Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 244

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói đến đây, anh liếc nhìn Khương Ngư, ánh mắt như có điều gì đó muốn nói nhưng lại ngập ngừng.“Anh làm sao thế?” Khương Ngư hỏi, hơi nhướn mày.“Không có gì.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Anh đang nghĩ, dù không về nhà ăn tết, cũng nên mua vài món gửi về. Như thế thì ở nhà cũng không có lý do để bới móc gì.”Khương Ngư im lặng, mím môi. Tặng quà cho Tống Phương và Hoắc Tú Tú – mẹ và em gái của Hoắc Diên Xuyên – không phải điều cô muốn chút nào. Cô nhớ rõ kiếp trước, khi cô còn chưa có việc làm, mọi chi tiêu trong nhà đều do Hoắc Diên Xuyên gánh vác. Vì vậy, Tống Phương thường xuyên nói bóng gió, rằng cô chỉ là một con nhóc quê mùa, dựa vào con trai bà để sống như một thiếu phu nhân, còn Hoắc Diên Xuyên thì làm việc vất vả bên ngoài.Quà cáp gửi về ngày lễ tết càng không khiến hai người đó hài lòng. Nếu quà đắt, họ trách cô hoang phí; nếu rẻ, họ lại nói cô không có tâm. Vì thế, Khương Ngư chẳng muốn tự chuốc phiền phức. Cô hiểu ý của Hoắc Diên Xuyên, rằng anh muốn cô mua quà để ghi điểm với Tống Phương. Nhưng cô thì nghĩ khác: cô kết hôn với anh, không phải với mẹ và em gái anh.Suy nghĩ ấy khiến cô dứt khoát từ chối.“Được thôi, nếu anh muốn mua gì gửi về thì em có thể đi cùng anh.”“Khương Ngư, ý anh không phải vậy. Em có thể tự chọn vài món tặng mẹ và em gái anh. Tiền anh sẽ chi, chỉ cần coi như tấm lòng của em là được. Anh là đàn ông, tặng quà không phù hợp bằng em đâu.”Hoắc Diên Xuyên nói, giọng điệu chân thành, như thể anh thật sự đang nghĩ cho cô. Nhưng Khương Ngư vẫn lắc đầu.“Anh yên tâm, dù anh mua gì họ cũng sẽ vui. Nhưng nếu em mua, chưa chắc đã được như vậy. Em là người từ quê lên, chưa hiểu nhiều chuyện, cũng không ở chung với họ bao lâu. Nếu quà không hợp ý, chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?”Lời cô thẳng thắn đến mức Hoắc Diên Xuyên không biết phản bác thế nào. Anh biết rõ lý do cô đưa ra chỉ là cái cớ. Khương Ngư không phải người kém tinh tế, quà cô chuẩn bị cho các đồng nghiệp ở xưởng đều rất vừa ý. Nhưng nhìn thái độ cương quyết của cô, anh đành im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận, sợ phá hỏng bầu không khí vui vẻ.“Thôi được rồi, để anh tự mua vậy. Nói là em chọn cũng được.”Hoắc Diên Xuyên thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm quyết định.May mắn là đồ ăn cũng đã được dọn ra. Tại tiệm ăn này, khách phải tự mình đến lấy món, nhưng cô phục vụ ban nãy lại chủ động mang đồ ăn đến bàn. Cô nàng cẩn thận đặt từng món xuống, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ khi nhìn Hoắc Diên Xuyên.

Nói đến đây, anh liếc nhìn Khương Ngư, ánh mắt như có điều gì đó muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

“Anh làm sao thế?” Khương Ngư hỏi, hơi nhướn mày.

“Không có gì.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Anh đang nghĩ, dù không về nhà ăn tết, cũng nên mua vài món gửi về. Như thế thì ở nhà cũng không có lý do để bới móc gì.”

Khương Ngư im lặng, mím môi. Tặng quà cho Tống Phương và Hoắc Tú Tú – mẹ và em gái của Hoắc Diên Xuyên – không phải điều cô muốn chút nào. Cô nhớ rõ kiếp trước, khi cô còn chưa có việc làm, mọi chi tiêu trong nhà đều do Hoắc Diên Xuyên gánh vác. Vì vậy, Tống Phương thường xuyên nói bóng gió, rằng cô chỉ là một con nhóc quê mùa, dựa vào con trai bà để sống như một thiếu phu nhân, còn Hoắc Diên Xuyên thì làm việc vất vả bên ngoài.

Quà cáp gửi về ngày lễ tết càng không khiến hai người đó hài lòng. Nếu quà đắt, họ trách cô hoang phí; nếu rẻ, họ lại nói cô không có tâm. Vì thế, Khương Ngư chẳng muốn tự chuốc phiền phức. Cô hiểu ý của Hoắc Diên Xuyên, rằng anh muốn cô mua quà để ghi điểm với Tống Phương. Nhưng cô thì nghĩ khác: cô kết hôn với anh, không phải với mẹ và em gái anh.

Suy nghĩ ấy khiến cô dứt khoát từ chối.

“Được thôi, nếu anh muốn mua gì gửi về thì em có thể đi cùng anh.”

