Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 152

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư liếc nhìn anh, không muốn đáp lại. Nhưng Hoắc Diên Xuyên, với đôi mắt tinh tường, đương nhiên nhận ra sự bướng bỉnh của cô. Anh tiếp tục:“Cho dù em giận anh thế nào, cũng đừng tự làm khó mình. Nếu em không thích anh thì cứ sai sử anh cũng được.”Lời nói của Hoắc Diên Xuyên khiến Khương Ngư không khỏi bật cười. Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến chuyện sai sử anh nhỉ? Một người như Hoắc Diên Xuyên, kiêu ngạo và cao cao tại thượng, mà phải cúi mình phục vụ cô, chẳng phải quá thú vị sao?Ý nghĩ đó khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hẳn. Cô nhìn anh, khẽ nhếch môi:“Được thôi, đây là chính anh nói đấy nhé. Bây giờ anh xoa bụng cho tôi đi. Nhưng nhớ, đừng có làm gì thừa thãi. Nếu không, tôi nhất định khiến anh phải hối hận.”Khương Ngư nói với vẻ “hung dữ”, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn của cô khiến sự hung dữ ấy chẳng khác gì một con mèo con đang giương nanh múa vuốt. Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.Nhưng ánh mắt Khương Ngư nhanh chóng rơi xuống phần bụng dưới của anh, như đang “cảnh cáo”. Sự uy hiếp ngầm ấy khiến Hoắc Diên Xuyên căng thẳng. Anh thở dài đầu hàng:“Được rồi, anh sẽ không làm gì cả.”Hoắc Diên Xuyên từ tốn đưa tay lên, cách một lớp áo xoa bụng cho cô. Động tác của anh tuy đơn giản, nhưng đúng là khiến Khương Ngư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.“Cách một lớp quần áo thế này, hiệu quả không tốt lắm đâu.”Anh buột miệng nói, hoàn toàn không mang ý đồ gì khác. Nhưng Khương Ngư lại dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ vén một góc áo nhỏ lên.Ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại của cô, cô khẽ hừ một tiếng. Âm thanh ấy, đối với cô là vì cảm giác nhột, nhưng vào tai Hoắc Diên Xuyên lại trở thành một tín hiệu không đơn giản.Gương mặt anh thoáng ửng đỏ. Anh bất giác đứng bật dậy, quay người rời đi:“À… anh đi ra ngoài trước đã.”Nhìn bóng lưng anh chạy trối chết, Khương Ngư không nhịn được nữa, ôm chăn cười phá lên.“Hoắc Diên Xuyên, anh cũng có ngày hôm nay. Bị một cô nhóc như tôi trêu chọc đến đỏ mặt, thú vị thật.”Những ngày sau đó, Khương Ngư cảm giác bản thân như được “vỗ béo”. Cô chẳng cần làm gì, mọi chuyện đều có Hoắc Diên Xuyên lo. Từ đồ ăn thức uống đến mọi việc trong nhà, tất cả đều được anh chuẩn bị tỉ mỉ.Những món ăn mà anh mua từ các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố đều là món bổ dưỡng, chất lượng cao. Mỗi ngày, đến giờ cơm, mùi thơm từ những món ăn ấy khiến Khương Ngư phải thèm thuồng, đến mức cô nghĩ mình chẳng khác gì một sản phụ đang ở cữ.Dĩ nhiên, sự xa hoa ấy cũng khiến nhiều người xung quanh ganh tị. Nhưng họ có ganh tị cũng chẳng làm được gì, bởi vì cuộc sống của đa số gia đình lúc bấy giờ đều eo hẹp.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư liếc nhìn anh, không muốn đáp lại. Nhưng Hoắc Diên Xuyên, với đôi mắt tinh tường, đương nhiên nhận ra sự bướng bỉnh của cô. Anh tiếp tục:“Cho dù em giận anh thế nào, cũng đừng tự làm khó mình. Nếu em không thích anh thì cứ sai sử anh cũng được.”Lời nói của Hoắc Diên Xuyên khiến Khương Ngư không khỏi bật cười. Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến chuyện sai sử anh nhỉ? Một người như Hoắc Diên Xuyên, kiêu ngạo và cao cao tại thượng, mà phải cúi mình phục vụ cô, chẳng phải quá thú vị sao?Ý nghĩ đó khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hẳn. Cô nhìn anh, khẽ nhếch môi:“Được thôi, đây là chính anh nói đấy nhé. Bây giờ anh xoa bụng cho tôi đi. Nhưng nhớ, đừng có làm gì thừa thãi. Nếu không, tôi nhất định khiến anh phải hối hận.”Khương Ngư nói với vẻ “hung dữ”, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn của cô khiến sự hung dữ ấy chẳng khác gì một con mèo con đang giương nanh múa vuốt. Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.Nhưng ánh mắt Khương Ngư nhanh chóng rơi xuống phần bụng dưới của anh, như đang “cảnh cáo”. Sự uy hiếp ngầm ấy khiến Hoắc Diên Xuyên căng thẳng. Anh thở dài đầu hàng:“Được rồi, anh sẽ không làm gì cả.”Hoắc Diên Xuyên từ tốn đưa tay lên, cách một lớp áo xoa bụng cho cô. Động tác của anh tuy đơn giản, nhưng đúng là khiến Khương Ngư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.