài, toàn bộ ôn nhu hay kiên nhẫn của hắn chỉdành cho Bách Hoa thành, đối với những người khác, mặc dù là căn cứ Kim Môn đi nữa, đối với hắn mànói, đều chỉ là người xa lạ.Trong lời nói của A Văn thì cũng có thể nhận ra được hắn có ý kiến rất lớn đối với sự quản lý củacăn cứ Kim Môn, sở dĩ Oa Oa mất tích chính là bởi vì bọn hộ không quản lý tốt.Lập trường của A Văn là Bách Hoa thành, giờ này, khắc này, hắn thật sự không có lý do gì giúp căncứ Kim Môn giấu giếm việc này cả.Trần Lam đứng ở đối diện, cúi đầu cắn môi, đôi môi màu đỏ kia bị nàng cắn mạnh tới nỗi hiện ra dấurăng thật sâu, trong lúc A Văn chất vấn, nàng quật cường không nói lời nào, sau đó bỗng nhiên nànggiơ tay, cởi bỏ dây lưngtrêи người, quần áo nàng dần dần chảy xuống, nàng cứ như vậy, không mảnh vải che thânđứng trước mặt Hứa A Văn."Ngươi giúp chúng ta đi, ta mặc ngươi cầm giữ!"Trần Lam rũ mắt, nước mắt nàng dâng lên trong hốc mắt nhưng không dễ dàng làm nó rơi xuống.Hành vi hiện giờ này, xem như nào vào trong ngực đi, nhưng đối với Trần Lam mà nói, điều này bịxem như một loại khuất nhục, đem tôn nghiêm dâng tới cửa, tùy Hứa A Văn giẫm đạp.Từ nhỏ tới lớn, nàng cũng được coi như viên ngọc được Trần Triều Hỉ nâng niu trong lòng bàn tay,tuy rằng tính tình táo bạo, nhưng chưa bao giờ chưa từng ở trước mặt bất luận một người đàn ôngnào, chủ động cởi áo tháo thắt lưng cả, hành vi như vậy, đối với nàng thật sự được xem như một loạikhẩn cầu đến hèn mọn.Hứa A Văn không nhúc nhích, chỉ ngồi trêи ghế nhìn Trần Lam, đáy mắt thâm thúy hơi hơi hiện lên ývị gì đó không biết tên,Vì thế Trần Lam chỉ có thể nan kham quay đầu đi, thở sâu, làn da nàng tinh tế lại trắng nõn run rẩycòn có thể thấy được ẩn ẩn mạch máu mày xanh lá phía dưới làn da.Nàng quật cường nói với A Văn trong ánh nhìn khó lường của hắn:"Ta quyết định làm điều này không phải bởi vì căn cứ Kim Môn tham sống sợ chết, ta sinh ra tronghoàn cảnh cực kỳ hỗn loạn, ngay từ nhỏ đã được nghĩa phụ nhận nuôi, và ta rõ ràng hiểu rõ được sinhtrưởng trong một hoàn cảnh hòa bình có ý nghĩa như thế nào đối với bọn nhỏ, chiến tranh, từ trướctới giờ không đơn giản như trong tưởng tượng, mạng người như cỏ rác, nhưng có rác cũngsẽ khát vọng ánh sáng mặt trời và mưa móc chứ."Tuy ràng, dân cư tăng trưởng chóng mặt, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, mạng người đã khôngphải mạng người nữa rồi, mà chỉ là con kiến có thể tùy ý giẫm đạp, nhưng dù là con kiến cũng thamsống sợ chết, con kiến cũng là một sinh mệnh không phải sao.Thật lâu sau, khi Trầm Lam cho rằng Hứa A Văn sẽ vĩnh viễn không động thì hắn cử động, khom lưng,nhặt quần áo dưới mặt đất lên, khoác lên cho Trần Lam, rồi nói:"Ngươi về đi, tiếp tục tra hành tung của Oa Oa, nếu nàng có bất trắc gì, không chỉ căn cứ Kim Môncác ngươi chơi xong rồi mà nơi đứng mũi chịu sào, gặp phải tai ương còn có Bách Hoa thành, ta tạmthời sẽ không đem việc này hồi báo cho thành chủ An Nhiên."

