Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 291

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói xong, cô mở cửa, bước vào ghế sau mà không chút do dự.Nhạc Hồng Linh cười khẽ, lẩm bẩm như vô tình mà hữu ý."Phụ nữ ấy mà, biết tỏ ra yếu đuối đúng lúc mới là khôn ngoan nhất.".................Từ lúc khởi hành cho đến khi xe lăn bánh trên con đường dẫn lên núi Thanh Nguyệt, Khương Ngư cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật hai bên đường dần thay đổi, những dãy núi trập trùng kéo dài bất tận, ánh nắng chiều tà rải xuống những mảng sáng tối đan xen, đẹp như một bức tranh thủy mặc.Nhưng trong xe lại chẳng hề yên tĩnh.Nhạc Hồng Linh dường như rất hào hứng, líu ríu trò chuyện không ngừng, giọng nói ngọt ngào như một con chim sẻ nhỏ."Diên Xuyên, nơi này đẹp thật! Em ở nước ngoài cũng chưa từng thấy cảnh sắc nào thế này!""Diên Xuyên, anh lái xe thật vững, đường núi quanh co như vậy mà em cũng không hề thấy chóng mặt!""Diên Xuyên, anh có khát không? Có đói bụng không? Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút nhé?"Từng câu từng chữ của cô ta cứ vang lên suốt cả quãng đường, không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.Ngồi ở ghế sau, Khương Ngư nghe đến nhức cả đầu, nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng.Hoắc Diên Xuyên hiển nhiên cũng không mấy kiên nhẫn, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng thuận miệng đáp lại một tiếng: "Ừ."Nhạc Hồng Linh không vì thế mà chán nản, ngược lại còn cười dịu dàng, đôi mắt đong đầy ý cười, thi thoảng lại nhìn trộm Hoắc Diên Xuyên qua kính chiếu hậu.Cô ta ngắm gương mặt góc cạnh của anh, ánh nắng bên ngoài len qua khe cửa, phản chiếu trên đường nét rắn rỏi ấy, khiến anh càng trở nên cuốn hút hơn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút se lạnh của vùng núi, nhưng Nhạc Hồng Linh lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.So với quãng thời gian dài huấn luyện vất vả không thấy mặt trời, hiện tại giống như một giấc mơ đẹp đẽ. Nếu như cô ta và Hoắc Diên Xuyên có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này, thì thật tốt biết bao.Đứa bé kia, hiện tại còn rất nhỏ, hoàn toàn có thể do cô ta một tay nuôi dưỡng. Chỉ cần có đứa bé này trong tay, Hoắc Diên Xuyên dù có muốn cũng không thể rời xa cô ta được. Đến lúc đó, bọn họ có thể sống như một cặp vợ chồng thực sự, có một gia đình hoàn chỉnh.Nhạc Hồng Linh càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đến mức gương mặt cũng ửng đỏ. Chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành, cô ta sẽ tìm cơ hội đưa Hoắc Diên Xuyên ra nước ngoài, bắt đầu lại từ đầu. Với năng lực của anh, ở bất cứ đâu cũng có thể gây dựng sự nghiệp, không cần phải trói buộc với những ràng buộc cũ nữa.Cô ta không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa có được cảm giác vui vẻ như vậy.Chỉ là, có một điều không thể không giải quyết—Khương Ngư.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói xong, cô mở cửa, bước vào ghế sau mà không chút do dự.Nhạc Hồng Linh cười khẽ, lẩm bẩm như vô tình mà hữu ý."Phụ nữ ấy mà, biết tỏ ra yếu đuối đúng lúc mới là khôn ngoan nhất.".................Từ lúc khởi hành cho đến khi xe lăn bánh trên con đường dẫn lên núi Thanh Nguyệt, Khương Ngư cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật hai bên đường dần thay đổi, những dãy núi trập trùng kéo dài bất tận, ánh nắng chiều tà rải xuống những mảng sáng tối đan xen, đẹp như một bức tranh thủy mặc.Nhưng trong xe lại chẳng hề yên tĩnh.Nhạc Hồng Linh dường như rất hào hứng, líu ríu trò chuyện không ngừng, giọng nói ngọt ngào như một con chim sẻ nhỏ."Diên Xuyên, nơi này đẹp thật! Em ở nước ngoài cũng chưa từng thấy cảnh sắc nào thế này!""Diên Xuyên, anh lái xe thật vững, đường núi quanh co như vậy mà em cũng không hề thấy chóng mặt!""Diên Xuyên, anh có khát không? Có đói bụng không? Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút nhé?"Từng câu từng chữ của cô ta cứ vang lên suốt cả quãng đường, không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.Ngồi ở ghế sau, Khương Ngư nghe đến nhức cả đầu, nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng.Hoắc Diên Xuyên hiển nhiên cũng không mấy kiên nhẫn, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng thuận miệng đáp lại một tiếng: "Ừ."Nhạc Hồng Linh không vì thế mà chán nản, ngược lại còn cười dịu dàng, đôi mắt đong đầy ý cười, thi thoảng lại nhìn trộm Hoắc Diên Xuyên qua kính chiếu hậu.Cô ta ngắm gương mặt góc cạnh của anh, ánh nắng bên ngoài len qua khe cửa, phản chiếu trên đường nét rắn rỏi ấy, khiến anh càng trở nên cuốn hút hơn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút se lạnh của vùng núi, nhưng Nhạc Hồng Linh lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.So với quãng thời gian dài huấn luyện vất vả không thấy mặt trời, hiện tại giống như một giấc mơ đẹp đẽ. Nếu như cô ta và Hoắc Diên Xuyên có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này, thì thật tốt biết bao.Đứa bé kia, hiện tại còn rất nhỏ, hoàn toàn có thể do cô ta một tay nuôi dưỡng. Chỉ cần có đứa bé này trong tay, Hoắc Diên Xuyên dù có muốn cũng không thể rời xa cô ta được. Đến lúc đó, bọn họ có thể sống như một cặp vợ chồng thực sự, có một gia đình hoàn chỉnh.Nhạc Hồng Linh càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đến mức gương mặt cũng ửng đỏ. Chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành, cô ta sẽ tìm cơ hội đưa Hoắc Diên Xuyên ra nước ngoài, bắt đầu lại từ đầu. Với năng lực của anh, ở bất cứ đâu cũng có thể gây dựng sự nghiệp, không cần phải trói buộc với những ràng buộc cũ nữa.Cô ta không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa có được cảm giác vui vẻ như vậy.Chỉ là, có một điều không thể không giải quyết—Khương Ngư.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nói xong, cô mở cửa, bước vào ghế sau mà không chút do dự.Nhạc Hồng Linh cười khẽ, lẩm bẩm như vô tình mà hữu ý."Phụ nữ ấy mà, biết tỏ ra yếu đuối đúng lúc mới là khôn ngoan nhất.".................Từ lúc khởi hành cho đến khi xe lăn bánh trên con đường dẫn lên núi Thanh Nguyệt, Khương Ngư cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật hai bên đường dần thay đổi, những dãy núi trập trùng kéo dài bất tận, ánh nắng chiều tà rải xuống những mảng sáng tối đan xen, đẹp như một bức tranh thủy mặc.Nhưng trong xe lại chẳng hề yên tĩnh.Nhạc Hồng Linh dường như rất hào hứng, líu ríu trò chuyện không ngừng, giọng nói ngọt ngào như một con chim sẻ nhỏ."Diên Xuyên, nơi này đẹp thật! Em ở nước ngoài cũng chưa từng thấy cảnh sắc nào thế này!""Diên Xuyên, anh lái xe thật vững, đường núi quanh co như vậy mà em cũng không hề thấy chóng mặt!""Diên Xuyên, anh có khát không? Có đói bụng không? Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút nhé?"Từng câu từng chữ của cô ta cứ vang lên suốt cả quãng đường, không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.Ngồi ở ghế sau, Khương Ngư nghe đến nhức cả đầu, nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng.Hoắc Diên Xuyên hiển nhiên cũng không mấy kiên nhẫn, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng thuận miệng đáp lại một tiếng: "Ừ."Nhạc Hồng Linh không vì thế mà chán nản, ngược lại còn cười dịu dàng, đôi mắt đong đầy ý cười, thi thoảng lại nhìn trộm Hoắc Diên Xuyên qua kính chiếu hậu.Cô ta ngắm gương mặt góc cạnh của anh, ánh nắng bên ngoài len qua khe cửa, phản chiếu trên đường nét rắn rỏi ấy, khiến anh càng trở nên cuốn hút hơn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút se lạnh của vùng núi, nhưng Nhạc Hồng Linh lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.So với quãng thời gian dài huấn luyện vất vả không thấy mặt trời, hiện tại giống như một giấc mơ đẹp đẽ. Nếu như cô ta và Hoắc Diên Xuyên có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này, thì thật tốt biết bao.Đứa bé kia, hiện tại còn rất nhỏ, hoàn toàn có thể do cô ta một tay nuôi dưỡng. Chỉ cần có đứa bé này trong tay, Hoắc Diên Xuyên dù có muốn cũng không thể rời xa cô ta được. Đến lúc đó, bọn họ có thể sống như một cặp vợ chồng thực sự, có một gia đình hoàn chỉnh.Nhạc Hồng Linh càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đến mức gương mặt cũng ửng đỏ. Chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành, cô ta sẽ tìm cơ hội đưa Hoắc Diên Xuyên ra nước ngoài, bắt đầu lại từ đầu. Với năng lực của anh, ở bất cứ đâu cũng có thể gây dựng sự nghiệp, không cần phải trói buộc với những ràng buộc cũ nữa.Cô ta không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa có được cảm giác vui vẻ như vậy.Chỉ là, có một điều không thể không giải quyết—Khương Ngư.

Chương 291