Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 176

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cô băn khoăn: "Nhỡ đâu anh ấy bị cảm thì sao?" Nhưng rồi cô tự trấn an: "Với thể trạng của Hoắc Diên Xuyên, chắc không đến mức đó. Quan tâm đến anh ta còn chẳng bằng lo xong bài tập của mình." Nghĩ đến đây, cô lắc đầu, cố gắng tập trung.Một lát sau, Hoắc Diên Xuyên trở lại phòng, cả người toát ra hơi lạnh. Anh không nhìn Khương Ngư, chỉ im lặng kéo chăn mỏng của mình ra rồi nằm xuống. Khương Ngư nhìn anh, không nói gì, cũng tắt đèn đi ngủ.Hoắc Diên Xuyên dường như đã chìm vào một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cuộc sống hôn nhân của anh và Khương Ngư hiện lên, nhưng không giống thực tế. Khương Ngư dường như sống rất cô đơn, không bạn bè, không người thân. Phần lớn thời gian, cô chỉ ngồi một mình trong phòng. Anh mơ thấy mình bước vào, cô nở nụ cười rạng rỡ, nhưng sau khi anh nói gì đó, nụ cười ấy vụt tắt.Hình ảnh tiếp theo chuyển đến một căn nhà ở Bắc Kinh. Khương Ngư đang làm việc nhà, dù rõ ràng gia đình có người giúp việc. Rồi em gái anh, Hoắc Tú Tú, cùng nhiều người khác xuất hiện. Trong mơ, Khương Ngư khóc…Giấc mơ khiến anh cảm thấy lạ lùng, mọi thứ vừa chân thực, vừa mơ hồ. Thân thể anh lúc nóng, lúc lạnh, miệng lẩm bẩm nói mê sảng.Giữa đêm, Khương Ngư cảm thấy lạnh, mở mắt ra thì thấy bên ngoài tuyết đã rơi dày. Tiếng nói mê của Hoắc Diên Xuyên khiến cô giật mình. Cô bật đèn lên, thấy anh sắc mặt đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi. Cô liền sờ lên trán anh – quả nhiên, anh đã phát sốt."Hoắc Diên Xuyên! Anh tỉnh lại đi!" Cô vội lay anh.Hoắc Diên Xuyên mở mắt, ánh mắt mơ màng, ý thức mông lung."Anh bị cảm rồi! Không thể nằm đất được nữa. Lên giường đi!"Hoắc Diên Xuyên lúc này không còn tỉnh táo, chỉ theo bản năng dựa vào Khương Ngư. Nhưng cơ thể anh nặng hơn cô tưởng, suýt chút nữa làm cô ngã. Sau một hồi khó nhọc, cuối cùng cô cũng đỡ được anh lên giường.Mệt nhoài, cô định đi lấy nhiệt kế và thuốc cảm thì bị anh kéo tay giữ lại."Đừng đi, Khương Ngư… đừng đi." Giọng anh nhỏ nhẹ, yếu ớt, ánh mắt ngây thơ khiến cô không khỏi bất ngờ."Anh ngoan một chút. Tôi chỉ đi lấy đồ, sẽ quay lại ngay.""Thật không đi chứ?" Anh ngẩng lên hỏi, vẻ mặt như trẻ con."Ừ, không đi đâu.""Vậy… ngoắc tay nhé."Khương Ngư dở khóc dở cười trước sự ngây ngô của anh, nhưng vẫn chiều theo, ngoắc tay anh. Lúc này, Hoắc Diên Xuyên mới hài lòng, buông tay ra rồi nhắm mắt.Sau khi lấy nhiệt kế và thuốc cảm, cô nhanh chóng hạ sốt cho anh, vừa cho uống thuốc, vừa dùng khăn và rượu thuốc lau người. Cả đêm Khương Ngư chẳng được yên, bận rộn chăm sóc anh.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cô băn khoăn: "Nhỡ đâu anh ấy bị cảm thì sao?" Nhưng rồi cô tự trấn an: "Với thể trạng của Hoắc Diên Xuyên, chắc không đến mức đó. Quan tâm đến anh ta còn chẳng bằng lo xong bài tập của mình." Nghĩ đến đây, cô lắc đầu, cố gắng tập trung.Một lát sau, Hoắc Diên Xuyên trở lại phòng, cả người toát ra hơi lạnh. Anh không nhìn Khương Ngư, chỉ im lặng kéo chăn mỏng của mình ra rồi nằm xuống. Khương Ngư nhìn anh, không nói gì, cũng tắt đèn đi ngủ.Hoắc Diên Xuyên dường như đã chìm vào một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cuộc sống hôn nhân của anh và Khương Ngư hiện lên, nhưng không giống thực tế. Khương Ngư dường như sống rất cô đơn, không bạn bè, không người thân. Phần lớn thời gian, cô chỉ ngồi một mình trong phòng. Anh mơ thấy mình bước vào, cô nở nụ cười rạng rỡ, nhưng sau khi anh nói gì đó, nụ cười ấy vụt tắt.Hình ảnh tiếp theo chuyển đến một căn nhà ở Bắc Kinh. Khương Ngư đang làm việc nhà, dù rõ ràng gia đình có người giúp việc. Rồi em gái anh, Hoắc Tú Tú, cùng nhiều người khác xuất hiện. Trong mơ, Khương Ngư khóc…Giấc mơ khiến anh cảm thấy lạ lùng, mọi thứ vừa chân thực, vừa mơ hồ. Thân thể anh lúc nóng, lúc lạnh, miệng lẩm bẩm nói mê sảng.Giữa đêm, Khương Ngư cảm