Khi nói lời này, chính Trần Lam cũng không quá tự tin, nàng biết, căn cứ Kim Môn đây là đang làm

khó Hứa A Văn.

Nhưng chuyện đã tới lúc này, đã không còn là vấn đề A Văn có báo hay không, mà sự tình còn quan hệ

tới vấn đề hòa bình giằng co rất nhiều năm của căn cứ Kim Môn cùng Bách Hoa thành.

Vạn nhất ..... không có vạn nhất, nếu Chiến An Tâm không còn, thì lúc này chẳng còn điều gì đáng

nói nữa rồi.

Hứa A Văn ngồi trêи ghế lạnh lùng nhìn Trần Lam hỏi:

"Dựa vào cái gì? Oa Oa xảy ra chuyện ở nơi này của các ngươi, các ngươi nên hiểu một khi Oa Oa xảy

ra chuyện sẽ dẫn phát ra hậu quả gì, vì sao không chuẩn bị mọi việc cho thỏa đáng? Hiện

giờ đã xảy ra chuyện, lại ngăn cấm ta không cho ta thông báo về, ta không phải người tốt, dựa

vào cái gì phải giúp các ngươi?"

Hắn cũng không phải là người ôn tồn lễ độ như bề ngoài, toàn bộ ôn nhu hay kiên nhẫn của hắn chỉ

dành cho Bách Hoa thành, đối với những người khác, mặc dù là căn cứ Kim Môn đi nữa, đối với hắn mà

nói, đều chỉ là người xa lạ.

Trong lời nói của A Văn thì cũng có thể nhận ra được hắn có ý kiến rất lớn đối với sự quản lý của

căn cứ Kim Môn, sở dĩ Oa Oa mất tích chính là bởi vì bọn hộ không quản lý tốt.

Lập trường của A Văn là Bách Hoa thành, giờ này, khắc này, hắn thật sự không có lý do gì giúp căn

cứ Kim Môn giấu giếm việc này cả.

Trần Lam đứng ở đối diện, cúi đầu cắn môi, đôi môi màu đỏ kia bị nàng cắn mạnh tới nỗi hiện ra dấu

răng thật sâu, trong lúc A Văn chất vấn, nàng quật cường không nói lời nào, sau đó bỗng nhiên nàng

giơ tay, cởi bỏ dây lưng

trêи người, quần áo nàng dần dần chảy xuống, nàng cứ như vậy, không mảnh vải che thân

đứng trước mặt Hứa A Văn.

"Ngươi giúp chúng ta đi, ta mặc ngươi cầm giữ!"

Trần Lam rũ mắt, nước mắt nàng dâng lên trong hốc mắt nhưng không dễ dàng làm nó rơi xuống.

Hành vi hiện giờ này, xem như nào vào trong ngực đi, nhưng đối với Trần Lam mà nói, điều này bị

xem như một loại khuất nhục, đem tôn nghiêm dâng tới cửa, tùy Hứa A Văn giẫm đạp.

Từ nhỏ tới lớn, nàng cũng được coi như viên ngọc được Trần Triều Hỉ nâng niu trong lòng bàn tay,

tuy rằng tính tình táo bạo, nhưng chưa bao giờ chưa từng ở trước mặt bất luận một người đàn ông

nào, chủ động cởi áo tháo thắt lưng cả, hành vi như vậy, đối với nàng thật sự được xem như một loại

khẩn cầu đến hèn mọn.

Hứa A Văn không nhúc nhích, chỉ ngồi trêи ghế nhìn Trần Lam, đáy mắt thâm thúy hơi hơi hiện lên ý

vị gì đó không biết tên,

Vì thế Trần Lam chỉ có thể nan kham quay đầu đi, thở sâu, làn da nàng tinh tế lại trắng nõn run rẩy

còn có thể thấy được ẩn ẩn mạch máu mày xanh lá phía dưới làn da.

