Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 280
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Hoắc Diên Xuyên nhíu mày nhìn vết đỏ trên mặt Nhạc Hồng Linh. Dù trong lòng không hoàn toàn tin lời cô ta, nhưng anh cũng hiểu rằng tính cách Khương Ngư đôi lúc khó nhẫn nhịn. Anh thầm nghĩ, có khi nào cô nổi giận thật và ra tay với Nhạc Hồng Linh không? Anh lại lo lắng không biết tay cô có đau không sau cú tát kia.Tuy trong lòng chán ghét Nhạc Hồng Linh, nhưng Hoắc Diên Xuyên không để lộ ra ngoài. Cô ta vẫn còn hữu dụng với nhiệm vụ hiện tại.“Thật sao? Có lẽ tâm trạng của Khương Ngư không tốt, em cũng đừng để bụng. Đây, cầm lấy mười đồng, mua thuốc mỡ về mà bôi.”Nhạc Hồng Linh thoáng không vui vì thái độ hờ hững của Hoắc Diên Xuyên, nhưng cô ta biết không thể ép anh quá.“Diên Xuyên, anh tốt với em quá. Em không trách Khương Ngư đâu, dù sao thì cô ấy cũng có lý do để không vui. Chúng ta mới là người có lỗi với cô ấy. Sau này, nếu thật sự ở bên nhau, chúng ta có thể bù đắp cho cô ấy bằng một khoản tiền.”Câu nói của Nhạc Hồng Linh như một mũi dao cắm sâu vào lòng Hoắc Diên Xuyên. Anh nghiến răng, cảm giác bất lực và tức giận dâng trào. Anh không muốn Khương Ngư phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng tình hình trước mắt quá phức tạp, anh không thể để cô bị cuốn vào.Khi về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên thấy Khương Ngư ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cô không mang tất, đôi chân trắng nõn gác lên ghế. Anh bước đến, nhẹ nhàng đặt chân cô vào tay mình.“Sao em không đi tất? Không lạnh à?”Khương Ngư nhướng mày, giọng điệu đầy châm chọc:“Hừ, anh còn biết đường về nhà à? Không phải mấy hôm nay anh rất thân thiết với Nhạc Hồng Linh sao? Anh thích cô ta rồi à?”Hoắc Diên Xuyên giật mình, vội giải thích:“Không phải đâu, Khương Ngư. Em đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là nhiệm vụ thôi.”“Nhiệm vụ? Vậy sao em ngửi thấy mùi nước hoa trên áo anh? Em không dùng nước hoa, nhưng Nhạc Hồng Linh thì có rất nhiều.”Hoắc Diên Xuyên im lặng một lúc, rồi đổi chủ đề:“Sao em lại nghỉ việc ở xưởng thế?”“Em không muốn làm nữa.”“Cũng tốt. Anh sẽ nuôi em. Hay em về Kinh Thị ở một thời gian, thay đổi không khí?”Ánh mắt Khương Ngư tối lại, giọng nói lạnh nhạt:“Ý anh là muốn đuổi em đi à?”“Không, không phải. Chỉ là gần đây anh bận nhiệm vụ, sợ không chăm sóc được cho em.”Khương Ngư muốn hỏi thêm, nhưng Hoắc Diên Xuyên lại lảng tránh, không trả lời gì thêm.Một ngày nọ, Nhạc Hồng Linh bất ngờ hẹn gặp Khương Ngư tại một quán cà phê trong thành phố.Khương Ngư ngồi xuống ghế, ánh mắt không che giấu sự lạnh lùng:“Nói đi, cô muốn gì?”Nhạc Hồng Linh khẽ nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt điềm nhiên nhưng tay lại vô tình đặt lên bụng.“Tôi có thai rồi.”Khương Ngư nhướng mày, giọng nói không chút cảm xúc:“Vậy thì sao?”“Là con của Diên Xuyên.”