“Cách một lớp quần áo thế này, hiệu quả không tốt lắm đâu.”Anh buột miệng nói, hoàn toàn không mang ý đồ gì khác. Nhưng Khương Ngư lại dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ vén một góc áo nhỏ lên.Ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại của cô, cô khẽ hừ một tiếng. Âm thanh ấy, đối với cô là vì cảm giác nhột, nhưng vào tai Hoắc Diên Xuyên lại trở thành một tín hiệu không đơn giản.Gương mặt anh thoáng ửng đỏ. Anh bất giác đứng bật dậy, quay người rời đi:“À… anh đi ra ngoài trước đã.”Nhìn bóng lưng anh chạy trối chết, Khương Ngư không nhịn được nữa, ôm chăn cười phá lên.“Hoắc Diên Xuyên, anh cũng có ngày hôm nay. Bị một cô nhóc như tôi trêu chọc đến đỏ mặt, thú vị thật.”Những ngày sau đó, Khương Ngư cảm giác bản thân như được “vỗ béo”. Cô chẳng cần làm gì, mọi chuyện đều có Hoắc Diên Xuyên lo. Từ đồ ăn thức uống đến mọi việc trong nhà, tất cả đều được anh chuẩn bị tỉ mỉ.Những món ăn mà anh mua từ các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố đều là món bổ dưỡng, chất lượng cao. Mỗi ngày, đến giờ cơm, mùi thơm từ những món ăn ấy khiến Khương Ngư phải thèm thuồng, đến mức cô nghĩ mình chẳng khác gì một sản phụ đang ở cữ.Dĩ nhiên, sự xa hoa ấy cũng khiến nhiều người xung quanh ganh tị. Nhưng họ có ganh tị cũng chẳng làm được gì, bởi vì cuộc sống của đa số gia đình lúc bấy giờ đều eo hẹp.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư liếc nhìn anh, không muốn đáp lại. Nhưng Hoắc Diên Xuyên, với đôi mắt tinh tường, đương nhiên nhận ra sự bướng bỉnh của cô. Anh tiếp tục:“Cho dù em giận anh thế nào, cũng đừng tự làm khó mình. Nếu em không thích anh thì cứ sai sử anh cũng được.”Lời nói của Hoắc Diên Xuyên khiến Khương Ngư không khỏi bật cười. Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến chuyện sai sử anh nhỉ? Một người như Hoắc Diên Xuyên, kiêu ngạo và cao cao tại thượng, mà phải cúi mình phục vụ cô, chẳng phải quá thú vị sao?Ý nghĩ đó khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hẳn. Cô nhìn anh, khẽ nhếch môi:“Được thôi, đây là chính anh nói đấy nhé. Bây giờ anh xoa bụng cho tôi đi. Nhưng nhớ, đừng có làm gì thừa thãi. Nếu không, tôi nhất định khiến anh phải hối hận.”Khương Ngư nói với vẻ “hung dữ”, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn của cô khiến sự hung dữ ấy chẳng khác gì một con mèo con đang giương nanh múa vuốt. Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.Nhưng ánh mắt Khương Ngư nhanh chóng rơi xuống phần bụng dưới của anh, như đang “cảnh cáo”. Sự uy hiếp ngầm ấy khiến Hoắc Diên Xuyên căng thẳng. Anh thở dài đầu hàng:“Được rồi, anh sẽ không làm gì cả.”Hoắc Diên Xuyên từ tốn đưa tay lên, cách một lớp áo xoa bụng cho cô. Động tác của anh tuy đơn giản, nhưng đúng là khiến Khương Ngư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.“Cách một lớp quần áo thế này, hiệu quả không tốt lắm đâu.”Anh buột miệng nói, hoàn toàn không mang ý đồ gì khác. Nhưng Khương Ngư lại dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ vén một góc áo nhỏ lên.Ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại của cô, cô khẽ hừ một tiếng. Âm thanh ấy, đối với cô là vì cảm giác nhột, nhưng vào tai Hoắc Diên Xuyên lại trở thành một tín hiệu không đơn giản.Gương mặt anh thoáng ửng đỏ. Anh bất giác đứng bật dậy, quay người rời đi:“À… anh đi ra ngoài trước đã.”Nhìn bóng lưng anh chạy trối chết, Khương Ngư không nhịn được nữa, ôm chăn cười phá lên.“Hoắc Diên Xuyên, anh cũng có ngày hôm nay. Bị một cô nhóc như tôi trêu chọc đến đỏ mặt, thú vị thật.”Những ngày sau đó, Khương Ngư cảm giác bản thân như được “vỗ béo”. Cô chẳng cần làm gì, mọi chuyện đều có Hoắc Diên Xuyên lo. Từ đồ ăn thức uống đến mọi việc trong nhà, tất cả đều được anh chuẩn bị tỉ mỉ.Những món ăn mà anh mua từ các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố đều là món bổ dưỡng, chất lượng cao. Mỗi ngày, đến giờ cơm, mùi thơm từ những món ăn ấy khiến Khương Ngư phải thèm thuồng, đến mức cô nghĩ mình chẳng khác gì một sản phụ đang ở cữ.Dĩ nhiên, sự xa hoa ấy cũng khiến nhiều người xung quanh ganh tị. Nhưng họ có ganh tị cũng chẳng làm được gì, bởi vì cuộc sống của đa số gia đình lúc bấy giờ đều eo hẹp.

Chương 152