Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 95
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Cái hồ ly tinh này mỗi ngày đều chạy ra ngoài, mang về nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ Hoắc Diên Xuyên thực sự đưa tiền cho cô ta à? Hay là cô ta đã tìm được đàn ông khác tiêu tiền cho mình?"Ánh mắt Từ Mai trở nên sắc bén, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy đúng. "Chắc chắn là thế! Khuôn mặt đó, đi đứng đong đưa như vậy, chắc chắn là được đàn ông chăm sóc rồi! Hoắc Diên Xuyên luôn vắng mặt, con hồ ly tinh này chịu nổi sự nhàm chán sao?"Từ Mai thầm cười trong bụng, cảm thấy như mình đã phát hiện ra một bí mật lớn. Cô ta nghĩ mình sẽ làm thế nào để vạch trần Khương Ngư, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi trong đại viện quân khu này."Đấu với tôi sao? Cô còn non lắm!" Từ Mai thầm nghĩ, lòng đầy tự đắc.Dưới ánh nắng chiều nhạt dần, Khương Ngư vừa định xách túi đồ từ cổng vào nhà thì một cánh tay mạnh mẽ đã kịp thời giành lấy. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp gương mặt quen thuộc của Hoắc Diên Xuyên, người vừa mới trở về.“Sao mua nhiều đồ thế này? Em cần gì cứ nói, bảo Trần Thụ đưa tới cho là được.”“Không cần đâu, như vậy phiền lắm,” Khương Ngư đáp nhẹ nhàng, cố giữ giọng điệu tự nhiên. “Hơn nữa, em cũng muốn nhân tiện vào thành phố một chuyến.”Cô không nói rõ lý do thật sự. Làm sao có thể nói thẳng với Hoắc Diên Xuyên rằng cô đang nỗ lực kiếm tiền để nhanh chóng ly hôn với anh?May mắn thay, Hoắc Diên Xuyên không nghĩ quá sâu xa. Anh chỉ cảm thấy vóc dáng nhỏ nhắn của Khương Ngư ôm đống đồ nặng nề thế này hẳn là vất vả. Ánh mắt anh vô thức dừng lại trên người cô. Bộ quần áo mới làm nổi bật dáng vẻ mảnh mai nhưng không kém phần cuốn hút. Khuôn mặt xinh xắn, không còn khẩu trang che chắn, lấm tấm mồ hôi trông vừa bối rối vừa đáng yêu. Bất giác, anh quay đi để tránh cảm giác bối rối không tên đang dâng lên trong lòng. Từ khi nào mà cô gái này đã âm thầm trưởng thành như vậy?Hoắc Diên Xuyên mang túi đồ vào trong nhà nhưng chợt nhớ tới lời Khương Ngư vừa nói. “Cô có việc vào thành phố?” Câu hỏi vang lên trong tâm trí anh. Làm gì có ai mà cô quen biết trong thành phố này? Những người vợ của quân nhân, cô mới chỉ giao lưu đôi chút. Chẳng lẽ cô vào thành phố để gặp ai đó? Ý nghĩ ấy khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu.“Đặt đồ vào bếp đi,” tiếng Khương Ngư kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.Hoắc Diên Xuyên liếc nhìn cô, định hỏi xem cô vào thành phố làm gì nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đặt đồ xuống. Anh đã phần nào hiểu được tính cách của Khương Ngư trong khoảng thời gian sống chung. Bề ngoài cô trông yếu đuối, nhưng thực chất lại rất kiên định, có chủ ý riêng, và luôn biết giữ chừng mực. Dù vậy, anh không thể không lo lắng. Ngộ nhỡ có ai đó làm ảnh hưởng đến cô thì sao? Nghĩ một lúc, anh vẫn không kìm được mà hỏi.
"Cái hồ ly tinh này mỗi ngày đều chạy ra ngoài, mang về nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ Hoắc Diên Xuyên thực sự đưa tiền cho cô ta à? Hay là cô ta đã tìm được đàn ông khác tiêu tiền cho mình?"
Ánh mắt Từ Mai trở nên sắc bén, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy đúng. "Chắc chắn là thế! Khuôn mặt đó, đi đứng đong đưa như vậy, chắc chắn là được đàn ông chăm sóc rồi! Hoắc Diên Xuyên luôn vắng mặt, con hồ ly tinh này chịu nổi sự nhàm chán sao?"
Từ Mai thầm cười trong bụng, cảm thấy như mình đã phát hiện ra một bí mật lớn. Cô ta nghĩ mình sẽ làm thế nào để vạch trần Khương Ngư, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi trong đại viện quân khu này.
"Đấu với tôi sao? Cô còn non lắm!" Từ Mai thầm nghĩ, lòng đầy tự đắc.
Dưới ánh nắng chiều nhạt dần, Khương Ngư vừa định xách túi đồ từ cổng vào nhà thì một cánh tay mạnh mẽ đã kịp thời giành lấy. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp gương mặt quen thuộc của Hoắc Diên Xuyên, người vừa mới trở về.
“Sao mua nhiều đồ thế này? Em cần gì cứ nói, bảo Trần Thụ đưa tới cho là được.”
“Không cần đâu, như vậy phiền lắm,” Khương Ngư đáp nhẹ nhàng, cố giữ giọng điệu tự nhiên. “Hơn nữa, em cũng muốn nhân tiện vào thành phố một chuyến.”
Cô không nói rõ lý do thật sự. Làm sao có thể nói thẳng với Hoắc Diên Xuyên rằng cô đang nỗ lực kiếm tiền để nhanh chóng ly hôn với anh?