Hoắc Diên Xuyên nhíu mày nhìn vết đỏ trên mặt Nhạc Hồng Linh. Dù trong lòng không hoàn toàn tin lời cô ta, nhưng anh cũng hiểu rằng tính cách Khương Ngư đôi lúc khó nhẫn nhịn. Anh thầm nghĩ, có khi nào cô nổi giận thật và ra tay với Nhạc Hồng Linh không? Anh lại lo lắng không biết tay cô có đau không sau cú tát kia.
Tuy trong lòng chán ghét Nhạc Hồng Linh, nhưng Hoắc Diên Xuyên không để lộ ra ngoài. Cô ta vẫn còn hữu dụng với nhiệm vụ hiện tại.
“Thật sao? Có lẽ tâm trạng của Khương Ngư không tốt, em cũng đừng để bụng. Đây, cầm lấy mười đồng, mua thuốc mỡ về mà bôi.”
Nhạc Hồng Linh thoáng không vui vì thái độ hờ hững của Hoắc Diên Xuyên, nhưng cô ta biết không thể ép anh quá.
“Diên Xuyên, anh tốt với em quá. Em không trách Khương Ngư đâu, dù sao thì cô ấy cũng có lý do để không vui. Chúng ta mới là người có lỗi với cô ấy. Sau này, nếu thật sự ở bên nhau, chúng ta có thể bù đắp cho cô ấy bằng một khoản tiền.”
Câu nói của Nhạc Hồng Linh như một mũi dao cắm sâu vào lòng Hoắc Diên Xuyên. Anh nghiến răng, cảm giác bất lực và tức giận dâng trào. Anh không muốn Khương Ngư phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng tình hình trước mắt quá phức tạp, anh không thể để cô bị cuốn vào.
Khi về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên thấy Khương Ngư ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cô không mang tất, đôi chân trắng nõn gác lên ghế. Anh bước đến, nhẹ nhàng đặt chân cô vào tay mình.
“Sao em không đi tất? Không lạnh à?”
Khương Ngư nhướng mày, giọng điệu đầy châm chọc:
“Hừ, anh còn biết đường về nhà à? Không phải mấy hôm nay anh rất thân thiết với Nhạc Hồng Linh sao? Anh thích cô ta rồi à?”
Hoắc Diên Xuyên giật mình, vội giải thích:
“Không phải đâu, Khương Ngư. Em đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là nhiệm vụ thôi.”
“Nhiệm vụ? Vậy sao em ngửi thấy mùi nước hoa trên áo anh? Em không dùng nước hoa, nhưng Nhạc Hồng Linh thì có rất nhiều.”
Hoắc Diên Xuyên im lặng một lúc, rồi đổi chủ đề:
“Sao em lại nghỉ việc ở xưởng thế?”
“Em không muốn làm nữa.”
“Cũng tốt. Anh sẽ nuôi em. Hay em về Kinh Thị ở một thời gian, thay đổi không khí?”
Ánh mắt Khương Ngư tối lại, giọng nói lạnh nhạt:
“Ý anh là muốn đuổi em đi à?”
“Không, không phải. Chỉ là gần đây anh bận nhiệm vụ, sợ không chăm sóc được cho em.”
Khương Ngư muốn hỏi thêm, nhưng Hoắc Diên Xuyên lại lảng tránh, không trả lời gì thêm.
Một ngày nọ, Nhạc Hồng Linh bất ngờ hẹn gặp Khương Ngư tại một quán cà phê trong thành phố.
Khương Ngư ngồi xuống ghế, ánh mắt không che giấu sự lạnh lùng:
“Nói đi, cô muốn gì?”
Nhạc Hồng Linh khẽ nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt điềm nhiên nhưng tay lại vô tình đặt lên bụng.
“Tôi có thai rồi.”
Khương Ngư nhướng mày, giọng nói không chút cảm xúc:
“Vậy thì sao?”
