Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 218

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói xong, Từ Uyển vỗ nhẹ lên mặt Khương Ngư, giọng đầy mỉa mai:"Khuôn mặt này cũng đẹp đấy, mềm mại thật, nhưng tiếc là lại bị tát sưng lên. Thấy vậy tôi càng thêm yêu thích. Có điều, yên tâm đi, cô vốn dĩ thuộc về Ngưu Đản. Cô và anh ta sẽ sống rất ‘hạnh phúc’, sinh thật nhiều con. Nơi này không phải chỗ của cô, từ giờ cứ để tôi chăm sóc đoàn trưởng Hoắc thay cô nhé."Vương Lan Hoa, mẹ của Ngưu Đản, sốt ruột cắt ngang: "Thôi đủ rồi! Lắm lời làm gì? Mau mang con nhãi này đi!"Từ Uyển tỏ vẻ hài lòng: "Đương nhiên rồi."Khương Ngư lấy lại bình tĩnh, nhìn Từ Uyển chằm chằm: "Từ Uyển, chẳng lẽ cô không sợ Hoắc Diên Xuyên sao? Cô bán tôi cho đám người này, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"Nghe vậy, Từ Uyển bật cười khinh khỉnh: "Khương Ngư, cô nghĩ mình quan trọng đến mức đó sao? Hoa quốc lớn như vậy, chỉ cần thím Vương và Ngưu Đản đưa cô đến một xó xỉnh nào đó, cô nghĩ Hoắc Diên Xuyên có thể tìm ra cô à? Mơ đi! Lo mà yên phận làm vợ Ngưu Đản, sinh cho anh ta vài đứa trẻ là được rồi."Từ Uyển tiếp tục cười nhạt: "Thôi không nói nhiều nữa. Cô nghĩ kéo dài thời gian thì sẽ có ai đến cứu được cô chắc?"Sau đó, cô quay sang Vương Lan Hoa: "Thím à, con nhãi này trốn được một lần thì sẽ có lần sau. Tốt nhất thím cứ đánh cô ta ngất đi rồi mang đi cho nhanh."Vương Lan Hoa vốn đã tức giận vì chuyện mình bị mất một chiếc răng, liền đồng ý ngay. Bà ta bảo Ngưu Đản ra tay. Chỉ một cú đấm, Khương Ngư ngất lịm và bị Ngưu Đản vác lên vai, mang đi.Đám người Vương Lan Hoa nhanh chóng biến mất ở góc đường. Phía sau, khóe môi Từ Uyển nhếch lên một nụ cười thỏa mãn:"Tạm biệt, Khương Ngư."Khi tỉnh lại, Khương Ngư cảm thấy đầu óc choáng váng, trong mũi ngập tràn một mùi hôi khó chịu.Cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe kéo hàng. Bên cạnh, Vương Lan Hoa và Ngưu Đản ngủ ngon lành. Cơ thể cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.Ý nghĩ nhảy khỏi xe chợt lóe lên nhưng cô lập tức gạt đi. Nếu không may bị thương, cô sẽ chẳng thể chạy thoát.Cảm giác được hai người kia sắp tỉnh, Khương Ngư nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.Ngưu Đản cất giọng ngờ nghệch: "Mẹ ơi, sao vợ con còn chưa tỉnh?"Vương Lan Hoa trừng mắt nhìn Khương Ngư, giọng khó chịu: "Con bé này rồi sẽ tỉnh thôi, Đản à. Con cứ yên tâm."Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.Khương Ngư cảm thấy một chiếc bao tải lớn phủ lên người mình, sau đó bị ai đó khiêng đi.Ngưu Đản vui vẻ hỏi: "Mẹ, bao giờ thì vợ con có thể sinh em bé cho con?"Vương Lan Hoa cười đáp: "Đêm nay! Đêm nay Đản nhà ta sẽ làm chú rể!"Nghe thấy cuộc trò chuyện, bàn tay Khương Ngư siết chặt lại, trong lòng lạnh toát.Mặc dù vẫn nhắm mắt, nhưng cô không dám buông lỏng cảnh giác.Đột nhiên, Vương Lan Hoa tiến tới, nhìn thấy Khương Ngư vẫn bất tỉnh. Bà ta liền dội thẳng một chậu nước lạnh lên người cô.Khương Ngư giật mình mở mắt ra."Hừ, con ranh! Tối nay mày phải hầu hạ con trai tao cho tử tế! Nếu không, cứ liệu mà chịu hậu quả!"