Nàng quật cường nói với A Văn trong ánh nhìn khó lường của hắn:

"Ta quyết định làm điều này không phải bởi vì căn cứ Kim Môn tham sống sợ chết, ta sinh ra trong

hoàn cảnh cực kỳ hỗn loạn, ngay từ nhỏ đã được nghĩa phụ nhận nuôi, và ta rõ ràng hiểu rõ được sinh

trưởng trong một hoàn cảnh hòa bình có ý nghĩa như thế nào đối với bọn nhỏ, chiến tranh, từ trước

tới giờ không đơn giản như trong tưởng tượng, mạng người như cỏ rác, nhưng có rác cũng

sẽ khát vọng ánh sáng mặt trời và mưa móc chứ."

Tuy ràng, dân cư tăng trưởng chóng mặt, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, mạng người đã không

phải mạng người nữa rồi, mà chỉ là con kiến có thể tùy ý giẫm đạp, nhưng dù là con kiến cũng tham

sống sợ chết, con kiến cũng là một sinh mệnh không phải sao.

Thật lâu sau, khi Trầm Lam cho rằng Hứa A Văn sẽ vĩnh viễn không động thì hắn cử động, khom lưng,

nhặt quần áo dưới mặt đất lên, khoác lên cho Trần Lam, rồi nói:

"Ngươi về đi, tiếp tục tra hành tung của Oa Oa, nếu nàng có bất trắc gì, không chỉ căn cứ Kim Môn

các ngươi chơi xong rồi mà nơi đứng mũi chịu sào, gặp phải tai ương còn có Bách Hoa thành, ta tạm

thời sẽ không đem việc này hồi báo cho thành chủ An Nhiên."