“Là con của Diên Xuyên.”
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Hoắc Diên Xuyên nhíu mày nhìn vết đỏ trên mặt Nhạc Hồng Linh. Dù trong lòng không hoàn toàn tin lời cô ta, nhưng anh cũng hiểu rằng tính cách Khương Ngư đôi lúc khó nhẫn nhịn. Anh thầm nghĩ, có khi nào cô nổi giận thật và ra tay với Nhạc Hồng Linh không? Anh lại lo lắng không biết tay cô có đau không sau cú tát kia.Tuy trong lòng chán ghét Nhạc Hồng Linh, nhưng Hoắc Diên Xuyên không để lộ ra ngoài. Cô ta vẫn còn hữu dụng với nhiệm vụ hiện tại.“Thật sao? Có lẽ tâm trạng của Khương Ngư không tốt, em cũng đừng để bụng. Đây, cầm lấy mười đồng, mua thuốc mỡ về mà bôi.”Nhạc Hồng Linh thoáng không vui vì thái độ hờ hững của Hoắc Diên Xuyên, nhưng cô ta biết không thể ép anh quá.“Diên Xuyên, anh tốt với em quá. Em không trách Khương Ngư đâu, dù sao thì cô ấy cũng có lý do để không vui. Chúng ta mới là người có lỗi với cô ấy. Sau này, nếu thật sự ở bên nhau, chúng ta có thể bù đắp cho cô ấy bằng một khoản tiền.”Câu nói của Nhạc Hồng Linh như một mũi dao cắm sâu vào lòng Hoắc Diên Xuyên. Anh nghiến răng, cảm giác bất lực và tức giận dâng trào. Anh không muốn Khương Ngư phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng tình hình trước mắt quá phức tạp, anh không thể để cô bị cuốn vào.Khi về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên thấy Khương Ngư ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cô không mang tất, đôi chân trắng nõn gác lên ghế. Anh bước đến, nhẹ nhàng đặt chân cô vào tay mình.“Sao em không đi tất? Không lạnh à?”Khương Ngư nhướng mày, giọng điệu đầy châm chọc:“Hừ, anh còn biết đường về nhà à? Không phải mấy hôm nay anh rất thân thiết với Nhạc Hồng Linh sao? Anh thích cô ta rồi à?”Hoắc Diên Xuyên giật mình, vội giải thích:“Không phải đâu, Khương Ngư. Em đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là nhiệm vụ thôi.”“Nhiệm vụ? Vậy sao em ngửi thấy mùi nước hoa trên áo anh? Em không dùng nước hoa, nhưng Nhạc Hồng Linh thì có rất nhiều.”Hoắc Diên Xuyên im lặng một lúc, rồi đổi chủ đề:“Sao em lại nghỉ việc ở xưởng thế?”“Em không muốn làm nữa.”“Cũng tốt. Anh sẽ nuôi em. Hay em về Kinh Thị ở một thời gian, thay đổi không khí?”Ánh mắt Khương Ngư tối lại, giọng nói lạnh nhạt:“Ý anh là muốn đuổi em đi à?”“Không, không phải. Chỉ là gần đây anh bận nhiệm vụ, sợ không chăm sóc được cho em.”Khương Ngư muốn hỏi thêm, nhưng Hoắc Diên Xuyên lại lảng tránh, không trả lời gì thêm.Một ngày nọ, Nhạc Hồng Linh bất ngờ hẹn gặp Khương Ngư tại một quán cà phê trong thành phố.Khương Ngư ngồi xuống ghế, ánh mắt không che giấu sự lạnh lùng:“Nói đi, cô muốn gì?”Nhạc Hồng Linh khẽ nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt điềm nhiên nhưng tay lại vô tình đặt lên bụng.“Tôi có thai rồi.”Khương Ngư nhướng mày, giọng nói không chút cảm xúc:“Vậy thì sao?”“Là con của Diên Xuyên.”