Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 13
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Chỉ một cuộc hôn nhân, liệu có thể khiến một con người thay đổi đến vậy? Hay giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?Dẫu vậy, sự mệt mỏi từ ngày dài nhanh chóng kéo anh vào giấc ngủ. Bên ngoài, tiếng ve kêu vẫn vang lên không dứt, trong khi đêm tân hôn của họ cứ thế trôi qua trong lặng lẽ.Sáng hôm sau, Khương Ngư thức dậy thì phát hiện Hoắc Diên Xuyên đã rời giường từ lúc nào.Cô mỉm cười tự giễu. Đúng là Hoắc Diên Xuyên. Người đàn ông này luôn nghiêm khắc với bản thân, buổi sáng chắc chắn sẽ đi huấn luyện.Nhiều người trong quân đội thường bàn tán rằng Hoắc Diên Xuyên nhờ dựa vào gia thế nên mới lên làm đoàn trưởng khi còn trẻ như vậy. Tuy nhiên, sau khi lập được nhiều công lao, không ít người đã thay đổi suy nghĩ.Khương Ngư hiểu rõ, ngoài thiên phú bẩm sinh, sự nỗ lực không ngừng của anh mới là yếu tố quan trọng nhất. Nhưng không thể phủ nhận, tài năng thiên bẩm của Hoắc Diên Xuyên thực sự là món quà ưu ái từ trời. Có những người, ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn để tỏa sáng.Cô khẽ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ miên man rồi đi rửa mặt.Vừa rửa mặt xong, bụng Khương Ngư bỗng kêu lên òng ọc. Cô nhíu mày, nhớ lại tối qua mình chẳng ăn gì, sáng sớm đói bụng cũng là chuyện bình thường.Hoắc Diên Xuyên không tự nấu ăn, bình thường anh đến thẳng nhà ăn trong quân khu. Dẫu vậy, Khương Ngư vẫn không từ bỏ ý định, vào bếp kiểm tra thử. Đúng như cô đoán, chẳng có gì để ăn.Cô quay lại bàn, rót một cốc nước đầy để uống cầm chừng. Khương Ngư sờ túi áo, bên trong là số tiền lễ hỏi mà nhà họ Hoắc đưa – hai trăm đồng. Ban đầu ông cụ Hoắc định đưa năm trăm, nhưng cô đã từ chối. Với cô, hai trăm là quá đủ.Thời điểm đầu những năm 1980, hai trăm đồng đã là cả một gia tài. Cô chợt nghĩ, có lẽ mình nên ra ngoài ăn một bữa? Nhưng khổ nỗi, quân khu cách khu vực thành thị khá xa, việc ra ngoài không hề dễ dàng.Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng mở cửa. Hoắc Diên Xuyên bước vào, trên tay cầm hai hộp cơm."Cô dậy rồi à? Mau ăn đi." Anh đặt hai hộp cơm lên bàn.Khương Ngư mở hộp ra, bên trong là một phần cháo, một quả trứng gà, một ít dưa muối và một cái bánh bao.Thấy anh chỉ mang về một đôi đũa, cô tò mò hỏi:"Anh không ăn sao?""Tôi ăn rồi."Nghe vậy, Khương Ngư không khách khí nữa. Cô thực sự đói bụng, ăn sạch sẽ phần cơm trong hộp.Thức ăn trong quân khu tuy đơn giản nhưng so với mặt bằng chung của cả nước, đã được xem là khá ổn. Thời kỳ này mới cải cách, nguồn cung vẫn còn thiếu hụt ở nhiều nơi.Sau khi ăn xong, Khương Ngư rửa sạch hộp cơm, quay lại thì thấy Hoắc Diên Xuyên vẫn chưa rời đi.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Chỉ một cuộc hôn nhân, liệu có thể khiến một con người thay đổi đến vậy? Hay giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?Dẫu vậy, sự mệt mỏi từ ngày dài nhanh chóng kéo anh vào giấc ngủ. Bên ngoài, tiếng ve kêu vẫn vang lên không dứt, trong khi đêm tân hôn của họ cứ thế trôi qua trong lặng lẽ.Sáng hôm sau, Khương Ngư thức dậy thì phát hiện Hoắc Diên Xuyên đã rời giường từ lúc nào.Cô mỉm cười tự giễu. Đúng là Hoắc Diên Xuyên. Người đàn ông này luôn nghiêm khắc với bản thân, buổi sáng chắc chắn sẽ đi huấn luyện.Nhiều người trong quân đội thường bàn tán rằng Hoắc Diên Xuyên nhờ dựa vào gia thế nên mới lên làm đoàn trưởng khi còn trẻ như vậy. Tuy nhiên, sau khi lập được nhiều công lao, không ít người đã thay đổi suy nghĩ.Khương Ngư hiểu rõ, ngoài thiên phú bẩm sinh, sự nỗ lực không ngừng của anh mới là yếu tố quan trọng nhất. Nhưng không thể phủ nhận, tài năng thiên bẩm của Hoắc Diên Xuyên thực sự là món quà ưu ái từ trời. Có những người, ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn để tỏa sáng.Cô khẽ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ miên man rồi đi rửa mặt.Vừa rửa mặt xong, bụng Khương Ngư bỗng kêu lên òng ọc. Cô nhíu mày, nhớ lại tối qua mình chẳng ăn gì, sáng sớm đói bụng cũng