Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 24
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cảm giác mềm mại từ làn da cô truyền đến khiến anh sững người. Ánh mắt họ giao nhau, sự bối rối lấp đầy không gian nhỏ hẹp.Khương Ngư trừng mắt nhìn anh, giận dữ, bất lực. Hoắc Diên Xuyên hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.“Tôi buông tay, nhưng cô không được hét nữa. Hiểu không?”Khương Ngư dần tỉnh táo, khẽ gật đầu trước lời cảnh cáo của Hoắc Diên Xuyên. Theo bản năng, cô liếm môi, vô tình để lưỡi lướt qua lòng bàn tay anh.Cảm giác ấy khiến toàn thân Hoắc Diên Xuyên như tê cứng. Anh cố nén lại dòng cảm xúc đang trỗi dậy, ép bản thân giữ bình tĩnh. Dù vậy, tư thế hiện tại của cả hai vẫn vô cùng ám muội.“Bốp!”Không chút báo trước, Khương Ngư lại thẳng tay tát anh một lần nữa. Hoắc Diên Xuyên sửng sốt nhìn cô gái nhỏ đang tức giận đến đỏ mặt.Anh nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, đành nhượng bộ. “Xin lỗi.”Vừa dứt lời, anh lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.Khương Ngư vẫn nằm đó, cảm nhận trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cô khẽ thở dài, thầm trách bản thân vì đã để anh ảnh hưởng đến mình như vậy. Nhưng nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Hoắc Diên Xuyên dạo gần đây, cô không khỏi bực bội.“Đời trước thì sợ tôi bám lấy, giờ lại quay ra tỏ vẻ hứng thú? Đúng là tên đàn ông khó hiểu!”Khương Ngư phẩy tay, quyết định không để chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến kế hoạch kiếm tiền của mình.Ngoài sân, gió mát thổi qua, tiếng ve râm ran vang lên. Hoắc Diên Xuyên đứng lặng, cảm nhận mùi cỏ xanh hòa lẫn với hương hoa hồng thoảng qua. Đó là mùi hương từ cô gái vừa rồi.Anh đưa tay khẽ chạm vào vết tát trên má, lắc đầu cười nhạt. “Cô nhóc này đúng là chẳng nể mặt chút nào.”Nhưng đôi môi anh bất giác cong lên, tạo thành một nụ cười hiếm hoi. Nếu Chu Thiệu – người bạn thân của anh – chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ cho rằng anh trúng tà.Dù vậy, cảm giác mềm mại khi chạm vào cô gái ấy vẫn vương vấn trong tâm trí anh. Thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, anh quyết định đi tắm nước lạnh để hạ nhiệt.Khi Hoắc Diên Xuyên quay lại phòng, Khương Ngư đã nằm trên giường, giả vờ ngủ. Nhưng anh nhìn lông mi cô khẽ động mà biết ngay cô đang thức.Trong không khí yên tĩnh, mùi hương mát lành từ anh lan tỏa, khiến cô cảm thấy dễ chịu. Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ, mang theo cảm giác an yên lạ lẫm.Sáng hôm sau, khi nhìn thấy dấu tay trên má Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư bỗng thấy áy náy. Cô ngẩn người, tự hỏi liệu tối qua mình có ra tay mạnh quá không.Ngược lại, Hoắc Diên Xuyên lại rất ung dung, thoải mái đánh răng, như thể chẳng hề để ý đến vết tát. Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Khương Ngư, anh cố tình trêu chọc:“Khương Ngư, hôm nay tôi có nhiệm vụ phải làm.”Cô ngạc nhiên: “Nhiệm vụ?!”
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cảm giác mềm mại từ làn da cô truyền đến khiến anh sững người. Ánh mắt họ giao nhau, sự bối rối lấp đầy không gian nhỏ hẹp.Khương Ngư trừng mắt nhìn anh, giận dữ, bất lực. Hoắc Diên Xuyên hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.“Tôi buông tay, nhưng cô không được hét nữa. Hiểu không?”Khương Ngư dần tỉnh táo, khẽ gật đầu trước lời cảnh cáo của Hoắc Diên Xuyên. Theo bản năng, cô liếm môi, vô tình để lưỡi lướt qua lòng bàn tay anh.Cảm giác ấy khiến toàn thân Hoắc Diên Xuyên như tê cứng. Anh cố nén lại dòng cảm xúc đang trỗi dậy, ép bản thân giữ bình tĩnh. Dù vậy, tư thế hiện tại của cả hai vẫn vô cùng ám muội.“Bốp!”Không chút báo trước, Khương Ngư lại thẳng tay tát anh một lần nữa. Hoắc Diên Xuyên sửng sốt nhìn cô gái nhỏ đang tức giận đến đỏ mặt.Anh nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, đành nhượng bộ. “Xin lỗi.”Vừa dứt lời, anh lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.Khương Ngư vẫn nằm đó, cảm nhận trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cô khẽ thở dài, thầm trách bản thân vì đã để anh ảnh hưởng đến mình như vậy. Nhưng nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Hoắc Diên Xuyên dạo gần đây, cô không khỏi bực bội.