Tác giả:

1. Ta là Phương Vũ. Lẽ ra, ta nên lập tức tìm đến cái chết, mới tỏ rõ được khí tiết trong sạch của Phương gia, không cùng bè cùng lũ với đám hoạn quan cấu kết. Nhưng ta đã không làm vậy. Ta cự tuyệt đề nghị vào chùa Bạch Vân làm ni cô của cha, vui vẻ nói: "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi." Trước mặt các vị trưởng lão trong tộc, ta nghiêm mặt nói: "Năm nay Ân Thôi mới hai mươi hai tuổi, đã là Cẩm Y Vệ Đồng tri chánh tam phẩm, nếu không phải tỷ tỷ nghĩ quẩn tự vẫn, con là một thứ nữ, nằm mơ cũng không dám mơ đến việc hắn làm phu quân của con." "Huống hồ hắn dung mạo đường hoàng, con vừa gặp đã động lòng, đừng nói là làm chính thê, cho dù làm thiếp, con cũng cam tâm tình nguyện." Lời nói của ta khiến các trưởng lão tức giận đến run người. Nhị gia gia bảy mươi ba tuổi run rẩy chỉ vào ta, mắng: "Vô liêm sỉ! Phương gia sao lại sinh ra đứa con gái vô liêm sỉ như ngươi!" Ông ấy có lẽ cảm thấy nhìn ta thêm một cái cũng làm ô uế mắt mình, bèn quay sang mắng cha ta: "Phương Đức Chiếu, nhìn con gái…