là chuyện bình thường.Hoắc Diên Xuyên không tự nấu ăn, bình thường anh đến thẳng nhà ăn trong quân khu. Dẫu vậy, Khương Ngư vẫn không từ bỏ ý định, vào bếp kiểm tra thử. Đúng như cô đoán, chẳng có gì để ăn.Cô quay lại bàn, rót một cốc nước đầy để uống cầm chừng. Khương Ngư sờ túi áo, bên trong là số tiền lễ hỏi mà nhà họ Hoắc đưa – hai trăm đồng. Ban đầu ông cụ Hoắc định đưa năm trăm, nhưng cô đã từ chối. Với cô, hai trăm là quá đủ.Thời điểm đầu những năm 1980, hai trăm đồng đã là cả một gia tài. Cô chợt nghĩ, có lẽ mình nên ra ngoài ăn một bữa? Nhưng khổ nỗi, quân khu cách khu vực thành thị khá xa, việc ra ngoài không hề dễ dàng.Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng mở cửa. Hoắc Diên Xuyên bước vào, trên tay cầm hai hộp cơm."Cô dậy rồi à? Mau ăn đi." Anh đặt hai hộp cơm lên bàn.Khương Ngư mở hộp ra, bên trong là một phần cháo, một quả trứng gà, một ít dưa muối và một cái bánh bao.Thấy anh chỉ mang về một đôi đũa, cô tò mò hỏi:"Anh không ăn sao?""Tôi ăn rồi."Nghe vậy, Khương Ngư không khách khí nữa. Cô thực sự đói bụng, ăn sạch sẽ phần cơm trong hộp.Thức ăn trong quân khu tuy đơn giản nhưng so với mặt bằng chung của cả nước, đã được xem là khá ổn. Thời kỳ này mới cải cách, nguồn cung vẫn còn thiếu hụt ở nhiều nơi.Sau khi ăn xong, Khương Ngư rửa sạch hộp cơm, quay lại thì thấy Hoắc Diên Xuyên vẫn chưa rời đi.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Chỉ một cuộc hôn nhân, liệu có thể khiến một con người thay đổi đến vậy? Hay giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?Dẫu vậy, sự mệt mỏi từ ngày dài nhanh chóng kéo anh vào giấc ngủ. Bên ngoài, tiếng ve kêu vẫn vang lên không dứt, trong khi đêm tân hôn của họ cứ thế trôi qua trong lặng lẽ.Sáng hôm sau, Khương Ngư thức dậy thì phát hiện Hoắc Diên Xuyên đã rời giường từ lúc nào.Cô mỉm cười tự giễu. Đúng là Hoắc Diên Xuyên. Người đàn ông này luôn nghiêm khắc với bản thân, buổi sáng chắc chắn sẽ đi huấn luyện.Nhiều người trong quân đội thường bàn tán rằng Hoắc Diên Xuyên nhờ dựa vào gia thế nên mới lên làm đoàn trưởng khi còn trẻ như vậy. Tuy nhiên, sau khi lập được nhiều công lao, không ít người đã thay đổi suy nghĩ.Khương Ngư hiểu rõ, ngoài thiên phú bẩm sinh, sự nỗ lực không ngừng của anh mới là yếu tố quan trọng nhất. Nhưng không thể phủ nhận, tài năng thiên bẩm của Hoắc Diên Xuyên thực sự là món quà ưu ái từ trời. Có những người, ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn để tỏa sáng.Cô khẽ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ miên man rồi đi rửa mặt.Vừa rửa mặt xong, bụng Khương Ngư bỗng kêu lên òng ọc. Cô nhíu mày, nhớ lại tối qua mình chẳng ăn gì, sáng sớm đói bụng cũng là chuyện bình thường.Hoắc Diên Xuyên không tự nấu ăn, bình thường anh đến thẳng nhà ăn trong quân khu. Dẫu vậy, Khương Ngư vẫn không từ bỏ ý định, vào bếp kiểm tra thử. Đúng như cô đoán, chẳng có gì để ăn.Cô quay lại bàn, rót một cốc nước đầy để uống cầm chừng. Khương Ngư sờ túi áo, bên trong là số tiền lễ hỏi mà nhà họ Hoắc đưa – hai trăm đồng. Ban đầu ông cụ Hoắc định đưa năm trăm, nhưng cô đã từ chối. Với cô, hai trăm là quá đủ.Thời điểm đầu những năm 1980, hai trăm đồng đã là cả một gia tài. Cô chợt nghĩ, có lẽ mình nên ra ngoài ăn một bữa? Nhưng khổ nỗi, quân khu cách khu vực thành thị khá xa, việc ra ngoài không hề dễ dàng.Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng mở cửa. Hoắc Diên Xuyên bước vào, trên tay cầm hai hộp cơm."Cô dậy rồi à? Mau ăn đi." Anh đặt hai hộp cơm lên bàn.Khương Ngư mở hộp ra, bên trong là một phần cháo, một quả trứng gà, một ít dưa muối và một cái bánh bao.Thấy anh chỉ mang về một đôi đũa, cô tò mò hỏi:"Anh không ăn sao?""Tôi ăn rồi."Nghe vậy, Khương Ngư không khách khí nữa. Cô thực sự đói bụng, ăn sạch sẽ phần cơm trong hộp.Thức ăn trong quân khu tuy đơn giản nhưng so với mặt bằng chung của cả nước, đã được xem là khá ổn. Thời kỳ này mới cải cách, nguồn cung vẫn còn thiếu hụt ở nhiều nơi.Sau khi ăn xong, Khương Ngư rửa sạch hộp cơm, quay lại thì thấy Hoắc Diên Xuyên vẫn chưa rời đi.