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói xong, Từ Uyển vỗ nhẹ lên mặt Khương Ngư, giọng đầy mỉa mai:"Khuôn mặt này cũng đẹp đấy, mềm mại thật, nhưng tiếc là lại bị tát sưng lên. Thấy vậy tôi càng thêm yêu thích. Có điều, yên tâm đi, cô vốn dĩ thuộc về Ngưu Đản. Cô và anh ta sẽ sống rất ‘hạnh phúc’, sinh thật nhiều con. Nơi này không phải chỗ của cô, từ giờ cứ để tôi chăm sóc đoàn trưởng Hoắc thay cô nhé."Vương Lan Hoa, mẹ của Ngưu Đản, sốt ruột cắt ngang: "Thôi đủ rồi! Lắm lời làm gì? Mau mang con nhãi này đi!"Từ Uyển tỏ vẻ hài lòng: "Đương nhiên rồi."Khương Ngư lấy lại bình tĩnh, nhìn Từ Uyển chằm chằm: "Từ Uyển, chẳng lẽ cô không sợ Hoắc Diên Xuyên sao? Cô bán tôi cho đám người này, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"Nghe vậy, Từ Uyển bật cười khinh khỉnh: "Khương Ngư, cô nghĩ mình quan trọng đến mức đó sao? Hoa quốc lớn như vậy, chỉ cần thím Vương và Ngưu Đản đưa cô đến một xó xỉnh nào đó, cô nghĩ Hoắc Diên Xuyên có thể tìm ra cô à? Mơ đi! Lo mà yên phận làm vợ Ngưu Đản, sinh cho anh ta vài đứa trẻ là được rồi."Từ Uyển tiếp tục cười nhạt: "Thôi không nói nhiều nữa. Cô nghĩ kéo dài thời gian thì sẽ có ai đến cứu được cô chắc?"Sau đó, cô quay sang Vương Lan Hoa: "Thím à, con nhãi này trốn được một lần thì sẽ có lần sau. Tốt nhất thím cứ đánh cô ta ngất đi rồi mang đi cho nhanh."Vương Lan Hoa vốn đã tức giận vì chuyện mình bị mất một chiếc răng, liền đồng ý ngay. Bà ta bảo Ngưu Đản ra tay. Chỉ một cú đấm, Khương Ngư ngất lịm và bị Ngưu Đản vác lên vai, mang đi.Đám người Vương Lan Hoa nhanh chóng biến mất ở góc đường. Phía sau, khóe môi Từ Uyển nhếch lên một nụ cười thỏa mãn:"Tạm biệt, Khương Ngư."Khi tỉnh lại, Khương Ngư cảm thấy đầu óc choáng váng, trong mũi ngập tràn một mùi hôi khó chịu.Cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe kéo hàng. Bên cạnh, Vương Lan Hoa và Ngưu Đản ngủ ngon lành. Cơ thể cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.Ý nghĩ nhảy khỏi xe chợt lóe lên nhưng cô lập tức gạt đi. Nếu không may bị thương, cô sẽ chẳng thể chạy thoát.Cảm giác được hai người kia sắp tỉnh, Khương Ngư nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.Ngưu Đản cất giọng ngờ nghệch: "Mẹ ơi, sao vợ con còn chưa tỉnh?"Vương Lan Hoa trừng mắt nhìn Khương Ngư, giọng khó chịu: "Con bé này rồi sẽ tỉnh thôi, Đản à. Con cứ yên tâm."Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.Khương Ngư cảm thấy một chiếc bao tải lớn phủ lên người mình, sau đó bị ai đó khiêng đi.Ngưu Đản vui vẻ hỏi: "Mẹ, bao giờ thì vợ con có thể sinh em bé cho con?"Vương Lan Hoa cười đáp: "Đêm nay! Đêm nay Đản nhà ta sẽ làm chú rể!"Nghe thấy cuộc trò chuyện, bàn tay Khương Ngư siết chặt lại, trong lòng lạnh toát.Mặc dù vẫn nhắm mắt, nhưng cô không dám buông lỏng cảnh giác.Đột nhiên, Vương Lan Hoa tiến tới, nhìn thấy Khương Ngư vẫn bất tỉnh. Bà ta liền dội thẳng một chậu nước lạnh lên người cô.Khương Ngư giật mình mở mắt ra."Hừ, con ranh! Tối nay mày phải hầu hạ con trai tao cho tử tế! Nếu không, cứ liệu mà chịu hậu quả!"