Chương 4: Chương 4

Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri ĐạoTác giả: Bất Tri ĐạoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình1. Ta là Phương Vũ. Lẽ ra, ta nên lập tức tìm đến cái chết, mới tỏ rõ được khí tiết trong sạch của Phương gia, không cùng bè cùng lũ với đám hoạn quan cấu kết. Nhưng ta đã không làm vậy. Ta cự tuyệt đề nghị vào chùa Bạch Vân làm ni cô của cha, vui vẻ nói: "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi." Trước mặt các vị trưởng lão trong tộc, ta nghiêm mặt nói: "Năm nay Ân Thôi mới hai mươi hai tuổi, đã là Cẩm Y Vệ Đồng tri chánh tam phẩm, nếu không phải tỷ tỷ nghĩ quẩn tự vẫn, con là một thứ nữ, nằm mơ cũng không dám mơ đến việc hắn làm phu quân của con." "Huống hồ hắn dung mạo đường hoàng, con vừa gặp đã động lòng, đừng nói là làm chính thê, cho dù làm thiếp, con cũng cam tâm tình nguyện." Lời nói của ta khiến các trưởng lão tức giận đến run người. Nhị gia gia bảy mươi ba tuổi run rẩy chỉ vào ta, mắng: "Vô liêm sỉ! Phương gia sao lại sinh ra đứa con gái vô liêm sỉ như ngươi!" Ông ấy có lẽ cảm thấy nhìn ta thêm một cái cũng làm ô uế mắt mình, bèn quay sang mắng cha ta: "Phương Đức Chiếu, nhìn con gái… Một giọng nói the thé vang lên: "Nam nhân có bốn niềm vui lớn, đứng đầu chính là đêm động phòng hoa chúc, Ân lão đệ, ta đây thì không thể vui vẻ được rồi, Ân lão đệ ngươi phải từ từ hưởng thụ đấy. Tiểu Phúc Tử, Tiểu Đức Tử, hai đứa bây hầu hạ ở ngoài cửa, nghe theo căn dặn của Ân đại nhân, chuẩn bị nước nóng cho Ân đại nhân.""Làm phiền Tôn đại giám, hôm nay Ân mỗ vui vẻ, đám người phía dưới đều đã uống rượu, làm phiền người của Tôn đại giám để ý thêm một chút."Là giọng của Ân Thôi.Ta cắn răng.Tôn đại giám ta biết, tên là Tôn Trung Lương, là đại thái giám được Hoàng thượng tin tưởng nhất, được gọi là Cửu Thiên Tuế. Hắn khét tiếng chuyên quyền. Mỗi lần nhắc đến tên hắn cha đều nghiến răng nghiến lợi.Rất nhiều người đều hận hắn, nhưng Hoàng thượng lại vô cùng tin tưởng hắn, không chỉ giao Vũ Lâm quân cho hắn, mà còn giao cả những tấu chương luận tội hắn cho hắn xử lý.Ân Thôi chính là cấu kết với hắn mới làm được Cẩm Y Vệ Đồng tri.Còn cấp trên trực tiếp của hắn, Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, không lâu sau khi Ân Thôi lên chức đã cáo bệnh về quê dưỡng bệnh. Cẩm Y Vệ trở thành nơi Ân Thôi một tay che trời, đi theo hắn g.i.ế.c không ít người.Trong số những người bị g.i.ế.c có người già, có nữ nhân trẻ em, có triều thần, có thường dân.Đều là những người Tôn Trung Lương muốn giết.Cửa tân phòng bị đẩy ra, Ân Thôi bước vào.Nhìn đôi giày da hươu dừng lại trước mặt ta, ta thấy may mắn vì khăn voan đỏ trên đầu chưa được vén lên, che đi vẻ chán ghét trên mặt ta.Đợi đến khi Ân Thôi dùng cân đồng tâm câu lên khăn voan, ta đã chỉnh đốn lại cảm xúc, e lệ uống cạn chén rượu giao bôi với hắn."A Vũ" hắn nhìn ta, ánh mắt dò xét, khóe môi nhếch lên, dường như đang cười, "Nàng nói nàng thích ta, để ta xem nàng thích ta đến mức nào."Lần đầu tiên ở gần Ân Thôi như vậy, ánh nến chiếu rõ khuôn mặt này, ta có chút lóa mắt.Ai có thể ngờ, Diêm La sống lại có một khuôn mặt được trời cao ưu ái.Người ta nói tâm sinh tướng, hắn là người xấu xa như vậy, đáng lẽ phải là tên xấu xí mới đúng."Phu quân." Ta gọi hắn bằng giọng nũng nịu.Sau đó đưa tay cởi ngọc bội trên eo hắn.Một đêm mưa gió, mưa bụi đọng thành giọt nước trên lá trúc, rơi xuống nhụy hoa lan.Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa, toàn thân ta đau nhức, bên cạnh không còn bóng dáng Ân Thôi."Phu nhân, nô tỳ Đào Chi, hầu hạ người rửa mặt chải đầu."Một đại nha hoàn bước đến."Đại nhân đâu rồi?" Ta hỏi nàng."Hình bộ có phạm nhân vượt ngục, đại nhân đi xử lý, trước khi đi có dặn nô tỳ không được làm phiền phu nhân, đợi phu nhân ngủ dậy tự nhiên."Nói xong, nàng cười với ta: "Phu nhân thật tốt số, có phu quân chu đáo như đại nhân."Ta cố gắng mỉm cười, hỏi nàng trước khi được sắp xếp đến hầu hạ ta, nàng làm việc ở đâu.Nàng nói trước đây nàng phụ trách mài mực cho Ân Thôi.Xem ra là người được sủng ái.Ta làm như vô tình, hỏi: "Ngày đó Phương Giao đến từ hôn, ngươi có nhìn thấy nàng không?"Ta không có người nào có thể sai khiến, muốn điều tra cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, thật khó khăn, chỉ có thể dò hỏi như vậy.Ta tưởng nàng sẽ im lặng không nói.Ai ngờ Đào Chi lại đáp ngay: "Lúc đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh đại nhân, Phương đại tiểu thư đến tìm đại nhân, nói mình đã có người trong lòng, muốn từ hôn. Đại nhân không đồng ý, bảo người trong lòng của Phương đại tiểu thư đến nói chuyện từ hôn với ngài, hoặc là để Phương đại nhân tự mình đến nói. Phương đại tiểu thư liền rời đi.""Nàng ấy ở trong phủ bao lâu?" Ta lại hỏi.Đào Chi nói: "Không đến một khắc trà."Ta nghi hoặc nhìn Đào Chi, Đào Chi như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, giải thích: "Đại nhân nói sau này nô tỳ là người của phu nhân, phu nhân hỏi gì nô tỳ đáp nấy, phu nhân bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ liền làm đó."Nàng ta trông rất chân thành.Nhưng ta không thể tin nàng, có thể nàng chỉ là diễn xuất quá giỏi.Theo lời nàng nói, tỷ tỷ không ở chỗ Ân Thôi lâu, sau khi rời khỏi Ân gia, rất có thể là đi tìm người trong lòng của nàng.