thấy lạnh, mở mắt ra thì thấy bên ngoài tuyết đã rơi dày. Tiếng nói mê của Hoắc Diên Xuyên khiến cô giật mình. Cô bật đèn lên, thấy anh sắc mặt đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi. Cô liền sờ lên trán anh – quả nhiên, anh đã phát sốt."Hoắc Diên Xuyên! Anh tỉnh lại đi!" Cô vội lay anh.Hoắc Diên Xuyên mở mắt, ánh mắt mơ màng, ý thức mông lung."Anh bị cảm rồi! Không thể nằm đất được nữa. Lên giường đi!"Hoắc Diên Xuyên lúc này không còn tỉnh táo, chỉ theo bản năng dựa vào Khương Ngư. Nhưng cơ thể anh nặng hơn cô tưởng, suýt chút nữa làm cô ngã. Sau một hồi khó nhọc, cuối cùng cô cũng đỡ được anh lên giường.Mệt nhoài, cô định đi lấy nhiệt kế và thuốc cảm thì bị anh kéo tay giữ lại."Đừng đi, Khương Ngư… đừng đi." Giọng anh nhỏ nhẹ, yếu ớt, ánh mắt ngây thơ khiến cô không khỏi bất ngờ."Anh ngoan một chút. Tôi chỉ đi lấy đồ, sẽ quay lại ngay.""Thật không đi chứ?" Anh ngẩng lên hỏi, vẻ mặt như trẻ con."Ừ, không đi đâu.""Vậy… ngoắc tay nhé."Khương Ngư dở khóc dở cười trước sự ngây ngô của anh, nhưng vẫn chiều theo, ngoắc tay anh. Lúc này, Hoắc Diên Xuyên mới hài lòng, buông tay ra rồi nhắm mắt.Sau khi lấy nhiệt kế và thuốc cảm, cô nhanh chóng hạ sốt cho anh, vừa cho uống thuốc, vừa dùng khăn và rượu thuốc lau người. Cả đêm Khương Ngư chẳng được yên, bận rộn chăm sóc anh.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cô băn khoăn: "Nhỡ đâu anh ấy bị cảm thì sao?" Nhưng rồi cô tự trấn an: "Với thể trạng của Hoắc Diên Xuyên, chắc không đến mức đó. Quan tâm đến anh ta còn chẳng bằng lo xong bài tập của mình." Nghĩ đến đây, cô lắc đầu, cố gắng tập trung.Một lát sau, Hoắc Diên Xuyên trở lại phòng, cả người toát ra hơi lạnh. Anh không nhìn Khương Ngư, chỉ im lặng kéo chăn mỏng của mình ra rồi nằm xuống. Khương Ngư nhìn anh, không nói gì, cũng tắt đèn đi ngủ.Hoắc Diên Xuyên dường như đã chìm vào một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cuộc sống hôn nhân của anh và Khương Ngư hiện lên, nhưng không giống thực tế. Khương Ngư dường như sống rất cô đơn, không bạn bè, không người thân. Phần lớn thời gian, cô chỉ ngồi một mình trong phòng. Anh mơ thấy mình bước vào, cô nở nụ cười rạng rỡ, nhưng sau khi anh nói gì đó, nụ cười ấy vụt tắt.Hình ảnh tiếp theo chuyển đến một căn nhà ở Bắc Kinh. Khương Ngư đang làm việc nhà, dù rõ ràng gia đình có người giúp việc. Rồi em gái anh, Hoắc Tú Tú, cùng nhiều người khác xuất hiện. Trong mơ, Khương Ngư khóc…Giấc mơ khiến anh cảm thấy lạ lùng, mọi thứ vừa chân thực, vừa mơ hồ. Thân thể anh lúc nóng, lúc lạnh, miệng lẩm bẩm nói mê sảng.Giữa đêm, Khương Ngư cảm thấy lạnh, mở mắt ra thì thấy bên ngoài tuyết đã rơi dày. Tiếng nói mê của Hoắc Diên Xuyên khiến cô giật mình. Cô bật đèn lên, thấy anh sắc mặt đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi. Cô liền sờ lên trán anh – quả nhiên, anh đã phát sốt."Hoắc Diên Xuyên! Anh tỉnh lại đi!" Cô vội lay anh.Hoắc Diên Xuyên mở mắt, ánh mắt mơ màng, ý thức mông lung."Anh bị cảm rồi! Không thể nằm đất được nữa. Lên giường đi!"Hoắc Diên Xuyên lúc này không còn tỉnh táo, chỉ theo bản năng dựa vào Khương Ngư. Nhưng cơ thể anh nặng hơn cô tưởng, suýt chút nữa làm cô ngã. Sau một hồi khó nhọc, cuối cùng cô cũng đỡ được anh lên giường.Mệt nhoài, cô định đi lấy nhiệt kế và thuốc cảm thì bị anh kéo tay giữ lại."Đừng đi, Khương Ngư… đừng đi." Giọng anh nhỏ nhẹ, yếu ớt, ánh mắt ngây thơ khiến cô không khỏi bất ngờ."Anh ngoan một chút. Tôi chỉ đi lấy đồ, sẽ quay lại ngay.""Thật không đi chứ?" Anh ngẩng lên hỏi, vẻ mặt như trẻ con."Ừ, không đi đâu.""Vậy… ngoắc tay nhé."Khương Ngư dở khóc dở cười trước sự ngây ngô của anh, nhưng vẫn chiều theo, ngoắc tay anh. Lúc này, Hoắc Diên Xuyên mới hài lòng, buông tay ra rồi nhắm mắt.Sau khi lấy nhiệt kế và thuốc cảm, cô nhanh chóng hạ sốt cho anh, vừa cho uống thuốc, vừa dùng khăn và rượu thuốc lau người. Cả đêm Khương Ngư chẳng được yên, bận rộn chăm sóc anh.

Chương 176