May mắn thay, Hoắc Diên Xuyên không nghĩ quá sâu xa. Anh chỉ cảm thấy vóc dáng nhỏ nhắn của Khương Ngư ôm đống đồ nặng nề thế này hẳn là vất vả. Ánh mắt anh vô thức dừng lại trên người cô. Bộ quần áo mới làm nổi bật dáng vẻ mảnh mai nhưng không kém phần cuốn hút. Khuôn mặt xinh xắn, không còn khẩu trang che chắn, lấm tấm mồ hôi trông vừa bối rối vừa đáng yêu.
Bất giác, anh quay đi để tránh cảm giác bối rối không tên đang dâng lên trong lòng. Từ khi nào mà cô gái này đã âm thầm trưởng thành như vậy?
Hoắc Diên Xuyên mang túi đồ vào trong nhà nhưng chợt nhớ tới lời Khương Ngư vừa nói. “Cô có việc vào thành phố?” Câu hỏi vang lên trong tâm trí anh. Làm gì có ai mà cô quen biết trong thành phố này? Những người vợ của quân nhân, cô mới chỉ giao lưu đôi chút. Chẳng lẽ cô vào thành phố để gặp ai đó? Ý nghĩ ấy khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Đặt đồ vào bếp đi,” tiếng Khương Ngư kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hoắc Diên Xuyên liếc nhìn cô, định hỏi xem cô vào thành phố làm gì nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đặt đồ xuống. Anh đã phần nào hiểu được tính cách của Khương Ngư trong khoảng thời gian sống chung. Bề ngoài cô trông yếu đuối, nhưng thực chất lại rất kiên định, có chủ ý riêng, và luôn biết giữ chừng mực. Dù vậy, anh không thể không lo lắng. Ngộ nhỡ có ai đó làm ảnh hưởng đến cô thì sao? Nghĩ một lúc, anh vẫn không kìm được mà hỏi.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Cái hồ ly tinh này mỗi ngày đều chạy ra ngoài, mang về nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ Hoắc Diên Xuyên thực sự đưa tiền cho cô ta à? Hay là cô ta đã tìm được đàn ông khác tiêu tiền cho mình?"Ánh mắt Từ Mai trở nên sắc bén, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy đúng. "Chắc chắn là thế! Khuôn mặt đó, đi đứng đong đưa như vậy, chắc chắn là được đàn ông chăm sóc rồi! Hoắc Diên Xuyên luôn vắng mặt, con hồ ly tinh này chịu nổi sự nhàm chán sao?"Từ Mai thầm cười trong bụng, cảm thấy như mình đã phát hiện ra một bí mật lớn. Cô ta nghĩ mình sẽ làm thế nào để vạch trần Khương Ngư, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi trong đại viện quân khu này."Đấu với tôi sao? Cô còn non lắm!" Từ Mai thầm nghĩ, lòng đầy tự đắc.Dưới ánh nắng chiều nhạt dần, Khương Ngư vừa định xách túi đồ từ cổng vào nhà thì một cánh tay mạnh mẽ đã kịp thời giành lấy. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp gương mặt quen thuộc của Hoắc Diên Xuyên, người vừa mới trở về.“Sao mua nhiều đồ thế này? Em cần gì cứ nói, bảo Trần Thụ đưa tới cho là được.”“Không cần đâu, như vậy phiền lắm,” Khương Ngư đáp nhẹ nhàng, cố giữ giọng điệu tự nhiên. “Hơn nữa, em cũng muốn nhân tiện vào thành phố một chuyến.”Cô không nói rõ lý do thật sự. Làm sao có thể nói thẳng với Hoắc Diên Xuyên rằng cô đang nỗ lực kiếm tiền để nhanh chóng ly hôn với anh?May mắn thay, Hoắc Diên Xuyên không nghĩ quá sâu xa. Anh chỉ cảm thấy vóc dáng nhỏ nhắn của Khương Ngư ôm đống đồ nặng nề thế này hẳn là vất vả. Ánh mắt anh vô thức dừng lại trên người cô. Bộ quần áo mới làm nổi bật dáng vẻ mảnh mai nhưng không kém phần cuốn hút. Khuôn mặt xinh xắn, không còn khẩu trang che chắn, lấm tấm mồ hôi trông vừa bối rối vừa đáng yêu. Bất giác, anh quay đi để tránh cảm giác bối rối không tên đang dâng lên trong lòng. Từ khi nào mà cô gái này đã âm thầm trưởng thành như vậy?Hoắc Diên Xuyên mang túi đồ vào trong nhà nhưng chợt nhớ tới lời Khương Ngư vừa nói. “Cô có việc vào thành phố?” Câu hỏi vang lên trong tâm trí anh. Làm gì có ai mà cô quen biết trong thành phố này? Những người vợ của quân nhân, cô mới chỉ giao lưu đôi chút. Chẳng lẽ cô vào thành phố để gặp ai đó? Ý nghĩ ấy khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu.“Đặt đồ vào bếp đi,” tiếng Khương Ngư kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.Hoắc Diên Xuyên liếc nhìn cô, định hỏi xem cô vào thành phố làm gì nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đặt đồ xuống. Anh đã phần nào hiểu được tính cách của Khương Ngư trong khoảng thời gian sống chung. Bề ngoài cô trông yếu đuối, nhưng thực chất lại rất kiên định, có chủ ý riêng, và luôn biết giữ chừng mực. Dù vậy, anh không thể không lo lắng. Ngộ nhỡ có ai đó làm ảnh hưởng đến cô thì sao? Nghĩ một lúc, anh vẫn không kìm được mà hỏi.