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép TayTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn TìnhMôi Chiến Luyện lại đè ép trở về, lực đạo kinh người, đè lên trêи người An Nhiên, An Nhiên một chút cũng không động đậy được, cảm xúc hắn tràn ra, cả người nhè nhẹ run rẩy, cơ bắp bị khóa lại bên trong quân trang kia như tích tụ lực lượng đã lâu, da thịt lỏa lồ ở bên ngoài giống như một bàn ủi lớn, không chỗ nào không nóng bỏng.Lúc này, hắn động thủ cởi quần của An Nhiên, mắt hơi hơi nhắm lại, trong miệng còn hàm chứa đôi môi của nàng, nói:"Kêu chồng!""Ch... ch... chồng ... Ta có chuyện muốn nói với ngươi ~ ~"Thật sự An Nhiên vừa thẹn lại nóng nảy, đánh không lại, chạy cũng không được, người này với nàng cùng ký giấy đăng ký kết hôn, việc lên giường gì đó, thật sự là nghĩa vụ tất nhiên phải làm của vợ chồng, lúc này Chiến Luyện muốn làm nàng lấy lý do gì cự tuyệt? Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng mấu chốt là, nàng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để chuẩn bị ly hôn với Chiến Luyện!!!"Đừng nói, muốn nói gì, chờ chồng yêu ngươi xong rồi lại nói!"Chiến Luyện lại ngăn chặn đôi môi của An Nhiên,… Khi nói lời này, chính Trần Lam cũng không quá tự tin, nàng biết, căn cứ Kim Môn đây là đang làmkhó Hứa A Văn.Nhưng chuyện đã tới lúc này, đã không còn là vấn đề A Văn có báo hay không, mà sự tình còn quan hệtới vấn đề hòa bình giằng co rất nhiều năm của căn cứ Kim Môn cùng Bách Hoa thành.Vạn nhất ..... không có vạn nhất, nếu Chiến An Tâm không còn, thì lúc này chẳng còn điều gì đángnói nữa rồi.Hứa A Văn ngồi trêи ghế lạnh lùng nhìn Trần Lam hỏi:"Dựa vào cái gì? Oa Oa xảy ra chuyện ở nơi này của các ngươi, các ngươi nên hiểu một khi Oa Oa xảyra chuyện sẽ dẫn phát ra hậu quả gì, vì sao không chuẩn bị mọi việc cho thỏa đáng? Hiệngiờ đã xảy ra chuyện, lại ngăn cấm ta không cho ta thông báo về, ta không phải người tốt, dựavào cái gì phải giúp các ngươi?"Hắn cũng không phải là người ôn tồn lễ độ như bề ngoài, toàn bộ ôn nhu hay kiên nhẫn của hắn chỉdành cho Bách Hoa thành, đối với những người khác, mặc dù là căn cứ Kim Môn đi nữa, đối với hắn mànói, đều chỉ là người xa lạ.Trong lời nói của A Văn thì cũng có thể nhận ra được hắn có ý kiến rất lớn đối với sự quản lý củacăn cứ Kim Môn, sở dĩ Oa Oa mất tích chính là bởi vì bọn hộ không quản lý tốt.Lập trường của A Văn là Bách Hoa thành, giờ này, khắc này, hắn thật sự không có lý do gì giúp căncứ Kim Môn giấu giếm việc này cả.Trần Lam đứng ở đối diện, cúi đầu cắn môi, đôi môi màu đỏ kia bị nàng cắn mạnh tới nỗi hiện ra dấurăng thật sâu, trong lúc A Văn chất vấn, nàng quật cường không nói lời nào, sau đó bỗng nhiên nànggiơ tay, cởi bỏ dây lưngtrêи người, quần áo nàng dần dần chảy xuống, nàng cứ như vậy, không mảnh vải che thânđứng trước mặt Hứa A Văn."Ngươi giúp chúng ta đi, ta mặc ngươi cầm giữ!"Trần Lam rũ mắt, nước mắt nàng dâng lên trong hốc mắt nhưng không dễ dàng làm nó rơi xuống.Hành vi hiện giờ này, xem như nào vào trong ngực đi, nhưng đối với Trần Lam mà nói, điều này bịxem như một loại khuất nhục, đem tôn nghiêm dâng tới cửa, tùy Hứa A Văn giẫm đạp.Từ nhỏ tới lớn, nàng cũng được coi như viên ngọc được Trần Triều Hỉ nâng niu trong lòng bàn tay,tuy rằng tính tình táo bạo, nhưng chưa bao giờ chưa từng ở trước mặt bất luận một người đàn ôngnào, chủ động cởi áo tháo thắt lưng cả, hành vi như vậy, đối với nàng thật sự được xem như một loạikhẩn cầu đến hèn mọn.Hứa A Văn không nhúc nhích, chỉ ngồi trêи ghế nhìn Trần Lam, đáy mắt thâm thúy hơi hơi hiện lên ývị gì đó không biết tên,Vì thế Trần Lam chỉ có thể nan kham quay đầu đi, thở sâu, làn da nàng tinh tế lại trắng nõn run rẩycòn có thể thấy được ẩn ẩn mạch máu mày xanh lá phía dưới làn da.Nàng quật cường nói với A Văn trong ánh nhìn khó lường của hắn:"Ta quyết định làm điều này không phải bởi vì căn cứ Kim Môn tham sống sợ chết, ta sinh ra tronghoàn cảnh cực kỳ hỗn loạn, ngay từ nhỏ đã được nghĩa phụ nhận nuôi, và ta rõ ràng hiểu rõ được sinhtrưởng trong một hoàn cảnh hòa bình có ý nghĩa như thế nào đối với bọn nhỏ, chiến tranh, từ trướctới giờ không đơn giản như trong tưởng tượng, mạng người như cỏ rác, nhưng có rác cũngsẽ khát vọng ánh sáng mặt trời và mưa móc chứ."Tuy ràng, dân cư tăng trưởng chóng mặt, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, mạng người đã khôngphải mạng người nữa rồi, mà chỉ là con kiến có thể tùy ý giẫm đạp, nhưng dù là con kiến cũng thamsống sợ chết, con kiến cũng là một sinh mệnh không phải sao.Thật lâu sau, khi Trầm Lam cho rằng Hứa A Văn sẽ vĩnh viễn không động thì hắn cử động, khom lưng,nhặt quần áo dưới mặt đất lên, khoác lên cho Trần Lam, rồi nói:"Ngươi về đi, tiếp tục tra hành tung của Oa Oa, nếu nàng có bất trắc gì, không chỉ căn cứ Kim Môncác ngươi chơi xong rồi mà nơi đứng mũi chịu sào, gặp phải tai ương còn có Bách Hoa thành, ta tạmthời sẽ không đem việc này hồi báo cho thành chủ An Nhiên."

Chương 1281: Ngoại truyện (Câu chuyện tình yêu mạt thế) 71