Một giọng nói the thé vang lên: "Nam nhân có bốn niềm vui lớn, đứng đầu chính là đêm động phòng hoa chúc, Ân lão đệ, ta đây thì không thể vui vẻ được rồi, Ân lão đệ ngươi phải từ từ hưởng thụ đấy. Tiểu Phúc Tử, Tiểu Đức Tử, hai đứa bây hầu hạ ở ngoài cửa, nghe theo căn dặn của Ân đại nhân, chuẩn bị nước nóng cho Ân đại nhân."

"Làm phiền Tôn đại giám, hôm nay Ân mỗ vui vẻ, đám người phía dưới đều đã uống rượu, làm phiền người của Tôn đại giám để ý thêm một chút."

Là giọng của Ân Thôi.

Ta cắn răng.

Tôn đại giám ta biết, tên là Tôn Trung Lương, là đại thái giám được Hoàng thượng tin tưởng nhất, được gọi là Cửu Thiên Tuế. Hắn khét tiếng chuyên quyền. Mỗi lần nhắc đến tên hắn cha đều nghiến răng nghiến lợi.

Rất nhiều người đều hận hắn, nhưng Hoàng thượng lại vô cùng tin tưởng hắn, không chỉ giao Vũ Lâm quân cho hắn, mà còn giao cả những tấu chương luận tội hắn cho hắn xử lý.

Ân Thôi chính là cấu kết với hắn mới làm được Cẩm Y Vệ Đồng tri.

Còn cấp trên trực tiếp của hắn, Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, không lâu sau khi Ân Thôi lên chức đã cáo bệnh về quê dưỡng bệnh. Cẩm Y Vệ trở thành nơi Ân Thôi một tay che trời, đi theo hắn g.i.ế.c không ít người.

Trong số những người bị g.i.ế.c có người già, có nữ nhân trẻ em, có triều thần, có thường dân.

Đều là những người Tôn Trung Lương muốn giết.

Cửa tân phòng bị đẩy ra, Ân Thôi bước vào.

Nhìn đôi giày da hươu dừng lại trước mặt ta, ta thấy may mắn vì khăn voan đỏ trên đầu chưa được vén lên, che đi vẻ chán ghét trên mặt ta.

Đợi đến khi Ân Thôi dùng cân đồng tâm câu lên khăn voan, ta đã chỉnh đốn lại cảm xúc, e lệ uống cạn chén rượu giao bôi với hắn.

"A Vũ" hắn nhìn ta, ánh mắt dò xét, khóe môi nhếch lên, dường như đang cười, "Nàng nói nàng thích ta, để ta xem nàng thích ta đến mức nào."

Lần đầu tiên ở gần Ân Thôi như vậy, ánh nến chiếu rõ khuôn mặt này, ta có chút lóa mắt.

Ai có thể ngờ, Diêm La sống lại có một khuôn mặt được trời cao ưu ái.

Người ta nói tâm sinh tướng, hắn là người xấu xa như vậy, đáng lẽ phải là tên xấu xí mới đúng.

"Phu quân." Ta gọi hắn bằng giọng nũng nịu.

Sau đó đưa tay cởi ngọc bội trên eo hắn.

Một đêm mưa gió, mưa bụi đọng thành giọt nước trên lá trúc, rơi xuống nhụy hoa lan.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa, toàn thân ta đau nhức, bên cạnh không còn bóng dáng Ân Thôi.

"Phu nhân, nô tỳ Đào Chi, hầu hạ người rửa mặt chải đầu."

Một đại nha hoàn bước đến.

"Đại nhân đâu rồi?" Ta hỏi nàng.

"Hình bộ có phạm nhân vượt ngục, đại nhân đi xử lý, trước khi đi có dặn nô tỳ không được làm phiền phu nhân, đợi phu nhân ngủ dậy tự nhiên."

Nói xong, nàng cười với ta: "Phu nhân thật tốt số, có phu quân chu đáo như đại nhân."

Ta cố gắng mỉm cười, hỏi nàng trước khi được sắp xếp đến hầu hạ ta, nàng làm việc ở đâu.

Nàng nói trước đây nàng phụ trách mài mực cho Ân Thôi.

Xem ra là người được sủng ái.