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói xong, Từ Uyển vỗ nhẹ lên mặt Khương Ngư, giọng đầy mỉa mai:"Khuôn mặt này cũng đẹp đấy, mềm mại thật, nhưng tiếc là lại bị tát sưng lên. Thấy vậy tôi càng thêm yêu thích. Có điều, yên tâm đi, cô vốn dĩ thuộc về Ngưu Đản. Cô và anh ta sẽ sống rất ‘hạnh phúc’, sinh thật nhiều con. Nơi này không phải chỗ của cô, từ giờ cứ để tôi chăm sóc đoàn trưởng Hoắc thay cô nhé."Vương Lan Hoa, mẹ của Ngưu Đản, sốt ruột cắt ngang: "Thôi đủ rồi! Lắm lời làm gì? Mau mang con nhãi này đi!"Từ Uyển tỏ vẻ hài lòng: "Đương nhiên rồi."Khương Ngư lấy lại bình tĩnh, nhìn Từ Uyển chằm chằm: "Từ Uyển, chẳng lẽ cô không sợ Hoắc Diên Xuyên sao? Cô bán tôi cho đám người này, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"Nghe vậy, Từ Uyển bật cười khinh khỉnh: "Khương Ngư, cô nghĩ mình quan trọng đến mức đó sao? Hoa quốc lớn như vậy, chỉ cần thím Vương và Ngưu Đản đưa cô đến một xó xỉnh nào đó, cô nghĩ Hoắc Diên Xuyên có thể tìm ra cô à? Mơ đi! Lo mà yên phận làm vợ Ngưu Đản, sinh cho anh ta vài đứa trẻ là được rồi."Từ Uyển tiếp tục cười nhạt: "Thôi không nói nhiều nữa. Cô nghĩ kéo dài thời gian thì sẽ có ai đến cứu được cô chắc?"Sau đó, cô quay sang Vương Lan Hoa: "Thím à, con nhãi này trốn được một lần thì sẽ có lần sau. Tốt nhất thím cứ đánh cô ta ngất đi rồi mang đi cho nhanh."Vương Lan Hoa vốn đã tức giận vì chuyện mình bị mất một chiếc răng, liền đồng ý ngay. Bà ta bảo Ngưu Đản ra tay. Chỉ một cú đấm, Khương Ngư ngất lịm và bị Ngưu Đản vác lên vai, mang đi.Đám người Vương Lan Hoa nhanh chóng biến mất ở góc đường. Phía sau, khóe môi Từ Uyển nhếch lên một nụ cười thỏa mãn:"Tạm biệt, Khương Ngư."Khi tỉnh lại, Khương Ngư cảm thấy đầu óc choáng váng, trong mũi ngập tràn một mùi hôi khó chịu.Cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe kéo hàng. Bên cạnh, Vương Lan Hoa và Ngưu Đản ngủ ngon lành. Cơ thể cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.Ý nghĩ nhảy khỏi xe chợt lóe lên nhưng cô lập tức gạt đi. Nếu không may bị thương, cô sẽ chẳng thể chạy thoát.Cảm giác được hai người kia sắp tỉnh, Khương Ngư nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.Ngưu Đản cất giọng ngờ nghệch: "Mẹ ơi, sao vợ con còn chưa tỉnh?"Vương Lan Hoa trừng mắt nhìn Khương Ngư, giọng khó chịu: "Con bé này rồi sẽ tỉnh thôi, Đản à. Con cứ yên tâm."Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.Khương Ngư cảm thấy một chiếc bao tải lớn phủ lên người mình, sau đó bị ai đó khiêng đi.Ngưu Đản vui vẻ hỏi: "Mẹ, bao giờ thì vợ con có thể sinh em bé cho con?"Vương Lan Hoa cười đáp: "Đêm nay! Đêm nay Đản nhà ta sẽ làm chú rể!"Nghe thấy cuộc trò chuyện, bàn tay Khương Ngư siết chặt lại, trong lòng lạnh toát.Mặc dù vẫn nhắm mắt, nhưng cô không dám buông lỏng cảnh giác.Đột nhiên, Vương Lan Hoa tiến tới, nhìn thấy Khương Ngư vẫn bất tỉnh. Bà ta liền dội thẳng một chậu nước lạnh lên người cô.Khương Ngư giật mình mở mắt ra."Hừ, con ranh! Tối nay mày phải hầu hạ con trai tao cho tử tế! Nếu không, cứ liệu mà chịu hậu quả!"

Chương 218