“Khương Ngư, ý anh không phải vậy. Em có thể tự chọn vài món tặng mẹ và em gái anh. Tiền anh sẽ chi, chỉ cần coi như tấm lòng của em là được. Anh là đàn ông, tặng quà không phù hợp bằng em đâu.”

Hoắc Diên Xuyên nói, giọng điệu chân thành, như thể anh thật sự đang nghĩ cho cô. Nhưng Khương Ngư vẫn lắc đầu.

“Anh yên tâm, dù anh mua gì họ cũng sẽ vui. Nhưng nếu em mua, chưa chắc đã được như vậy. Em là người từ quê lên, chưa hiểu nhiều chuyện, cũng không ở chung với họ bao lâu. Nếu quà không hợp ý, chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?”

Lời cô thẳng thắn đến mức Hoắc Diên Xuyên không biết phản bác thế nào. Anh biết rõ lý do cô đưa ra chỉ là cái cớ. Khương Ngư không phải người kém tinh tế, quà cô chuẩn bị cho các đồng nghiệp ở xưởng đều rất vừa ý. Nhưng nhìn thái độ cương quyết của cô, anh đành im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận, sợ phá hỏng bầu không khí vui vẻ.

“Thôi được rồi, để anh tự mua vậy. Nói là em chọn cũng được.”

Hoắc Diên Xuyên thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm quyết định.

May mắn là đồ ăn cũng đã được dọn ra. Tại tiệm ăn này, khách phải tự mình đến lấy món, nhưng cô phục vụ ban nãy lại chủ động mang đồ ăn đến bàn. Cô nàng cẩn thận đặt từng món xuống, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ khi nhìn Hoắc Diên Xuyên.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói đến đây, anh liếc nhìn Khương Ngư, ánh mắt như có điều gì đó muốn nói nhưng lại ngập ngừng.“Anh làm sao thế?” Khương Ngư hỏi, hơi nhướn mày.“Không có gì.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Anh đang nghĩ, dù không về nhà ăn tết, cũng nên mua vài món gửi về. Như thế thì ở nhà cũng không có lý do để bới móc gì.”Khương Ngư im lặng, mím môi. Tặng quà cho Tống Phương và Hoắc Tú Tú – mẹ và em gái của Hoắc Diên Xuyên – không phải điều cô muốn chút nào. Cô nhớ rõ kiếp trước, khi cô còn chưa có việc làm, mọi chi tiêu trong nhà đều do Hoắc Diên Xuyên gánh vác. Vì vậy, Tống Phương thường xuyên nói bóng gió, rằng cô chỉ là một con nhóc quê mùa, dựa vào con trai bà để sống như một thiếu phu nhân, còn Hoắc Diên Xuyên thì làm việc vất vả bên ngoài.Quà cáp gửi về ngày lễ tết càng không khiến hai người đó hài lòng. Nếu quà đắt, họ trách cô hoang phí; nếu rẻ, họ lại nói cô không có tâm. Vì thế, Khương Ngư chẳng muốn tự chuốc phiền phức. Cô hiểu ý của Hoắc Diên Xuyên, rằng anh muốn cô mua quà để ghi điểm với Tống Phương. Nhưng cô thì nghĩ khác: cô kết hôn với anh, không phải với mẹ và em gái anh.Suy nghĩ ấy khiến cô dứt khoát từ chối.“Được thôi, nếu anh muốn mua gì gửi về thì em có thể đi cùng anh.”“Khương Ngư, ý anh không phải vậy. Em có thể tự chọn vài món tặng mẹ và em gái anh. Tiền anh sẽ chi, chỉ cần coi như tấm lòng của em là được. Anh là đàn ông, tặng quà không phù hợp bằng em đâu.”Hoắc Diên Xuyên nói, giọng điệu chân thành, như thể anh thật sự đang nghĩ cho cô. Nhưng Khương Ngư vẫn lắc đầu.“Anh yên tâm, dù anh mua gì họ cũng sẽ vui. Nhưng nếu em mua, chưa chắc đã được như vậy. Em là người từ quê lên, chưa hiểu nhiều chuyện, cũng không ở chung với họ bao lâu. Nếu quà không hợp ý, chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?”Lời cô thẳng thắn đến mức Hoắc Diên Xuyên không biết phản bác thế nào. Anh biết rõ lý do cô đưa ra chỉ là cái cớ. Khương Ngư không phải người kém tinh tế, quà cô chuẩn bị cho các đồng nghiệp ở xưởng đều rất vừa ý. Nhưng nhìn thái độ cương quyết của cô, anh đành im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận, sợ phá hỏng bầu không khí vui vẻ.“Thôi được rồi, để anh tự mua vậy. Nói là em chọn cũng được.”Hoắc Diên Xuyên thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm quyết định.May mắn là đồ ăn cũng đã được dọn ra. Tại tiệm ăn này, khách phải tự mình đến lấy món, nhưng cô phục vụ ban nãy lại chủ động mang đồ ăn đến bàn. Cô nàng cẩn thận đặt từng món xuống, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ khi nhìn Hoắc Diên Xuyên.

Chương 244