Ta làm như vô tình, hỏi: "Ngày đó Phương Giao đến từ hôn, ngươi có nhìn thấy nàng không?"

Ta không có người nào có thể sai khiến, muốn điều tra cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, thật khó khăn, chỉ có thể dò hỏi như vậy.

Ta tưởng nàng sẽ im lặng không nói.

Ai ngờ Đào Chi lại đáp ngay: "Lúc đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh đại nhân, Phương đại tiểu thư đến tìm đại nhân, nói mình đã có người trong lòng, muốn từ hôn. Đại nhân không đồng ý, bảo người trong lòng của Phương đại tiểu thư đến nói chuyện từ hôn với ngài, hoặc là để Phương đại nhân tự mình đến nói. Phương đại tiểu thư liền rời đi."

"Nàng ấy ở trong phủ bao lâu?" Ta lại hỏi.

Đào Chi nói: "Không đến một khắc trà."

Ta nghi hoặc nhìn Đào Chi, Đào Chi như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, giải thích: "Đại nhân nói sau này nô tỳ là người của phu nhân, phu nhân hỏi gì nô tỳ đáp nấy, phu nhân bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ liền làm đó."

Nàng ta trông rất chân thành.

Nhưng ta không thể tin nàng, có thể nàng chỉ là diễn xuất quá giỏi.

Theo lời nàng nói, tỷ tỷ không ở chỗ Ân Thôi lâu, sau khi rời khỏi Ân gia, rất có thể là đi tìm người trong lòng của nàng.

Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri ĐạoTác giả: Bất Tri ĐạoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình1. Ta là Phương Vũ. Lẽ ra, ta nên lập tức tìm đến cái chết, mới tỏ rõ được khí tiết trong sạch của Phương gia, không cùng bè cùng lũ với đám hoạn quan cấu kết. Nhưng ta đã không làm vậy. Ta cự tuyệt đề nghị vào chùa Bạch Vân làm ni cô của cha, vui vẻ nói: "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi." Trước mặt các vị trưởng lão trong tộc, ta nghiêm mặt nói: "Năm nay Ân Thôi mới hai mươi hai tuổi, đã là Cẩm Y Vệ Đồng tri chánh tam phẩm, nếu không phải tỷ tỷ nghĩ quẩn tự vẫn, con là một thứ nữ, nằm mơ cũng không dám mơ đến việc hắn làm phu quân của con." "Huống hồ hắn dung mạo đường hoàng, con vừa gặp đã động lòng, đừng nói là làm chính thê, cho dù làm thiếp, con cũng cam tâm tình nguyện." Lời nói của ta khiến các trưởng lão tức giận đến run người. Nhị gia gia bảy mươi ba tuổi run rẩy chỉ vào ta, mắng: "Vô liêm sỉ! Phương gia sao lại sinh ra đứa con gái vô liêm sỉ như ngươi!" Ông ấy có lẽ cảm thấy nhìn ta thêm một cái cũng làm ô uế mắt mình, bèn quay sang mắng cha ta: "Phương Đức Chiếu, nhìn con gái… Một giọng nói the thé vang lên: "Nam nhân có bốn niềm vui lớn, đứng đầu chính là đêm động phòng hoa chúc, Ân lão đệ, ta đây thì không thể vui vẻ được rồi, Ân lão đệ ngươi phải từ từ hưởng thụ đấy. Tiểu Phúc Tử, Tiểu Đức Tử, hai đứa bây hầu hạ ở ngoài cửa, nghe theo căn dặn của Ân đại nhân, chuẩn bị nước nóng cho Ân đại nhân.""Làm phiền Tôn đại giám, hôm nay Ân mỗ vui vẻ, đám người phía dưới đều đã uống rượu, làm phiền người của Tôn đại giám để ý thêm một chút."Là giọng của Ân Thôi.Ta cắn răng.Tôn đại giám ta biết, tên là Tôn Trung Lương, là đại thái giám được Hoàng thượng tin tưởng nhất, được gọi là Cửu Thiên Tuế. Hắn khét tiếng chuyên quyền. Mỗi lần nhắc đến tên hắn cha đều nghiến răng nghiến lợi.Rất nhiều người đều hận hắn, nhưng Hoàng thượng lại vô cùng tin tưởng hắn, không chỉ giao Vũ Lâm quân cho hắn, mà còn giao cả những tấu chương luận tội hắn cho hắn xử lý.Ân Thôi chính là cấu kết với hắn mới làm được Cẩm Y Vệ Đồng tri.Còn cấp trên trực tiếp của hắn, Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, không lâu sau khi Ân Thôi lên chức đã cáo bệnh về quê dưỡng bệnh. Cẩm Y Vệ trở thành nơi Ân Thôi một tay che trời, đi theo hắn g.i.ế.c không ít người.Trong số những người bị g.i.ế.c có người già, có nữ nhân trẻ em, có triều thần, có thường dân.Đều là những người Tôn Trung Lương muốn giết.Cửa tân phòng bị đẩy ra, Ân Thôi bước vào.Nhìn đôi giày da hươu dừng lại trước mặt ta, ta thấy may mắn vì khăn voan đỏ trên đầu chưa được vén lên, che đi vẻ chán ghét trên mặt ta.Đợi đến khi Ân Thôi dùng cân đồng tâm câu lên khăn voan, ta đã chỉnh đốn lại cảm xúc, e lệ uống cạn chén rượu giao bôi với hắn."A Vũ" hắn nhìn ta, ánh mắt dò xét, khóe môi nhếch lên, dường như đang cười, "Nàng nói nàng thích ta, để ta xem nàng thích ta đến mức nào."Lần đầu tiên ở gần Ân Thôi như vậy, ánh nến chiếu rõ khuôn mặt này, ta có chút lóa mắt.Ai có thể ngờ, Diêm La sống lại có một khuôn mặt được trời cao ưu ái.Người ta nói tâm sinh tướng, hắn là người xấu xa như vậy, đáng lẽ phải là tên xấu xí mới đúng."Phu quân." Ta gọi hắn bằng giọng nũng nịu.Sau đó đưa tay cởi ngọc bội trên eo hắn.Một đêm mưa gió, mưa bụi đọng thành giọt nước trên lá trúc, rơi xuống nhụy hoa lan.Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa, toàn thân ta đau nhức, bên cạnh không còn bóng dáng Ân Thôi."Phu nhân, nô tỳ Đào Chi, hầu hạ người rửa mặt chải đầu."Một đại nha hoàn bước đến."Đại nhân đâu rồi?" Ta hỏi nàng."Hình bộ có phạm nhân vượt ngục, đại nhân đi xử lý, trước khi đi có dặn nô tỳ không được làm phiền phu nhân, đợi phu nhân ngủ dậy tự nhiên."Nói xong, nàng cười với ta: "Phu nhân thật tốt số, có phu quân chu đáo như đại nhân."Ta cố gắng mỉm cười, hỏi nàng trước khi được sắp xếp đến hầu hạ ta, nàng làm việc ở đâu.Nàng nói trước đây nàng phụ trách mài mực cho Ân Thôi.Xem ra là người được sủng ái.Ta làm như vô tình, hỏi: "Ngày đó Phương Giao đến từ hôn, ngươi có nhìn thấy nàng không?"Ta không có người nào có thể sai khiến, muốn điều tra cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, thật khó khăn, chỉ có thể dò hỏi như vậy.Ta tưởng nàng sẽ im lặng không nói.Ai ngờ Đào Chi lại đáp ngay: "Lúc đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh đại nhân, Phương đại tiểu thư đến tìm đại nhân, nói mình đã có người trong lòng, muốn từ hôn. Đại nhân không đồng ý, bảo người trong lòng của Phương đại tiểu thư đến nói chuyện từ hôn với ngài, hoặc là để Phương đại nhân tự mình đến nói. Phương đại tiểu thư liền rời đi.""Nàng ấy ở trong phủ bao lâu?" Ta lại hỏi.Đào Chi nói: "Không đến một khắc trà."Ta nghi hoặc nhìn Đào Chi, Đào Chi như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, giải thích: "Đại nhân nói sau này nô tỳ là người của phu nhân, phu nhân hỏi gì nô tỳ đáp nấy, phu nhân bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ liền làm đó."Nàng ta trông rất chân thành.Nhưng ta không thể tin nàng, có thể nàng chỉ là diễn xuất quá giỏi.Theo lời nàng nói, tỷ tỷ không ở chỗ Ân Thôi lâu, sau khi rời khỏi Ân gia, rất có thể là đi tìm người trong lòng của nàng.

Chương 4: Chương 4