“Đời trước thì sợ tôi bám lấy, giờ lại quay ra tỏ vẻ hứng thú? Đúng là tên đàn ông khó hiểu!”Khương Ngư phẩy tay, quyết định không để chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến kế hoạch kiếm tiền của mình.Ngoài sân, gió mát thổi qua, tiếng ve râm ran vang lên. Hoắc Diên Xuyên đứng lặng, cảm nhận mùi cỏ xanh hòa lẫn với hương hoa hồng thoảng qua. Đó là mùi hương từ cô gái vừa rồi.Anh đưa tay khẽ chạm vào vết tát trên má, lắc đầu cười nhạt. “Cô nhóc này đúng là chẳng nể mặt chút nào.”Nhưng đôi môi anh bất giác cong lên, tạo thành một nụ cười hiếm hoi. Nếu Chu Thiệu – người bạn thân của anh – chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ cho rằng anh trúng tà.Dù vậy, cảm giác mềm mại khi chạm vào cô gái ấy vẫn vương vấn trong tâm trí anh. Thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, anh quyết định đi tắm nước lạnh để hạ nhiệt.Khi Hoắc Diên Xuyên quay lại phòng, Khương Ngư đã nằm trên giường, giả vờ ngủ. Nhưng anh nhìn lông mi cô khẽ động mà biết ngay cô đang thức.Trong không khí yên tĩnh, mùi hương mát lành từ anh lan tỏa, khiến cô cảm thấy dễ chịu. Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ, mang theo cảm giác an yên lạ lẫm.Sáng hôm sau, khi nhìn thấy dấu tay trên má Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư bỗng thấy áy náy. Cô ngẩn người, tự hỏi liệu tối qua mình có ra tay mạnh quá không.Ngược lại, Hoắc Diên Xuyên lại rất ung dung, thoải mái đánh răng, như thể chẳng hề để ý đến vết tát. Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Khương Ngư, anh cố tình trêu chọc:“Khương Ngư, hôm nay tôi có nhiệm vụ phải làm.”Cô ngạc nhiên: “Nhiệm vụ?!”
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cảm giác mềm mại từ làn da cô truyền đến khiến anh sững người. Ánh mắt họ giao nhau, sự bối rối lấp đầy không gian nhỏ hẹp.Khương Ngư trừng mắt nhìn anh, giận dữ, bất lực. Hoắc Diên Xuyên hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.“Tôi buông tay, nhưng cô không được hét nữa. Hiểu không?”Khương Ngư dần tỉnh táo, khẽ gật đầu trước lời cảnh cáo của Hoắc Diên Xuyên. Theo bản năng, cô liếm môi, vô tình để lưỡi lướt qua lòng bàn tay anh.Cảm giác ấy khiến toàn thân Hoắc Diên Xuyên như tê cứng. Anh cố nén lại dòng cảm xúc đang trỗi dậy, ép bản thân giữ bình tĩnh. Dù vậy, tư thế hiện tại của cả hai vẫn vô cùng ám muội.“Bốp!”Không chút báo trước, Khương Ngư lại thẳng tay tát anh một lần nữa. Hoắc Diên Xuyên sửng sốt nhìn cô gái nhỏ đang tức giận đến đỏ mặt.Anh nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, đành nhượng bộ. “Xin lỗi.”Vừa dứt lời, anh lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.Khương Ngư vẫn nằm đó, cảm nhận trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cô khẽ thở dài, thầm trách bản thân vì đã để anh ảnh hưởng đến mình như vậy. Nhưng nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Hoắc Diên Xuyên dạo gần đây, cô không khỏi bực bội.“Đời trước thì sợ tôi bám lấy, giờ lại quay ra tỏ vẻ hứng thú? Đúng là tên đàn ông khó hiểu!”Khương Ngư phẩy tay, quyết định không để chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến kế hoạch kiếm tiền của mình.Ngoài sân, gió mát thổi qua, tiếng ve râm ran vang lên. Hoắc Diên Xuyên đứng lặng, cảm nhận mùi cỏ xanh hòa lẫn với hương hoa hồng thoảng qua. Đó là mùi hương từ cô gái vừa rồi.Anh đưa tay khẽ chạm vào vết tát trên má, lắc đầu cười nhạt. “Cô nhóc này đúng là chẳng nể mặt chút nào.”Nhưng đôi môi anh bất giác cong lên, tạo thành một nụ cười hiếm hoi. Nếu Chu Thiệu – người bạn thân của anh – chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ cho rằng anh trúng tà.Dù vậy, cảm giác mềm mại khi chạm vào cô gái ấy vẫn vương vấn trong tâm trí anh. Thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, anh quyết định đi tắm nước lạnh để hạ nhiệt.Khi Hoắc Diên Xuyên quay lại phòng, Khương Ngư đã nằm trên giường, giả vờ ngủ. Nhưng anh nhìn lông mi cô khẽ động mà biết ngay cô đang thức.Trong không khí yên tĩnh, mùi hương mát lành từ anh lan tỏa, khiến cô cảm thấy dễ chịu. Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ, mang theo cảm giác an yên lạ lẫm.Sáng hôm sau, khi nhìn thấy dấu tay trên má Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư bỗng thấy áy náy. Cô ngẩn người, tự hỏi liệu tối qua mình có ra tay mạnh quá không.Ngược lại, Hoắc Diên Xuyên lại rất ung dung, thoải mái đánh răng, như thể chẳng hề để ý đến vết tát. Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Khương Ngư, anh cố tình trêu chọc:“Khương Ngư, hôm nay tôi có nhiệm vụ phải làm.”Cô ngạc nhiên: “Nhiệm vụ?!”